Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 88: Đêm Kinh Hoàng



1726 Words

Ngoài cửa sổ mưa to như thác đổ.

Diệp Hoan Nhan ngồi tê liệt ở mép giường thật lâu không nhúc nhích. Thật ra cô cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng bẩn thỉu này, nhưng dường như toàn bộ cơ thể cô đã bị rút cạn sức, như thể toàn bộ sức lực đã cạn hết ngay khoảng khắc cô mở cửa trông thấy những chuyện buồn nôn đó.

Trong phòng ngủ chính bên cạnh, cách nhau một bức tường, người đàn ông bám vào khung cửa, nắm chặt tay, sắc mặt u ám.

Không phải anh nói muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu ư?

Tâm trí anh vẫn cứ mãi quanh quẩn những lời này, xua hoài không đi.

Tiếng sấm rền vang khiến cả màn đêm chìm trong âm u ngột ngạt, như thể đó là lời cảnh báo của số phận khiến vạn vật đều run lên sợ hãi.

Sáng sớm hôm sau lúc Lăng Hàn xuống lầu, anh được Linh Linh báo cho biết Diệp Hoan Nhan đã ra ngoài, anh nhíu mày một cái song cũng không nói gì.

Lúc ăn sáng, Linh Linh vẫn luôn thận trọng quan sát sắc mặt của Lăng Hàn, thấy vẻ mặt anh vẫn như ngày thường, cô ấy mới chần chờ hỏi một câu: "Thiếu gia, có cần trả lại quần áo cho Thịnh tiểu thư không ạ?"

Sắc mặt Lăng Hàn bình tĩnh, cất giọng lạnh lùng:

"Không cần, ném đi."

Linh Linh hơi sững sờ, chần chờ gật đầu một cái.

Trước khi ra ngoài, Lăng Hàn quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ Diệp Hoan Nhan, sắc mặt hơi trầm xuống.

Văn phong tổng giám đốc tập đoàn Hoan Ngu.

Quý Tiêu Nguyệt vừa ngâm nga lời hát vừa quét thẻ chấm công ngay một giây cuối cùng, cô ấy chào hỏi các thư ký ngồi bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, sau đó đi vào phòng làm việc của thư ký. Quý Tiêu Nguyệt đặt đồ xuống rồi cầm chiếc cốc rỗng trên bàn lên, khóe mắt thoáng thấy một cái đầu đen đang nằm vùi trên bàn Diệp Hoan Nhan, tay cô ấy run lên làm suýt chút nữa đã rơi cốc.

"Trời mẹ Nhan Nhan ơi."

Cô ấy che miệng, đặt ly xuống đến gần bàn làm việc của Diệp Hoan Nhan.

Diệp Hoan Nhan nghe được tiếng hô, cố hết sức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ miễn cưỡng nhìn về phía Quý Tiêu Nguyệt, gương mặt đó thoạt nhìn như thiếu khí huyết nghiêm trọng.

"Chào buổi sáng."

"Sáng cái rắm ấy, trở về lúc nào thế hả? Sắc mặt này của cậu..."

Quý Tiêu Nguyệt giật mình quan sát mặt cô, hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ cậu ngủ ở đây cả đêm hả? Cậu làm gì ở đây chứ?"

Diệp Hoan Nhan ngồi thẳng người, nhếch môi cố nặn ra nụ cười: "Làm sao có thể ngủ ở đây cả đêm ở chứ, công việc bận rộn như vậy, chỉ là mình tới sớm một chút thôi."

Vẻ mặt Quý Tiêu Nguyệt đầy vẻ không tin, đang muốn hỏi gặng thêm nữa thì Lý San cùng ban đã đi đến gõ lên tấm cửa kính phòng thư ký: "Thư ký Diệp, cuối cùng cô cũng về rồi."

Diệp Hoan Nhan nhíu mày một cái: "Ừ, có chuyện gì không?"

"Tối hôm qua trợ lý Kiều gọi điện thoại cho tôi bảo tôi sáng nay chuyển công việc tiếp theo của anh ấy cho cô nên tôi qua đây xem thử cô đã về chưa."

"Tối qua à." Quý Tiêu Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý San.

"Chứ gì nữa." Lý San cũng trưng ra dáng vẻ không còn lời nào để nói.

"Nửa đêm hôm qua tôi đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Kiều. Bạn trai tôi đã chất vấn tôi rất lâu, nói rằng không lý nào mà một đồng nghiệp nam trong công ty lại gọi điện cho một đồng nghiệp nữ vào lúc nửa đêm."

Vẻ khác thường chợt lóe lên rồi biến mất trên gương mặt Diệp Hoan Nhan, cô chỉnh lại chút tóc mai ở thái dương, bình tĩnh nói:

“Công việc bên Hồ Thượng khá gấp rút, tạm thời chưa tìm được người thích hợp phụ trách chấn chỉnh công ty nên tổng giám đốc Lăng để lại trợ lý Kiều ở đó. Phòng nhân sự chưa kịp đưa ra thông báo thuyên chuyển, đoán chừng trợ lý Kiều cũng là lo lắng tôi trở về làm việc không tiện nên mới hỏi qua trước với cô."

"Ra là vậy." Lý San bừng tỉnh hiểu ra: "Vậy tôi đi chuẩn bị một ít tài liệu.”

Nhìn bóng lưng Lý San, Quý Tiêu Nguyệt bán tín bán nghi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hoan Nhan:

"Không lẽ tối hôm qua cậu đã về rồi?"

"Ừ."

"Tổng giám đốc Lăng cũng trở về rồi?"

"Ừ."

