Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 43: Yêu hận vấn vương



1757 Words

"Cậu chủ, nước tắm là Linh Linh chuẩn bị, xe cứu thương cũng là Linh Linh gọi, chúng tôi, chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra hết, chúng tôi chỉ làm theo các quy tắc đã đề ra mà thôi."

Trong nhà vệ sinh được đặt đèn xông tinh dầu, bây giờ vẫn còn nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng mờ yếu.

Lăng Hàn hít sâu vào một hơi, liền cảm giác có cái gì đó không đúng.

"Đèn xông tinh dầu là ai bật?"

Hai người giúp việc cũ còn lại đưa mắt liếc nhìn nhau, một trong số đó run rẩy, cúi đầu nói: "Là A Mai."

"Người đâu?"

"Cô ta, cô ta hai ngày trước nói trong nhà có việc, xin nghỉ phép để về quê."

Nói cách khác, đèn xông tinh dầu này đã được đặt trong phòng tắm của Diệp Hoan Nhan một thời gian dài rồi.

Đèn xông tinh dầu này không có vấn đề gì, không có gì khác với đèn xông tinh dầu trong các phòng tắm ở biệt thự, sự khác biệt duy nhất là tinh dầu trộn bên trong.

Lăng Hàn ngửi một chút, liền biết đây rõ ràng là tinh dầu hoa oải hương, do bạn bè trước đây từ nước ngoài mang về cho anh, để chữa chứng mất ngủ, sau một thời gian dùng, nghe thấy bác sĩ nói tác dụng quá mạnh rất dễ xảy ra chuyện, anh liền tiện tay ném cho người giúp việc vứt đi, lúc này đây các cô dám tùy tiện làm chủ, thay đổi tinh dầu hương liệu thường dùng trong phòng.

Đêm khuya, bên ngoài phòng bệnh viện gần biệt thự nhất.

"Điều kiện trong nhà của A Mai không được tốt lắm, cho nên luôn lén lấy một ít đồ của Diệp tiểu thư đem ra ngoài bán, bình thường đều là một số túi mua sắm hàng hiệu gì đó, một cái túi mua sắm có thể bán được hơn một trăm tệ, tôi phát hiện hai lần, nói cô ta, ngược lại cô ta nói những thứ này đối với Diệp tiểu thư mà nói chính là túi rác, không có tác dụng gì, cho nên cô ta chỉ giúp cô ấy xử lý rác thải, sau đó, cũng sẽ lấy một ít mẫu thử Diệp tiểu thư mua đặt trên bàn trang điểm, cô ta có đầu óc tâm cơ, tôi nhắc nhở vài lần, cô ta cũng không coi ra gì."

Sắc mặt Lăng Hàn trầm xuống.

Tinh dầu là người giúp việc tên A Mai này đánh tráo, không sai chút nào.

Đám người giúp việc này, khi anh có sắc mặt không tốt đối với Diệp Hoan Nhan liền nghĩ là dễ bắt nạt, ngày thường lén lút lấy đồ trong phòng cô thì thôi đi, lần này lại đánh chủ ý lên những thứ bình thường cô hay dùng.

Những thứ bên trong biệt thự của Lăng Hàn đều là thượng hạng, một lọ tinh dầu thơm đều có giá trên vạn, không ngờ thật sự có lá gan lớn, dám đánh tráo chuyện như này.

"Cậu chủ, tôi không chắc chắn chuyện này có phải do A Mai làm không, cô ta cũng đã về quê trong nhiều ngày, hoặc ngày mai khi cô ta đến làm việc, hỏi lại cô ta một tiếng."

"Không cần, nhân tiện cô về nói một tiếng, nhóm người giúp việc các người bắt đầu từ tối nay, cũng không cần tới nữa."

Sắc mặt Linh Linh cứng đờ, nói năng lộn xộn: "Cậu chủ chúng tôi, chúng ta không làm gì cả!"

Lăng Hàn cũng không nghe cô ta giải thích, cũng mặc kệ hốc mắt cô ta đều đỏ lên, một bộ dạng ấm ức rơi lệ, trực tiếp đi vào phòng bệnh, nhốt cô ta ở ngoài cửa.

Gió đêm thổi xào xạc, nhưng chưa chắc lạnh hơn lòng người.

Có đôi khi không làm gì cũng là một loại tội lỗi, ít nhất Lăng Hàn ở nơi này, đối đãi với Diệp Hoan Nhan ở chung mười năm dưới cùng một mái hiên còn như thế, huống hồ chỉ chỉ là một đám người giúp việc không có quan hệ.

Trong phòng bệnh, máy điều hòa không khí đã được bật, duy trì sự cân bằng nhiệt độ phòng.

Phòng bệnh đơn, người phụ nữ nằm trên giường, như thể đang gặp ác mộng, không liên quan đến nhau những đều vặn.

Đuối nước trong bồn tắm, may mắn được phát hiện kịp thời, nếu trễ hơn một chút, có thể không cứu được, người đã không còn gì đáng ngại, bệnh viện lo lắng nhiễm trùng đường hô hấp, vì vậy bây giờ phải ở lại để quan sát cả đêm.

Anh kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào giường cũng không biết là hôn mê hay đang ngủ say, sắc mặt tái xanh.

Sau khi nghe những lời bác sĩ nói, khuôn mặt của anh đã trầm xuống từng chút một.

Người phụ nữ này thực sự có thể dễ bị dày vò, tắm cũng có thể suýt chết đuối, như vậy không thể chịu đựng được mưa gió, ngay cả khi rời khỏi anh, thế giới này tàn nhẫn, nhiều hơn thế nữa.

