Lỡ Nhịp Yêu Em

Chương 21



Người ta thường hay nói uống rượu giải sầu, vì vậy tối hôm đó Tử Yên đã đến quán bar trước đây mình từng làm để làm khách, thoả thích uống rượu.

Tửu lượng của tiểu hồ ly không phải là không ổn, chỉ là cô uống hết ly này rồi đến ly khác như như là uống nước, chỉ sợ là không trụ được bao lâu đã gục.

...

Ở một góc khác của quán bar, vì để ăn mừng việc Trần Nghiên Phi về nước nên bọn họ đã tụ tập ở đây uống rượu và ăn uống thoả thích, không say không về.

Đương nhiên, không chỉ có Âu Thiệu Dương, Vương Trạch, Nguyễn Quang Đông mà còn vài người bạn khác của anh và bạn của cô.

"Hay là chúng ta chơi thử thách và nói thật đi." Một cô gái lên tiếng.

Mọi người đều đồng thanh nói được.

"Vậy... nếu chai rượu rỗng này xoay trúng ai thì người đó sẽ phải chịu thử thách hay là nói thật nha!" Cô gái vừa xoay chai rượu vừa nói: "Không biết người đầu tiên sẽ là ai đây."

Cô gái vừa dứt lời, chai rượu đã xoay trúng Trần Nghiên Phi.

"A! Cậu chọn thử thách hay nói thật đây?"

Cô ấy giả vờ suy nghĩ, sau đó mỉm cười nói hai chữ: "Nói thật."

Cả bọn đều ồ lên, muốn hỏi một câu mà bọn họ đều muốn biết: "Người cậu thích... là ai vậy?"

Trần Nghiên Phi đỏ mặt, cô ấy mím môi không trả lời nhưng lại đặt ánh mắt thâm tình lên người của Âu Thiệu Dương.

"Ồ! Thì ra là vậy." Khi hỏi đến chuyện tình cảm bọn họ đều rất thích thú.

Chỉ có Nguyễn Quang Đông là trầm mặc, anh ấy uống một hơi hết ly rượu.

"Không sao chứ?" Vương Trạch hỏi.

Anh ấy xua tay, ý nói là không sao.

Thật ra có một điều mà từ trước đến nay ai cũng biết, đó chính là Nguyễn Quang Đông thích Trần Nghiên Phi, nhưng Trần Nghiên Phi lại thích Âu Thiệu Dương. Vòn xoáy tam giác này nhìn có vẻ rối rắm nhưng thật ra mọi người đều cho rằng Âu Thiệu Dương và Trần Nghiên Phi là một cặp, còn Nguyễn Quang Đông cũng chỉ là một kẻ đơn phương.

"Nào! Chúng ta tiếp tục đi, lần này sẽ là ai đây."

Chai rượu dần xoay chậm đi, một vòng, hai vìng, ba vòng, cuối cùng lại dừng lại ở chỗ Vương Trạch.

"Cậu chọn thử thách hay nói thạt đây?"

Anh ta không hề do dự dù chỉ một giây, liền chọn thử thách.

"Cậu chắc không? Vậy... cậu hãy chọn một cô gái trong quán bar này, rồi hôn môi đi." Cả đám bọn họ đều đang trông chờ xem một bộ kịch hay.

Nhưng Vương Trạch mặt đã tối sầm.

"Sao? Sợ rồi à?"

Vương Trạch nhếch mép đầy tự tin: "Ai sợ chứ? Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao?"

Một tên thiếu gia nhà giàu cười ha hả: "Chỉ sợ là sau đó cậu sẽ bị nhận một bạt tay in trên mặt."

Vương Trạch lia mắt xung quanh, cho dù là thử thách thì cũng phải chọn một cô em xinh đẹp và quyến rũ một chút chứ.

Chợt, Vương Trạch nhìn thấy một cô gái, anh ta đứng phắt dậy đi về chỗ cô gái đó.

Cả bọn lúc này đều tò mò, dõi mắt theo Vương Trạch, không biết cô gái này lại bị anh nhìn trúng.

Âu Thiệu Dương bình thường vốn không thích náo nhiệt nhưng lần này anh cũng phá lệ, muốn xem màn kịch hay.

Vương Trạch càng đi đến gần cô gái kia, Âu Thiệu Dương càng thấy quen mắt.

"Vương Trạch! Anh cũng ở đây à?" Tử Yên hiện tại đã say quắc cần câu, cô mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt.

Đột nhiên anh ta ôm lấy eo cô: "Tử Yên, đắc tội rồi."

Tử Yên còn chưa kịp hiểu, chưa kịp phản ứng càng chưa kịp phản kháng thì anh ta đã đặt bờ môi cay nồng hương vị của rượu lên đôi môi căng mọng của cô.

Cứ tưởng chỉ như vậy thôi sẽ kết thúc, ai ngờ anh ta còn to gan luồn chiếc lưỡi mềm mại của mình vào trong khoang miệng của cô, ôm chặt lấy cô hơn.

"Ưm... ưm." Tử Yên không biết là chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại như vậy, cô sợ hãi dùng phép đẩy anh ta ra xa.

Bọn người người ở đằng kia chờ xem kịch quả nhiên rất thích thú, không ngừng ồ lên, cảm giác được ăn cơm chó này cũng khá thú vị.

Chỉ có Âu Thiệu Dương không vui, anh u ám đặt mạnh ly rượu xuống làm cho cả bọn giật mình. Khi anh đứng dậy đi về phía đó bọn họ còn khó hiểu hơn.

"Triệu Tử Yên!" Âu Thiệu Dương lạnh lẽo gọi tên cô.

Nhìn thấy anh, cô có chút hoảng hốt.

Chợt, Vương Trạch nắm lấy tay của Tử Yên kéo về phía mình: "Cô ấy say rồi, cậu cứ ở lại đi, tôi sẽ đưa cô ấy về."

Âu Thiệu Dương nghiến răng, anh siết chặt cổ tay của cô kéo ra phía sau lưng anh: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không cần cậu quản. Tôi tự biết đưa cô ấy về."

"Cậu đang nổi đoá gì vậy chứ? Không phải cậu đã có Nghiên Phi rồi sao?"

Âu Thiệu Dương không trả lời, chỉ tỏ thái độ bực dọc ra mặt rồi dẫn Tử Yên đi lướt qua anh ta.

Còn Trần Nghiên Phi, cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả: "Cô gái đó là ai vậy? Sao anh Thiệu Dương lại tức giận?"

Nguyễn Quang Đông đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: "Đó là vợ của cậu ấy, có lẽ Vương Trạch đùa hơi quá trớn rồi nên cậu ấy mới không vui."

Như bị sét đánh ngang tai, tay cô ấy đang cầm ly rượu chợt run lên: "Vợ? Anh ấy có vợ rồi sao?"

Một người bạn của cô lên tiếng: "Chắc là do gia đình ép buộc thôi, cậu và anh ấy vẫn còn có cơ hội. Với lại không phải cậu cũng thấy rồi sao? Rõ ràng là anh ấy có tình cảm với cậu."

Trong kòng Trần Nghiên Phi cảm thấy ngổn ngang, cô còn dự định làn này về nước sẽ nói với ba mẹ gả cô ấy cho anh, vậy mà lại chậm một bước.