"Hai người cuồng công việc dữ vậy. Tối qua trên quốc lộ Hồ Lam có mấy trận sạt lở đất mà còn mưa như thác đổ nữa chứ. Sao cậu không khuyên anh ấy một chút, hoặc là cậu để anh ấy trở về một mình là được rồi."

Quý Tiêu Nguyệt còn tưởng rằng Diệp Hoan Nhan và Lăng Hàn cùng nhau trở về.

Diệp Hoan Nhan khẽ cau mày, vốn vốn dĩ cô muốn giải thích, nhưng xét đến tính tình nóng nảy của Quý Tiêu Nguyệt, cô quyết định bỏ qua, nếu để cho Quý Tiêu Nguyệt biết cô lái xe trở về một mình, chỉ sợ cô sẽ bị cô ấy lải nhải bên tai suốt mấy ngày.

Lăng Hàn ăn sáng xong rồi ra khỏi nhà, chiếc xe thể thao màu đỏ đợi ở cửa đã lâu, cửa sổ chậm rãi kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt đeo kính râm cực lớn.

"Hàn, chào buổi sáng." Giọng nói õng ẻo đan xen vui vẻ hứng khởi vang lên.

Anh nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lùng liếc qua thân xe: "Tôi nhớ tối qua lúc cô rời đi tôi đã nói rõ với cô, không được đến đây khi chưa có sự cho phép của tôi."

Sắc mặt Thịnh An Nhiên hơi cứng đờ, ngượng ngùng tháo kính râm xuống, giọng nói có chút uất ức.

"Thế chẳng phải em còn chưa vào đấy sao, em còn ngoan ngoãn chờ anh ở ngoài cửa. Chỉ là hôm nay không có thông báo, muốn lái xe đưa anh đi làm, bộ không được sao?"

Vừa dứt lời, cửa xe kế bên người lái mở ra, thân xe hơi chao đảo một cái, giọng nói anh nhàn nhạt vang lên bên cạnh.

"Đi thôi, lần sau không được phá lệ nữa."

"Dạ."

Thịnh An Nhiên nhếch khóe miệng thành một độ cong hoàn mỹ, tất cả đắc ý đều hiện ra hết trên mặt.

Người đàn ông như Lăng Hàn ngày nào cũng sẽ bị đủ loại ong bướm vây quanh, chỉ cần cho cô ta một chút cơ hội cô ta liền sẽ tận dụng hết mức có thể. Mặc dù cách anh làm việc luôn vượt khỏi dự liệu của cô ta, nhưng không sao, ai mà chẳng có chút sở thích chứ.

Phòng thư ký tập đoàn Hoan Ngu.

Diệp Hoan Nhan đặt hết tâm trí vào trong công việc, như vậy cô sẽ không còn rảnh rỗi phân tâm suy nghĩ về chuyện hoang đường tối qua.

Quý Tiêu Nguyệt ở một bên nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, cô ấy luôn cảm thấy Diệp Hoan Nhan rất lạ, như thể cô đang che giấu điều gì đó.

"Nhan Nhan, có phải có chuyện gì hay không? Cậu gặp phải phiền toái gì sao?"

Quý Tiêu Nguyệt hỏi dò.

"À," Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên, sau đó đưa ra hai phần văn kiện: "Nếu có thời gian thì cậu giúp mình photo hai phần văn kiện này nhé."

Quý Tiêu Nguyệt hơi nhướng chân mày lên: "Không thành vấn đề."

Sau khi Quý Tiêu Nguyệt rời đi, cả văn phòng thư ký chỉ còn lại tiếng lật giấy tờ.

Công việc của Kiều Mộ phức tạp hơn nhiều so với Diệp Hoan Nhan tưởng, đối tác đã tham gia vào quá trình sản xuất hậu kỳ của tập đoàn Hoan Ngu - công ty điện ảnh và truyền hình Khởi Lệ đã hết hạn vào năm nay nhưng vẫn chưa gia hạn hợp đồng. Trong hồ sơ theo dõi gia hạn hợp đồng, Kiều Mộc có nhắc tới một câu, công ty Khởi Lệ dường như có ý định muốn hợp tác với Bách Lạc - tập đoàn đối thủ của Hoan Ngu.

Đây là vấn đề đầu tiên cô gặp phải khi tiếp nhận công việc của Kiều Mộc.

Mà càng làm cho cô đau đầu chính là, trước đó Lăng Hàn đã giao cô việc lập kế hoạch du lịch cho các nghệ sĩ trong công ty.

Nhiều công việc đè trên người như thế, cô đành phải đưa ra lựa chọn làm cái nào trước.

"Chào tổng giám đốc Lăng và Thịnh tiểu thư buổi sáng."

"Tổng giám đốc Lăng."

Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới làm cả người Diệp Hoan Nhan cứng đờ, khiến cô dừng động tác lật mở văn kiện lại.

Như thể một dây thần kinh bị ức chế đã dội ngược lên đỉnh đầu, vốn tưởng rằng sau màn sỉ nhục tối qua, cô đã hoàn toàn thất vọng không còn chút cảm xúc gì nữa, nhưng khi nghe thấy tên của hai người kia đặt bên nhau, nội tâm cô vẫn thấy khó chịu cực kỳ.

"Thư ký Diệp làm sao vậy, thư ký Quý còn chưa tới à."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói vui vẻ, như thể đang thị uy.

Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên, tầm mắt lại rơi xuống trên người Lăng Hàn, cô âm thầm siết chặt văn kiện trong tay, tờ giấy dần dần vò thành một nắm.

Thịnh An Nhiên nhướng mày một cái, quan sát cô:

"Hôm nay sắc mặt thư ký Diệp không tốt lắm nhỉ? Tối qua cô ngủ không ngon à? Tăng ca sao?"