Anh đột nhiên nghĩ rằng, sáng hôm đó cô ngồi trong xe của mình ăn bánh mì, mắc nghẹn, toàn bộ khuôn mặt của mình đỏ bừng tím bầm, nếu không có anh bên cạnh đưa nước, nghẹt chết đúng là không đáng mà.

Rốt cuộc là do di truyền từ ai vậy, dáng vẻ khéo léo của Giang Mỹ Lan, một chút cũng không giống người có thể sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ giống người cha đoản mệnh đã khuất của cô.

Lăng Hàn thậm chí còn hoài nghi ánh mắt Giang Mỹ Lan sắc đến mức có thể xem tướng xem bói, nếu không phải chồng cũ của bà ta đoản mệnh, bà ta làm sao có thể dễ dàng gả đến nhà họ Lăng như vậy.

Đến khi phát hiện mình suy nghĩ nhiều như vậy, đã trôi qua một thời gian dài, người phụ nữ trên giường bệnh dường như ngủ không yên, xoay người, đưa lưng về phía Lăng Hàn.

Anh ngay lập tức rút lại suy nghĩ của mình, sắc mặt rét run.

Trong mơ cũng không quên trốn tránh mình, không phải nói yêu mình sao, thật đúng là trước sau như một.

Nhìn một hồi lâu, không khống chế được suy nghĩ lung tung, mười năm qua, tình cảm của Lăng Hàn đối với Diệp Hoan Nhan, chính anh cũng không nói rõ được, cũng không tả rõ như thế nào, sau khi Giang Mỹ Lan và Lăng Đông Minh qua đời vì tai nạn xe hơi, trong lòng cụ bà nhà họ Lăng khó chịu, liền đưa Diệp Hoan Nhan đến nhà cũ bầu bạn.

Nhưng Diệp Hoan Nhan chung quy cũng không phải người nhà họ Lăng, người dưới nói ra nói vào không ít, không có Giang Mỹ Lan và Lăng Đông Minh làm chỗ dựa cho cô, những lời đồn nhảm càng không kiêng nể gì, nhất là nữ quyến nhà một số bạn bè trước kia trong quan hệ thương mại của Lăng Đông Minh, Lăng Hàn là một người không dễ gần gũi lắm, các cô nàng mượn danh đến thăm làm quen với cụ bà nhà họ Lăng, gặp Diệp Hoan Nhan khó tránh khỏi phải động tâm.

Đầu tiên là khen Diệp Hoan Nhan đến một trận ba hoa chích chòe, sau đó từ trong dòng chữ của cụ bà nhà họ Lăng tìm hiểu được quan hệ giữa cô gái này và nhà họ Lăng, trong lời nói đều lộ ra ý tứ muốn bắt thân.

Nhưng sau khi biết Diệp Hoan Nhan cũng chỉ là một đứa con do mẹ kế mang theo, thái độ lập tức rẽ một trăm tám mươi độ, thường thường lời này đến bên miệng hoặc là đã nói ra miệng, liền thay đổi hương vị.

Cái gì con cái nhà tôi liền sẽ biến thành cháu của tôi, em trai của ông chủ tôi sẽ trở thành một người cháu họ du học ở xa.

Điều kiện cũng không tệ, đó là chỗ có nghĩa thì đã thay đổi.

Rốt cuộc là chướng mắt Diệp Hoan Nhan.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau này cụ bà nhà họ Lăng vội vàng muốn tìm cho cô một nhà chồng tốt, dù sao cũng không thể để nhà họ Lăng liên lụy đến cô, Giang Mỹ Lan khi còn sống đối với cụ bà nhà họ Lăng hầu hạ tận tâm tận lực, không thể so với Ôn Thanh Uyển lãnh đạm, Giang Mỹ Lan đích thật là một người vợ hợp ý, cụ bà nhà họ Lăng cũng chỉ là thương tiếc con gái của bà ta mà giữ lại.

Sau đó Diệp Hoan Nhan được mang theo ở nhà họ Lăng, luôn có chút hoảng sợ bất an, Lăng Hàn dứt khoát tìm một lý do đưa cô từ nhà cũ ném vào trong căn nhà trước đó Giang Mỹ Lan và Lăng Đông Minh ở, trống rỗng một chút, Lăng Hàn cũng hỏi cô có cần tìm một người giúp việc hay không, liền bị cô cự tuyệt.

"Bao lâu anh đến thăm em một lần." Đây là câu nói đầu tiên khi cô vừa về lại nơi ở cũ hỏi anh.

Lăng Hàn cau mày: "Công ty có rất nhiều việc, có thể mỗi tuần một lần, cũng có thể mỗi tháng một lần, không thể nói chính xác."

Lăng Đông Minh đang trong những năm tháng thịnh vượng, đột nhiên qua đời, quyền lực của công ty đột nhiên rơi vào tay anh, mặc dù ở chức vụ phó giám đốc đã được mài giũa nhiều năm, nhưng trong mắt đám người trong hội đồng quản trị, vẫn là một người không có chút kiến thức, ngoài sáng trong tối âm thầm muốn đoạt quyền, phân quyền không ít.

Bên ngoài có kẻ thù cạnh tranh, bên trong có gian thần không an phận, những ngày tháng trước sau có địch đó, Lăng Hàn đích thật là không rảnh để quan tâm đến Diệp Hoan Nhan.

Vì vậy, khi cô hỏi câu này, anh cũng không phải là đang từ chối.