Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 34: Mài ra một thể chất chống lại ngược đãi



1730 Words

Bàn tay của Triệu Đại Lực vẫn chưa chạm vào cửa, "Rầm rầm" một tiếng, giữa khung cửa màu trắng và tấm cửa xuất hiện một khe hở, lộ ra ánh đèn mờ bên trong.

Tô Niên Hoa mặc bộ đồ ngủ màu be đơn giản đứng ở phía sau cánh cửa, một tay nắm cánh cửa, cau mày nhìn chằm chằm anh ta.

"Biện pháp gì?”

Đêm cô đơn luôn dài vô biên, gió thổi qua cửa sổ thổi lên âm thanh ảm đạm khó tưởng, như thể hát xa người, khóc như kể, ai đó say rượu, có người tỉnh táo, một số người dường như tỉnh táo, nhưng say rượu ở cuối đường phố.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoan Nhan yếu ớt tỉnh dậy, lúc tỉnh lại Quý Tiêu Nguyệt vừa mới mua điểm tâm quay trở về, nếu không phải ngồi bên giường một đêm, ngồi cực kỳ không thoải mái, buổi sáng cô ta cũng sẽ không dậy sớm được như vậy, còn cố tình đi mua điểm tâm cho bệnh nhân dùng, vừa mới đặt điểm tâm trong tay xuống, liền nhìn thấy trong phòng ngủ đi ra một nữ quỷ tóc tai bù xù.

"Ây ya, hóa trang như này có thể trực tiếp đến nhà ma để ứng tuyển cũng tiết kiệm phục trang cho mọi người."

Quý Tiêu Nguyệt từ trước đến nay luôn nói chuyện thẳng như ruột ngựa, lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ ngon, lúc này có chút tức giận rất là bình thường.

Góc tường phòng khách dựa một mặt gương to, vừa vặn chiếu ra bộ dạng khó coi của Diệp Hoan Nhan ngay lúc này, cực kỳ giống ma trinh nữ bò ra từ trong màng hình ti vi, khác biệt chính là cô từ trong phòng ngủ đi ra.

"Tối qua tớ…"

"Tối hôm qua cậu gọi tên anh Lăng Hàn cả đêm, tớ sắp bị cậu làm phiền đến chết rồi này."

Nghe được hai chữ Lăng Hàn, Diệp Hoan Nhan trong lòng trầm xuống, sắc mặt cũng trắng bệch đi vài phần, phảng phất cảnh tượng chiều hôm qua lại xuất hiện một lần nữa, ngón tay cô có chút run rẩy, nhịn không được nắm chặt thành quyền, lúc này mới đè nén được cỗ bi thương trong lòng.

Thấy sắc mặt cô suy sụp cảu cô, Quý Tiêu Nguyệt cũng không đành lòng đả kích cô nữa, lấy một ly sữa đậu nành từ trong túi ni long ra, một quả trứng ngâm trà.

"Cậu không khỏe thì nghỉ ngơi một ngày đi, lúc tớ đi làm thuận tiện giúp cậu xin nghỉ phép một ngày, đừng làm càng, trên bàn có cháo thịt nạc trứng và trứng ngâm trà, câu ăn một chút rồi đi ngủ đi. "

Diệp Hoan Nhan nhướng mày lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đã bảy giờ rưỡi, bây giờ thu dọn đồ đạc còn kịp.

"Không cần nghỉ phép, tớ vẫn đi làm như bình thường."

"Hôm qua cậu sốt đến như thế này, đừng cứng đầu nữa."

Quý Tiêu Nguyệt liếc cô một cái, vừa đứng ở trước cửa thay đôi giày vừa lãi nhãi căn dặn:

"Tớ không phải Lăng Hàn, cậy mạnh trước mặt tớ cunxng không có ích gì, quen biết cậu hơn tám năm, cậu nhấc mông lên tớ đã biết cậu muốn rắm cái gì rồi, tớ biết cậu lo lắng Lăng Hàn lại tìm cậu gây phiền toái, nhưng cũng không thể không để ý đến thân thể mình chứ, suốt ngày, không biết yêu thương bản thân, tên cặn bã kia có cái thá gì tốt."

Nói đến đây, cô ta dường như vẫn không hả giận, lại tức giận mắng một câu: "Sớm biết như vậy, lúc trước đi làm thư ký gì đó, bà đây trực tiếp từ chối, cho dù bao nhiêu tiền cũng không làm, thật sự bực bội hết sức."

Năm đó, lúc tốt nghiệp đại học, quan hệ giữa Diệp Hoan Nhan và Lăng Hàn còn rất tốt cơ mà, vì thế cùng Quý Tiêu Nguyệt hai người vào Hoan Ngu thực tập, vốn dĩ làm thư ký chỉ có mình Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt làm việc ở bộ phận nhân sự, sau đó quan hệ giữa cô và Lăng Hàn xấu đi, Quý Tiêu Nguyệt làm việc rất tốt ở phòng nhân sự, đột nhiên bị Lăng Hàn nhắc tới phòng nhân sự, đổi lại một nữ thư ký đã ở lại nhiều năm.

Ai cũng không biết Lăng Hàn đang suy nghĩ cái gì, Diệp Hoan Nhan cảm thấy mình liên lụy đến Quý Tiêu Nguyệt, dù sao làm thư ký nhìn thế nào cũng không giống một vị trí có tiền đồ, cô không sao cả, nhưng Quý Tiêu Nguyệt còn cần nuôi sống bản thân, sau khi nhân sự điều động đi, cô muốn đi tìm Lăng Hàn lại bị Quý Tiêu Nguyệt ngăn cản.

