Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 29: Nghe nói cô đã leo lên cành cây cao



Thịnh An Nhiên ngồi trên sofa, giày cao gót quá đầu gối chồng lên nhau, vẫn mảnh khảnh thon dài như trước, giữa giày cao gót và quần short da lộ ra gốc đùi trắng như tuyết, nếu Diệp Hoan Nhan là đàn ông, giờ phút này nhất định không thể rời mắt.

Cô ta quan sát Diệp Hoan Nhan, tò mò hỏi: "Thư ký Diệp có bạn trai chưa?"

Nghe vậy, trên mặt Diệp Hoan Nhan hiện lên một tia khác thường:

"Thịnh tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta chưa thân đến mức có thể nói chuyện về điều đó."

Thịnh An Nhiên cũng không tức giận, nhếch môi đẫy môi lộ ra một độ cong ý vị thâm trường: "Trước kia tôi còn hoài nghi nhưng bây giờ lại yên tâm, thì ra cô và Tô Niên Hoa là người quen cũ."

Nghe được ba chữ Tô Niên Hoa, sắc mặt Diệp Hoan Nhan biến đổi, cứng ngắc nhìn Thịnh An Nhiên.

Làm sao cô ta biết được chứ?

Nhìn bộ dạng kinh ngạc này của cô, Thịnh An Nhiên giơ tay lên sửa lại tóc mai đang không vào nếp: "Bình thường nhìn thư ký Diệp rất khiêm tốn, cũng không thân thiết với người trong công ty nhiều, còn tưởng rằng cô với Lăng Hàn, thôi bỏ đi, nếu trong tim cô đã có người mình thích, vậy tôi cũng chúc phúc cho cô, xem như cô đã leo lên cành cây cao."

Bộ dạng nói nửa chừng của cô ta, khiến lông mày Diệp Hoan Nhan dần dần nhíu lại.

"Thịnh tiểu thư, tốt hơn hết là nói rõ ràng ra."

Cửa thang máy truyền đến một đoạn âm thanh huyên náo, nghe giống như hội đồng quản trị kết thúc, Lăng Hàn cùng trợ lý Kiều Mộc trở về, Thịnh An Nhiên thần sắc thay đổi, từ trên sofa đứng lên, ném cho Diệp Hoan Nhan một thần sắc mập mờ: "Thế nào, cô không xem tin tức sao?"

Lúc Lăng Hàn trở về, nhìn thấy Thịnh An Nhiên từ phòng thư ký đi ra, màu đỏ thẫm đột nhiên xâm nhập vào mắt anh, mùi nước hoa nồng đậm kia làm cho anh không dấu nổi vết nhíu mày.

"Lăng Hàn cuối cùng anh cũng họp xong rồi, người ta đã chờ anh rất lâu."

Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Hàn xuyên thấu qua cửa kính phòng thư ký làm việc, nhìn thấy Diệp Hoan Nhan bộ dạng thất hồn lạc phách đứng ở phía sau bàn làm việc của cô, tầm mắt va vào anh.

Ánh mắt anh bỗng nhiên căng thẳng, nhìn về phía Thịnh An Nhiên không vui nói: "Sao cô lại ừ trong đó đi ra?"

Thần sắc vui sướng của Thịnh An Nhiên cứng đờ trên mặt, hơi sửng sốt, cẩn thận nói: "Em thấy anh không có ở đây, nói với thư ký Diệp vài câu."

Lăng Hàn lại không chú ý nghe cô giải thích, ánh mắt dừng lại ở phòng thư ký, một bóng dáng trong sáng, giỏi giang, chỉ nói một câu, Diệp Hoan Nhan liền ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình với máy tính, giống như chuyện ở đây không liên quan gì đến cô chút nào.

Trong mắt Lăng Hàn có một tia hàn ý chợt lóe rồi biến mất, thu hồi ánh mắt, ngón tay lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Thịnh An Nhiên, đem tóc dài của cô ta khép lại, trầm giọng nói: "Sau này đến chỗ anh trực tiếp đến văn phòng của anh là được rồi, nơi khác không khí không tốt."

Thịnh An Nhiên gần như mừng rỡ quá đỗi, Lăng Hàn rất ít khi dịu dàng với cô ta như vậy, cô ta to gan ôm lấy khuỷu tay Lăng Hàn: "Quan tâm người ta như vậy, người ta đương nhiên cũng phải suy nghĩ cho anh rồi, sợ người dưới nói xấu."

Lăng Hàn cũng không cự tuyệt, nhìn phòng thư ký một cái: "Thư ký Diệp, khách đến cũng không biết chuẩn bị đồ uống giải khát, là cảm thấy tiền thưởng tháng này khấu trừ chưa đủ nhiều sao?"

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, từ chỗ ngồi đứng lên: "Tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Nhìn bóng lưng song song đi vào, Diệp Hoan Nhan trong lòng rất chết lặng.

Không ngừng có phụ nữ bên cạnh Lăng Hàn, Thịnh An Nhiên xem như là người kiên trì nhất cũng có dã tâm nhất từ trước đến nay, cô ta có biện pháp khiến Lăng Hàn ở trong muôn hoa không chán ghét cô ta nhanh như vậy, cũng có bản lĩnh trong trạng thái ngay cả danh phận cũng không có, gióng trống khua chiêng dùng thân phận Lăng phu nhân đi quét sạch những tiểu tam tiểu tứ kia, đối đãi với phần tâm này của Lăng Hàn, coi như là vui buồn lẫn lộn.

