Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 26: Anh Lăng Hàn



Xưng hô anh Lăng Hàn này ban đầu từ mười năm trước, lúc đó mẹ ruột của Lăng Hàn là Ôn Thanh Uyển đã qua đời hơn nửa năm, vợ mới tìm của cha anh là Giang Mỹ Lan dẫn theo Diệp Hoan Nhan gả vào nhà họ Lăng, tất cả dường như không có chỗ nào đáng lên án.

Năm đó anh vì mẹ bệnh nặng mới từ nước ngoài trở về, dần dần tiếp quản công ty của gia đình, bản thân ở bên ngoài có mẹ sớm mua cho anh mấy căn nhà, cũng không cần cùng bọn họ ngày đêm về đêm, Giang Mỹ Lan khiến người anh không hứng thú, mang theo con gái như thế nào anh cũng mặc kệ, nhìn tổng thể, đối với cuộc sống riêng tư của cha cũng không có ý kiến gì.

Cuộc gặp gỡ duy nhất trong năm đầu tiên của anh và Diệp Hoan Nhan chẳng qua là mỗi thứ bảy chủ nhật đều phải đến nhà cũ cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ, cha hiền con hiếu, anh em kính nhau, mặc kệ như thế nào, phải làm ra một bộ dáng khiến cho cụ bà vui vẻ.

Lần đầu tiên cha giới thiệu Giang Mỹ Lan và Diệp Hoan Nhan cho anh, anh vừa bận rộn với một dự án của công ty, có chút thành tựu, tâm tình không tệ, nhìn thấy cô gái thanh thuần đứng bên cạnh Giang Mỹ Lan hoàn toàn khác với khí chất của người phụ nữ này, trong lòng có một nơi nào đó dường như có chút khác thường.

"Lăng Hàn, đây là con gái dì Giang con, Diệp Hoan Nhan, sau này chính là em gái con, con phải chăm sóc em ấy nhiều hơn."

"Gọi anh đi."

"Người ta còn chưa đồng ý, con gọi như vậy không tốt đâu."

Đây là lời Diệp Hoan Nhan lúc ấy vặn vẹo góc áo khoác đồng phục của mình, cũng là câu đầu tiên anh nghe cô nói, giọng nói ngọt ngào mang theo non nớt.

Cha Lăng Hàn nở nụ cười, tiếng cười sảng khoái rất hiếm thấy từ khi Lăng Hàn hiểu chuyện tới nay, âm thầm có chút kinh ngạc, mình cũng bị bộ dáng hiểu chuyện này của Diệp Hoan Nhan chọc cười.

"Lăng Hàn con đừng để ý, con gái này của dì, từ nhỏ đã hơi nhút nhát."

Lời Giang Mỹ Lan nói ra đại khái không quá mấy ngày, lại vào thứ bảy, Lăng Hàn lái xe đến nhà cụ bà ăn cơm, vừa vào cửa đã bị một chiếc bánh gạo nếp trắng từ trên trời giáng xuống ở cửa, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Hoan Nhan vỗ mông từ trên mặt đất đứng lên, thấy anh ngẩn người, buông tay đưa cho anh một quả hồng lớn, quả hồng màu đỏ cam trong suốt trong tay cô giống như một khối ngọc thạch.

"Cái đó, anh muốn ăn không? Đây là quả lớn nhất. "

Khuôn mặt trắng bệch của anh từ từ leo lên màu máu, khóe miệng từ từ cong lên một vòng cung, trong giọng nói nhẹ nhàng hòa mang theo một tia suy ngẫm: "Tôi không cần cái đó."

Sau đó cả năm, giao tiếp dần dần nhiều hơn, không biết tại sao Diệp Hoan Nhan lại trở thành cái đuôi nhỏ rưng ruổi theo sau mông anh, mỗi ngày anh Lăng Hàn anh Lăng Hàn kêu không ngừng.

Anh sống một mình trong một ngôi nhà bên ngoài, cô luôn có lý do để chạy đến nhà anh để quấy rối anh, thường ngửi thấy mùi thức ăn trong nhà ngay khi anh đi làm vè, và không biết cô có bản lĩnh gì mà biết mật khẩu trên cửa của anh.

"Em làm"

"Thái dưa chuột là tôi làm, những cái khác là mẹ em và dì làm, sợ gọi anh, anh lại phiền không muốn đi, vì vậy em mang đến cho anh một ít, anh mau tới đây ăn đi anh Lăng Hàn, nguội hết rồi!"

Ăn được hai miếng và thấy cô nuốt nước bọt bên cạnh: "Em ăn chưa?"

Cô lắc đầu, đôi mắt với sự mong đợi mơ hồ: "Em sợ thức ăn nguội, vội vàng đem tới, còn chưa kịp ăn."

"Vậy em về nhà ăn cơm đi."

Một câu nói không mặn không nhạt ném qua, không có tình người.

Lăng Hàn hơn mười tuổi đã rời khỏi nhà, nhiều năm như vậy đều là một mình sinh hoạt, nhất thời khiến anh nói ra những lời ấm áp lòng người, có chút khó khăn.

