Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 47: Những giấc mộng cũ dịu dàng



1695 Words

Sau khi tắm ra, tóc vẫn chưa kịp khô, cô ngồi ở đầu giường, thấy điện thoại nhấp nháy không ngừng, cầm lên và nhìn, ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số lạ.

Cô cau mày, xóa số lạ, sau đó đóng điện thoại lại và nằm xuống giường một lần nữa.

Vừa ngủ một lát, điện thoại lại reo, cô sờ vào điện thoại liếc mắt nhìn màn hình, vẫn là số lạ vừa rồi, cô nhấn nút nghe, yếu ớt đáp một tiếng,

"Xin chào."

"Nhan Nhan."

Âm thanh quen thuộc trong điện thoại, là sự dịu dàng mà cô không thể quên, là giấc mơ cũ dịu dàng thời niên thiếu của cô.

"Là anh."

Giọng nói của cô có một chút khô khốc, ho khan hai tiếng và trở lại bình thường: "Làm thế nào anh có số điện thoại của tôi?"

"Người đại diện của anh giúp anh tìm được, Nhan Nhan, gần đây em có khỏe không?"

Diệp Hoan Nhan kinh ngạc một lát, thản nhiên nói:

"Tôi không sao, anh không phải đã nhìn thấy tôi rồi sao, bây giờ tôi đang sống rất tốt."

Đầu dây bên kia do dự một lúc: "Người hâm mộ của anh tấn công em, anh vẫn muốn xin lỗi em trực tiếp, cũng bởi vì anh mà những chuyện đó xay ra với em?"

"Không cần đâu, không phải là vấn đề gì to tát cả, coi như nó đã kết thúc, không cần phải gặp mặt nhau nữa, anh là người bận rộn." Diệp Hoan Nhan ngắt lời anh ta.

Nghe vậy, giọng nói trong điện thoại ngay lập tức vội vàng: "Anh không bận lắm, có thể dành thời gian cho em."

"Nhưng tôi rất bận." Cô bình tĩnh, giọng điệu là một cảm giác mờ nhạt của sự xa cách.

Đầu dây bên kia một lúc lâu không có âm thanh, cuối cùng cô cảm thấy một chút băn khoăn, sau đó có lệ nói một câu: "Sau này có dịp gặp nhau cùng trò chuyện, dù sao anh cũng là một đại minh tinh, ra vào đều rất khó khăn.”

Giọng nói của Tô Niên Hoa ngượng ngùng: "Được."

Cúp máy, anh ta ngồi một mình trên cửa sổ của căn hộ khách sạn rất lâu, bên cạnh là một lon bia, bởi vì muốn bảo vệ cổ họng, anh không dính đến bia rượu, hôm nay bỗng nhiên rất muốn uống, giấu người đại diện bảo trợ lý lén mua một lon tới đây, cảm giác chua xót của bia đập vào vị giác của anh, nhưng không địch lại được sự chua xót bên trong.

Tất cả những gì anh có ngày hôm nay, độc lập, tự do, sự giàu có, địa vị, bắt nguồn từ một cô gái ở phía bên kia của đại dương, vì vậy mười năm thăng trầm, không có chuyện gì khó mà anh không vượt qua được, nhưng bây giờ thành công đến, anh có hàng ngàn người hâm mộ ủng hộ, nhưng không bao giờ tìm thấy thứ đã biến mất trong đám đông, ban đầu vốn dĩ chỉ thuộc về người hâm mộ nhỏ đầu tiên của cuộc đời mình.

"Lục Thâm, anh hát rất hay, bữa tiệc Giáng sinh của trường, anh biễu diễn trên sân khấu, em sẽ lên tặng hoa cho anh.”

"Lục Thâm, anh nghĩ em đi học nhảy sẽ như thế nào, sau này nếu anh hát, em có thể khiêu vũ cho anh xem.”

"Lục Thâm, kỳ thi giữa kỳ quá đối khó khăn, khi thi trong đầu em đều là bài hát của anh, cho nên anh phải chịu trách nhiệm đó."

"A Thâm anh nói lại lần nữa, anh vừa nói thích em ư.”

"Ah, A Thâm nói rằng anh ấy thích mình.”

"A Thâm, anh nói với mẹ anh đừng ra người ngoài mà, em chuyển trường là được rồi, em nói với mẹ em, ngày mai sẽ làm thủ tục chuyển trường."

"Lục Thâm, em không đi tiễn anh, anh bảo trọng, lên đường bình an."

Giữa anh và Diệp Hoan Nhan, từ Lục Thâm đến A Thâm, rồi từ A Thâm đến Lục Thâm, nhưng từ Lục Thâm đến Tô Niên Hoa, lại suốt mười năm, Lục Thâm không thể là Lục Thâm của cô, mà khi anh trở thành Tô Niên Hoa, bất kể là Lục Thâm hay Tô Niên Hoa, cô cũng không cần nữa.

Mười năm trước, sự lãng mạn và tinh tế của khuôn viên trường, sau lại rõ nét bổng đả uyên ương, và sau đó vượt đại dương tách hai nơi..

Dường như đều là cốt truyện nhất định phải trải qua trong tiểu thuyết, mấy năm nay trong mỗi bài hát anh ta viết luôn có bóng dáng của Diệp Hoan Nhan, anh ta cho rằng thâm tình bất phụ, lúc trở về, gặp Diệp Hoan Nhan, câu chuyện mới có thể hoàn mỹ vẽ lên một dấu chấm tròn.