Đương nhiên phải cảm on cô ta giúp mình giải quyết nhiều tiểu tam tiểu tứ như vậy, cũng nên chuẩn bị cho cô ta đồ uống giải khát mới đúng.

Khóe miệng Diệp Hoan Nhan hiện lên một tia mỉa mai nhàn nhạt.

Trước đến nay cô luôn biết chê đậy khuyết điểm, một chút chuyện nhỏ như vậy đối với cô mà nói cũng không tính là nhục nhã.

Lúc đưa trà vào, Thịnh An Nhiên thản nhiên ngồi trên ghế sofa, rúc vào lòng Lăng Hàn, thấy Diệp Hoan Nhan đưa điểm tâm đến, ngón tay ngọc nhỏ nhắn nắm lấy một miếng macaron đưa đến bên miệng Lăng Hàn: "Người ta đang giảm cân, cũng không thể ăn mấy thứ này, Hàn, anh ăn giúp em đi."

Lăng Hàn sạch sẽ, Diệp Hoan Nhan rõ ràng hơn bất cứ ai, đừng nói là người khác tay không cầm đồ, cho dù lúc này cô ta cầm khăn giấy gói cho anh, anh cũng chưa chắc ngoạm miệng.

Quả nhiên, Diệp Hoan Nhan tìm được thần sắc không vui trên mặt anh.

Thịnh An Nhiên đây là đắc ý vênh váo.

Trong dự đoán của Diệp Hoan Nhan, Lăng Hàn đẩy cô ta ra khỏi lòng ngực, mặt không chút thay đổi trở lại ghế làm việc của mình.

Đối mặt với tình huống Diệp Hoan Nhan còn ở đây, Thịnh An Nhiên liền có chút không thể cúi mặt, ngượng ngùng nói: "Macaron này vừa nhìn đã quá ngọt ngào, em biết một cửa hàng làm điểm tâm đặc biệt tốt, lần sau cùng đi ăn nha."

Trong mắt Diệp Hoan Nhan lộ ra một tia ý cười giảo hoạt, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Đối với sự ân cần của Thịnh An Nhiên, sau khi Diệp Hoan Nhan đi, Lăng Hàn ngay cả ứng phó cũng trở nên vô cùng có lệ, nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói gì khác.

Một lúc lâu sau, thấy Thịnh An Nhiên vẫn còn ở đây, anh cau mày ngẩng đầu nói: "Nếu cô bận rộn, không cần ở đây với tôi."

"Hôm nay em không bận."

"Tôi đang bận." Ánh mắt Lăng Tặc từ phía sau bàn làm việc bay tới, lệnh trục khách này đã hạ rất rõ ràng.

Thịnh An Nhiên không phải là người không biết chừng mực, nói đến phần này, cô cũng không tiện dây dưa nữa: "Vậy em không quấy rầy anh nữa, vừa hay người đại diện của em tối nay muốn dẫn em đi bàn chuyện hợp đồng, bộ phim mới sắp bắt đầu quay. "

"Ừ. "

Bản lĩnh nhận định tình hình này của Thịnh An Nhiên, là nhân tố quan trọng để cô ta ở lại bên cạnh Lăng Hàn lâu dài, đàn ông đều hy vọng người phụ nữ bên cạnh biết tiến lùi, biết chừng mực, cũng là bởi vì như vậy, cô ta cõng mình làm một vài động tác nhỏ, anh cũng có thể mắt mở mắt nhắm, chỉ cần sự tồn tại của cô ta có thể làm cho người nào đó như ngồi trên nỉ, vậy là đủ rồi.

Lăng Hàn cúi đầu ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người, không kiên nhẫn cởi áo khoác, tiện tay ném vào trong thùng rác, vừa vặn đắp lên tờ báo giải trí nhăn nhúm kia.

Diệp Hoan Nhan được Thịnh An Nhiên gọi điện thoại, mở điện thoại ra xem tin tức ngày đó, sau khi mở hot search top 3, cả người cô mềm nhũn, lảo đảo ngồi trên ghế làm việc.

Cô gái tâm cơ thần bí, buổi hòa nhạc ngất xỉu khiến Tô Niên Hoa chú ý.

Địa điểm làm việc của nữ nhân viên tâm cơ bị lộ diện, lại là nhân tình của ông trùm làng giải trí.

Vì leo cao cành không từ thủ đoạn, thông đồng cấp trên không chuyển chiến Tô Niên Hoa.

Kèm theo hình ảnh, mặc dù bôi mờ, Diệp Hoan Nhan vẫn có thể nhận ra đó chính là mình, trong buổi hòa nhạc của Tô Niên Hoa, thậm chí còn bị ghi lại một đoạn video, lúc này đã phát hơn một trăm ngàn lượt.

Người hâm mộ một mớ hỗn độn, thậm chí có người trên Weibo dựa trên hình ảnh của bạn thân Quý Tiểu Nguyệt đăng tải hình ảnh concert đến nơi làm việc của cô.

Diệp Hoan Nhan nhìn thoáng qua vị trí của Quý Tiểu Nguyệt ở góc nghiêng của mình, trống rỗng, hôm nay cô ấy nghỉ luân phiên, không đến làm việc, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua chơi quá muộn, chỉ sợ hôm nay phải ở nhà ngủ cả ngày mới có thể bình tĩnh lại.

Khó trách hôm nay một ngày, khi cô đi ngang qua khu văn phòng bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, luôn cảm thấy trên người dính không thoát khỏi ánh mắt khác thường.

Nghĩ về những hành động mà người hâm mộ có thể làm, cô có chút luống cuống.