Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 49: Bên lề cái chết



Giữa màn đêm đen dày đặc, quang cảnh thanh bình, Đàm Dạ đứng trên sân thượng của tòa cao ốc lớn nhất thành phố. Từ trên cao nhìn xuống, mọi vật đều bé nhỏ, con người như những con kiến không ngừng qua qua lại lại trong làn đường đông đúc.

Hắn đang chờ một người, chờ cô ta xuất hiện để được trút hết nỗi lòng. Và không lâu sau, người đó đã đến, nhưng theo sau còn có hai tên đàn ông cao to, bậm trợn.

"Thiếu gia, người ngài cần đã tới."

Thuộc hạ cung kính thông báo, Đàm Dạ liền quay lưng lại, nhìn người phụ nữ đang đứng đó với nét mặt chột dạ, bộn bề âu lo.

Hắn cười trào phúng, hiên ngang cất lời:

"Chào em, người yêu cũ! Lâu rồi chúng ta không gặp, tự nhiên hôm nay lại thấy "nhớ" em nhiều quá."

Thái độ của người đàn ông, thật khiến Chu Thái Thi không khỏi kinh ngạc.

Hắn sai người bắt cô tới đây để bảo rằng nhớ cô sao? Hay bị Vi Uyển Uyển cấm sừng, nên giờ lại hóa thành kẻ điên?

Bao điều vướng bận trong đầu, làm cô ta cau mày ngẫm nghĩ. Lúc đó, người đàn ông ấy tiến tới, theo phản xạ cô liền bước lùi về phía sau.

"Anh...anh muốn làm gì?"

"Sao em lại sợ vậy Thi Thi? Anh chỉ muốn "hỏi thăm" em vài câu thôi mà."

"Ngoan nào, đứng yên đó chờ anh tới."

Lời là lời mật ngọt, nhưng âm giọng phát ra cứ rùng rợn, ánh mắt hắn sắc bén chứa toàn nguy hiểm thì làm sao cô ta dám đứng yên một chỗ.

Phàm là kẻ có tật, ắt sẽ giật mình, quả không hề sai.

"Anh...anh đừng tới đây. Anh muốn nói gì thì nói đi, không nhất thiết phải đứng gần nhau đâu..."

Chu Thái Thi vừa nói, vừa lùi, lùi tới khi va lưng vào người vệ sĩ đứng chắn phía sau, mới giật mình, dừng bước.

Thật vừa vặn, lúc này Đàm Dạ đã tới, hắn đưa tay bóp mạnh chiếc cằm của người phụ nữa, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Chẳng phải cô muốn tôi quay lại lắm sao? Giờ tôi chủ động tìm cô rồi, vậy mà cứ sợ hãi là như nào?"

"Tôi...tôi đâu có bảo là muốn quay lại với anh chứ?"

"Vậy sao?"

Đàm Dạ cố tình trưng ra nét mặt ngạc nhiên ba giây, rồi lại nói:

"Vậy thì mày hãm hại người phụ nữ của tao, là để phá hoại cho hả giận rồi. Kiểu, ăn không được thì phá cho hôi. Chậc chậc, sao Chu tiểu thư có thể thâm độc như thế chứ hả?"

Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng chính ánh mắt của một ác quỷ đang khiến Chu Thái Thi mặt mày tái méc vì sợ.

"Hãm...hãm hại ai chứ? Tôi không hiểu gì hết, anh hiểu lầm rồi."

Hiểu lầm?

Đàm Dạ bật cười như kẻ đắc chí, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là sắc mặt đằng đằng sát khí lộ diện.

"Nó bảo hiểu lầm kìa. Vậy thì phải đánh đến khi nào trở thành sự thật mới thôi."

Hắn rất ung dung, nói xong liền phất tay ra hiệu cho thuộc hạ hành động. Vậy là, Chu Thái Thi lập tức bị hai tên đàn ông cao to vây lấy, người thì ở phía sau cố thủ kiềm hãm không cho cô chạy, người thì ở phía trước ra sức tác động vật lý.

*Chát, chát...

"Đàm Dạ, tôi bị oan. Anh hiểu lầm thật rồi mà..."

"Đánh làm sao mà chó sủa vẫn còn khỏe quá vậy? Mạnh tay hơn đi."

*Chát, chát...

Bốn cái tát giáng thẳng vào hai bên gò má nhanh chóng sưng đỏ, dấu tay in lên rành rành, thấy cô ta đau đớn mà lòng hắn ta hả dạ vô cùng.

Lúc cái tát thứ năm chuẩn bị hạ xuống, Chu Thái Thi liền hét lên:

"Tôi nhận."

Nụ cười hài lòng lập tức hiện lên trên môi người đàn ông.

Hai người vệ sĩ hiểu chuyện, liền tránh sang một bên, Chu Thái Thi được buông tha liền khụy xuống vì bị đánh đến sức cùng lực kiệt.