Những người biết họ, nói rằng anh ta tàn nhẫn, nói đi cũng phải nói lại, anh ta cầm lon bia lên, nhìn vào hoàng hôn, khóe miệng nhếch lên một vòng cung tự giễu, nếu thực sự có thể tàn nhẫn như vậy thì tốt biết mấy.

Người tiêu cực sẽ không thể buông bỏ được tất cả.

Sau khi nhận được điện thoại của Tô Niên Hoa, Diệp Hoan Nhan liền bắt đầu không ngủ được, rõ ràng toàn thân uể oải, mí mắt như thế nào cũng không thể khép lại được, phảng phất chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghĩ đến chuyện mười năm trước.

Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoan Ngu,

Thịnh Bình Nhiên trực tiếp bước ra khỏi thang máy trong một chiếc váy đen, đôi giày cao gót 12cm bước ra khỏi cánh cửa, khí thế độc tôn duy nhất trên sàn nhà, nhìn thấy cô ta hầu hết tất cả các nhân viên đều mỉm cười, hoàn toàn giống như người giúp việc trong nhà nhìn thấy bà chủ.

Cô ta là một trong những nữ viên chính của tập đoàn Hoan Ngu, cũng là người phụ nữ được cưng chiều trước mặt Lăng Hàn nhất, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới tự nhiên đều phải kính cô ta ba phần, ngoại trừ Quý Tiêu Nguyệt.

"Thịnh tiểu thư."

Tiếng thư ký truyền đến, khiến Thịnh An Nhiên đưa tay kéo cửa phòng làm việc tổng giám đốc dừng lại, cô ta quay đầu lại, cau mày nhìn theo tiếng nói.

"Thư ký Quý có chuyện gì sao?"

Vị trí Quý Tiêu Nguyệt ngồi đối diện với cửa chính phòng làm việc của tổng giám đốc, trong tay nhàn nhã cầm một cây bút nước màu đen đi tới đi lui, đôi mắt hạnh nhân khinh miệt nhìn Thịnh An Nhiên một cái: "Thịnh tiểu thư là tới tìm tổng giám đốc Lăng?”

"Làm thế nào, thư ký Quý có chuyện muốn chỉ giáo sao?"

Thịnh An Nhiên là người biết nhìn ánh mắt của người khác nhất, vừa nhìn tư thế này của Quý Tiêu Nguyệt, liền biết cô nàng ta không phải là người hiền lành gì.

Cô ta đến tìm Lăng Hàn là chuyện thường ngày, chỉ cần Quý Tiêu Nguyệt có mặt, luôn làm khó cô ta một phen, không phải lấy điều lệ công ty nói chuyện chính là muốn cô ta làm một nghệ sĩ phải chú ý tới lời nói và hành động, miệng mồm thực sự rất lợi hại.

Cô ta đã phàn nàn với Lăng Hàn nhiều lần, nhưng Lăng Hàn đều không để ý đến, nếu không phải nhìn cánh tay gầy gò chân lèo khèo của cô nàng ta không có chút da thịt, cô ta thật đúng là phải hoài nghi Quý Tiêu Nguyệt này có quan hệ mập mờ, không rõ ràng gì đó với Lăng Hàn không, sao lại luôn tìm cách làm khó cô ta

"Chỉ giáo ngược lại không có, chính là nhắc nhở Thỉnh tiểu thứ không ít lần, trước khi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cần phải báo cáo với bộ phận thư ký trước, chúng tôi xin chỉ thị của tổng giám đốc Lăng, nếu anh ấy cho phép mới có thể vào, đây là quy tắc.”

“Cái đó là quy tắc dành cho cô, thân phận của tôi là gì, thân phận cô là gì?"

Thịnh An Nhiên tỏ ra không nhường nhịn.

"Thân phận." Quý Tiêu Nguyệt chớp chớp một đôi mắt to, cười nhạo nói:

"Cùng là nhân viên của tập đoàn Hoan Ngu, ngoại trừ sâu khấu phía trước hậu trường, tôi thực sự không thể nhìn thấy sự khác biệt giữa thân phận Thịnh tiểu tư và chúng tôi.”

"Cô." Thịnh An Nhiên nhất thời tức giận.

Toàn bộ công ty đều coi cô ta là Lăng phu nhân tương lai, nhưng chuyện này dù sao cũng không có chứng cứ xác thật, nói ra ngược lại là chuyện không tốt, ngoại trừ Quý Tiêu Nguyệt, cô còn chưa từng thấy qua người không có mắt như vậy.

"Nếu người nào cũng có thể tùy tiện bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vậy mất tài liệu cơ mật gì, thì coi là lỗi của ai, tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy, hơn nữa, cho dù là cụ bà nhà họ Lăng đến tìm tổng giám đốc Lăng, đều là dựa theo quy trình mà làm việc, chẳng lẽ cô cảm thấy cô so với cụ bà nhà họ Lăng càng có thân phận hơn.”

Bị Quý Tiêu Nguyệt cướp trắng trợn như vậy, Thịnh An Nhiên tức giận nhất thời không còn lời nào để nói, tức giận đứng tại chỗ, một ngón tay phủ đầy sơn móng tay đỏ tươi của Quý Tiêu Nguyệt, tựa như quỷ mị, cổ họng quát lớn:

"Cô là cái thá gì chứ, dám nói chuyện với tôi như vậy sao!"