Lăng Hàn đưa ra mức lương đủ cao ở vị trí thư ký, Quý Tiêu Nguyệt cho dù làm việc ở vị trí thân thuộc mười năm, cũng không đạt được mức lương cao đến như vậy, lúc ấy Quý Tiêu Nguyệt còn không biết quan hệ giữa Lăng Hàn và Diệp Hoan Nhan đã xấu đi, còn khi chuyện tốt của bọn họ sắp tới, chính mình cũng hưởng ké hào quang.

Diệp Hoan Nhan đứng tại chỗ do dự vặn lấy vạt áo ngủ, nhìn Quý Tiêu Nguyệt một trận lo lắng: "Được rồi, lại đây tớ xem một chút, hạ sốt sẽ cho cậu đi làm ngay.”

Diệp Hoan Nhan tính tình cố chất, không cho cô đi, khó bảo đảm chân trước của cô ta vừa mới rời khỏi, chân sau của cô liền thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa ngay.

Còn không bằng ầm ầm ừ ừ đáp ứng, để tránh xảy ra chuyện gì.

Quý Tiêu Nguyệt vừa từ bên ngoài trở về, tay hơi lạnh, chà xát vài cái mới đặt lên trán cô, so sánh với bản thân mình một chút, thở dài nói: "Sức khỏe hồi phục ngược lại rất tốt, cậu đây là thể chất chống lại ngược đãi trời sinh à."

Cuối cùng cô ta đã không thể vượt qua cô.

Tập đoàn Hoan Ngu, Diệp Hoan Nhan vừa đến văn phòng thư ký đặt túi xách trong tay xuống liền đi tới phòng tổng giám đốc gõ cửa.

"Vào đi." Thanh âm của Lăng Hàn rất bình tĩnh, dường như không có gì khác thường.

Diệp Hoan Nhan vội vàng đi vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại, bởi vì vội vàng tới giải thích sự việc, cũng không chú ý tới văn phòng hôm nay so với ngày thường có chỗ nào khác lại.

Trong văn phòng, Lăng Hàn ngồi sau bàn làm việc, áo sơ mi màu đen từ cổ mở ra hai nút áo loáng thoáng lộ ra lồng ngực rắn chắc, ngón tay thon dài gõ nhẹ bàn phím máy tính, đối với sự xuất hiện của Diệp Hoan Nhan, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Nhưng càng bình tĩnh như vậy, trong lòng Diệp Hoan Nhan lại càng không có sức chống cự.

"Tối qua tôi."

"Hàn à, em có thể sử dụng khăn tắm của anh không?"

Lời còn chưa dứt, một giọng phụ nữ nũng nịu cắt đứt, thanh âm này, Diệp Hoan Nhan vô cùng quen thuộc.

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy cửa nhà vệ sinh góc Đông Nam của phòng làm việc Lăng Hàn dựa vào một người phụ nữ chỉ mặc áo choàng tắm, áo choàng tắm trắng xốp buộc vào thắt lưng, màu hạt dẻ rủ xuống ngang vai, khuôn mặt sắc xảo mãi mãi viết bốn chữ phong lưu đa tình, lúc này cô dùng ngón tay sơn móng tay màu đỏ tươi mang theo một chiếc khăn màu be, đang nũng nịu nhìn về phía cô, khi chạm mắt đến Diệp Hoan Nhan thì sửng sốt một chút, bởi vì cái này đột nhiên có vẻ quá đột ngột. Làm cho người ta cảm thấy một cảm giác khó chịu của việc biểu diễn quá mức.

"Ah, làm thế nào có người?"

Cô hoảng sợ khép ngực lại, nhưng không thể che giấu sự nhút nhát và đắc ý sâu trong thâm tâm.

Rõ ràng cô đã sớm đứng ở cửa phòng tắm, rõ ràng đã sớm biết Diệp Hoan Nhan đến, lại làm ra vẻ như thế.

Mà giờ phút này, Diệp Hoan Nhan không quan tâm đến hành động của Thịnh An Nhiên, cô quan tâm đến là Lăng Hàn và cô ta đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thịnh An Nhiên lại mặc áo choàng tắm ở trong phòng làm việc.

Tại thời điểm này, cô phát hiện ra phía sau bàn làm việc của Lăng Hàn, ngay trên sàn nhà bên cạnh anh, để lộ một góc của quần lót ren màu đen, đang khiêu khích tất cả lòng tự trọng của cô.

"Tại sao cô lại ở đây?" Cô mất khống chế chất vấn.

Nghe vậy, Thịnh An Nhiên có vẻ hơi sửng sốt, ánh mắt nhẹ nhàng đảo xoay một cái nhìn về phía Lăng Hàn, hai chân bóng loáng từ áo choàng tắm lấp ló lộ ra, quyến rũ gợi cảm: "Đương nhiên là Lăng Hàn cần tôi, cho nên tôi ở đây."

"Đây là phòng làm việc, Thịnh tiểu thư, chú ý đến lời nói và hành động của cô."

Diệp Hoan Nhan cảm thấy giống như có một ngọn lửa từ trong lồng ngực muốn phun trào ra, cô muốn cố gắng đè nén xuống, nhưng thế nào cũng không có cách nào bình ổn lại.

"Thư ký Diệp, chú ý đến danh phận của mình."

Lăng Hàn u ám mở miệng, thanh âm lạnh như băng phảng phất như trăng rằm lạnh lẽo, ngưng kết một tầng hàn khí cho cả căn phòng, anh phảng phất là sợ Diệp Hoan Nhan bị trùng kích còn chưa đủ, lại mập mờ hướng Thịnh An Nhiên ném đi một ánh mắt, giọng điệu tán tỉnh: "Cuộc sống riêng tư của tôi, không cần tốn công Diệp thư ký chỉ trỏ."