Bấy giờ, Đàm Dạ lại bước tới gần người phụ nữ ấy hơn. Ngồi đối diện, giương đôi nhãn quan khinh bỉ nhìn người, ngôn từ nhàn nhã phát ra:

"Nói đi, mày nhận cái gì?"

"Là tôi bày mưu hãm hại Vi Uyển Uyển, muốn cô ta bị làm nhục để bôi nhọ danh dự của anh. Nhưng đến lúc mấu chốt, Đàm Vũ đã xuất hiện để giải cứu kịp thời, cô ta căn bản chưa bị mất một sợi tóc nào. Nếu có thì cũng là do Đàm Vũ làm chứ không liên quan gì tới tôi hết."

Đàm Dạ gật gù tán thưởng, tiếp tục hỏi:

"Vậy ai là người lái xe gây tai nạn, khiến Uyển Uyển sảy thai?"

Sảy thai? Nghe xong câu hỏi mà hai tai Chu Thái Thi lùng bùng, mặt mày biến sắc.

"Tôi...tôi không biết."

"Có thật là không biết?"

"Th...thật...."

Câu từ lắp bắp, rõ ràng là chột dạ nhưng vẫn cố chấp cứng đầu không chịu nhận tội.

Biết sợ, nhưng lúc gây sự lại không nghĩ tới hậu quả. Yêu không được thì tìm cách phá hoại, dám cả gan muốn giết người, đến lúc âm mưu bại lộ mới biết thế nào là nghiệp.

"Chắc mày biết tính tao mà đúng không? Lúc nóng lên thì hậu quả sẽ khó lường lắm đấy. Ở trong tay tao, phải biết ngoan ngoãn, nếu không chỉ thiệt thân mình mà thôi."

"Tôi...tôi nói thật, tôi không biết tai nạn gì cả...Anh tha cho tôi lần này nha? Tôi hứa từ giờ về sau không dám đến gần hai người nữa."

Một tiểu thư kiêu kì, không tiếc hạ thấp bản thân để quỳ xuống van xin tha thứ. Nhưng thử hỏi xem một người căm ghét giả dối như Đàm Dạ có chịu buông tha hay không?

Chắc chắn là không thể.

Mà hắn cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa, không nói nhiều, liền lôi cổ người phụ nữ ngoan cố đó đi qua lan can trên sân thượng. Mạnh dạn ấn đầu cô ta lơ lửng giữa không trung, dọa đối phương một phen khiếp vía.

"Đ...Đàm Dạ, anh bình tĩnh đã... Có gì từ từ nói."

Hắn cười khinh bỉ:

"Chu Thái Thi, mày khiến tao mất đi đứa con chưa kịp chào đời, khiến người tao yêu nảy sinh oán hận với tao. Bây giờ, mày kêu tao bình tĩnh là bình tĩnh như thế nào?"

"Trực tiếp đẩy mày xuống dưới để thịt nát xương tan, hay là băm ra thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn?"

Đứng bên lề cái chết, ba mảnh thần hồn của người phụ nữ hầu như bay loạn. Đã đến nước này chỉ còn cách quyết định cược một vố lớn. Cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp trả:

"Tôi biết, tôi hành động nông nổi như vậy là sai trái. Là tâm cơ tôi độc địa, gian ác, nhưng tôi thề là tôi không biết Uyển Uyển đang mang thai. Nhưng anh trách tôi, vậy thử hỏi có bao giờ anh tự nhìn lại lương tâm mình chưa? Nếu anh đủ khoan dung, biết suy nghĩ thấu đáo thì có dẫn tới tranh cãi, chia ly không? Là do anh ngông cuồng, tự cho mình đúng mới khiến người bên cạnh tổn thương."

"Đàm Dạ, tôi nói cho anh biết. Vi Uyển Uyển thật sự rất yêu anh, trong lòng cô ấy chỉ có anh, nhưng nếu anh cứ để Đàm Vũ tiếp tục ở bên cô ấy thì tôi không dám chắc anh còn cơ hội quay lại đâu."

"Anh cũng phải nhớ cho rõ vào, lúc mẹ anh bệnh nặng là gia đình tôi năm lần bảy lượt giúp đỡ, là ba tôi giới thiệu công việc cho, nên anh mới có được ngày hôm nay. Ba năm thanh xuân tôi trao cho anh cũng chỉ nhận về sự rẻ lạnh, hất hủi không thương tiếc."

"Hôm nay, anh có thể giết chết tôi dễ như trở bàn tay. Nhưng cái giá mà anh phải trả cũng không nhỏ đâu Đàm Dạ. Giết người phải đền mạnh là quy luật vốn có, anh nên suy nghĩ cho kĩ vào. Đừng để kẻ thâm độc thật sự phía sau ngư ông đắc lợi."

Nét mặt hắn dần dà dao động, liệu có tha cho cô ta con đường sống?

👉❤👈