Nhưng khi nhìn bộ dạng giống như cà tím bị sương đánh của Diệp Hoan Nhan đi tới cửa, một nơi nào đó trong lòng anh bỗng nhiên một hồi thương tiếc.

"Ngày mai không cần phải đưa đến đây, cách không xa, ăn một bữa ăn rồi về cũng được."

Vì thế nhiều năm như vậy không ở nhà hưởng tình cha con của Lăng Hàn, nhờ phúc Diệp Hoan Nhan, để cho anh làm người con hiếu thảo mấy năm, mặc dù quan hệ cha con không mấy thân thiết, cũng không đến mức ở cùng một chỗ như trước kia, ngoại trừ công việc thì không có gì để nói.

Sau đó quen ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng gặp phải ngày giông bão, anh cũng ở nhà một đêm, nhàn rỗi không có việc gì lật qua ghi chép vào sách tập của cô, sai lỗi trăm phần trăm, đơn giản cộng trừ nhân chia đều không tốt, anh giúp cô ở một bên làm ghi chú chính xác, còn kiêu ngạo để lại một tờ giấy: "Nếu người khác biết em là em gái của anh, anh thật mất mặt."

Nhưng sau đó sao lại trợ thành như vậy

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe, tiếng ồn ào làm cho người phụ nữ đang ngủ trên ghế phụ bừng tỉnh, cô mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã đến chưa?"

Lăng Hàn trong nháy mắt khôi phục bộ dạng lạnh như băng: "Như thế nào, còn muốn tôi đưa cô đến cửa công ty, để cho người khác biết cô có chỗ dựa vững chắc có phải hay không?"

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ: "Tôi không có ý này."

"Vậy xuống xe, năm phút sau khi đến văn phòng, trễ một giây, hậu quả tự gánh."

Mệnh lệnh của Lăng Hàn giống như là thúc hồn đoạt mạng thật sự, Diệp Hoan Nhan phản xạ có điều kiện, không nói hai lời không nói một giây do dự kéo cửa xe rồi bước xuống, đi giày cao gót chạy vội về phía công ty.

Lăng Hàn lái xe đến công ty, như vậy còn phải đến hầm để đổ xe, đợi đến khi lên thang máy đến văn phòng, phỏng chừng không chỉ năm phút, Diệp Hoan Nhan vừa nhìn đồng hồ vừa đếm giây đèn đỏ trên vỉa hè, trong nháy mắt đèn xanh tới, người như tên rời khỏi dây tiễn mà chạy ra, chọc cho cụ bà vừa mua đồ ăn chuẩn bị về nhà vẻ mặt kinh ngạc.

Sáu phút mười bảy giây đến văn phòng, tài vụ Tiểu Vương cầm một xấp tài liệu đứng ở văn phòng thư ký xoay người nhìn thấy bóng dáng cô: "Này, thư ký Diệp, cô tới rồi, vừa hay giúp tôi đưa cái này cho tổng giám đốc Lăng ký."

"Cô đặt trên bàn tôi trước đi." Bỏ lại những lời này, Diệp Hoan Nhan liền chạy bay thoáng qua cô ta.

Văn phòng tổng giám đốc mở cửa rồi lại đóng, bên trong ngoại trừ cây cối đang thay nước, không có ai, vị trí của Lăng Hàn cũng trống rỗng, rõ ràng, anh vẫn chưa đến.

Diệp Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, miệng khô lưỡi khô đi đến trước máy lọc nước: "May quá!"

Kiều Mộc không hỏi cô may cái gì, cô vội vàng chạy tới như vậy không phải lần một lần hai, thuận tay rót một ly nước đưa cho Diệp Hoan Nhan: "Vừa mới thay, còn chưa nóng, uống chút gì đi."

"Cảm ơn cô."

Ào ào trút một ly nước lạnh xuống.

"Không khách khí, cái tin tức kia."

Lời của Kiều Mộc còn chưa dứt, tiếng vang lên trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc làm gián đoạn lời nói của cô ta.

"Tổng giám đốc Lăng, anh đến rồi, biểu mẫu hàng quý của bộ phận tài vụ muốn anh xem và ký tên."

"Cho thư ký Diệp xem." Giọng điệu của Lăng Hàn lạnh lùng nhàn nhạt.

Các văn bản hợp đồng của các bộ phận trong công ty đều giao cho Diệp Hoan Nhan xem qua rồi mới chuyển cho Lăng Hàn, nơi trọng điểm cần cô làm ghi chú, cũng là để nâng cao hiệu quả công việc, đây là quy củ của công ty.

"Đây không phải là vừa rồi tôi cho cô ấy, cô ấy cũng không để ý đến tôi, dù sao cũng là trước mặt ngài, bận rộn bước như gió thoảng, làm sao có thể quản những chuyện nhỏ nhặt này của chúng ta, chỉ có thể tự mình chạy đi chạy lại lần khác."

Cửa tổng giám đốc không đóng chặt, cho nên những lời này không rơi xuống lỗ tai Diệp Hoan Nhan, cô nhíu nhíu mày ném ly giấy trong tay vào thùng rác, dưới ánh mắt xấu hổ của Kiều Mộc đạp giày cao gót đi về phía cửa.

Nói bậy bạ tốt xấu sau lưng người ta, cô cũng không phải người điếc.