Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 125: Bạn bè



Sau khi cơn mưa tạnh cả con đường như được tắm gội,, những con đường ẩm ướt và phản chiếu khu rừng đô thị, và những chiếc lá xanh tươi đến mức dường như chúng đang phát sáng.

Phó Tư Bạch đi phía trước, Ôn Từ đi theo phía sau anh như một thói quen, chân giẫm lên nước, đôi giày lắm lúc cũng bị bùn bắn vào.

Sau khi trở lại làm bạn bè Ôn Từ đột nhiên cảm thấy thoải mái lên nhiều.

Chả trách bạn bè của Phó Tư Bạch thường ngày đều đấu võ mồm với anh, cũng là một việc khá thú vị.

“Ay ya!” Cô kêu lên một tiếng bất ngờ.

Phó Tư Bạch quay đầu, thấy cô một chân chạm đất, vẻ mặt buồn bã, cô bĩu môi nói:

Phó Tư Bạch

Em giẫm phải mìn rồi

Ống quần cô đã bị ướt một mảng.

Con đường lát gạch rộng thênh thang, sau cơn mưa thường có “mìn”.

Phó Tư Bạch bất lực nói: “Theo anh.”

“Ừm.”

Anh bước chậm lại, mỗi một bước đều dậm xuống mấy cái.

Ôn Từ đi theo dấu chân anh, đạp lên chỗ anh từng đạp.

Lại không ngờ với một tiếng đạp xuống, bàn chân trái của Phó Tư Bạch cũng bị va vào, nước bắn tung tóe và làm bẩn đôi giày thể thao aj mới toanh của anh.

Khuôn mặt anh lộ ra sự chán ghét đến đỉnh điểm và sự khó chịu.

Rất rõ ràng, người mắc bệnh sạch sẽ như anh, cũng không chịu nổi thứ bùn đất này.

“Ủa, sao anh cũng dính rồi!” Ôn Từ bật cười lớn, “Không phải gỡ mìn lợi hại lắm sao?”

“Là đang gỡ mìn.” Phó Tư Bạch quay đầu, nhàn nhạt nói, “Anh không đạp thì người dính chưởng là em đấy.”

“Xì.”

Hóa ra gỡ mìn là như vậy, cô vốn tưởng anh có khả năng có thể tránh bùn đất chứ.

“Đi lên.”

“Ừm.”

Ôn Từ ngoan ngoãn đi phía sau anh, cô đạp lên mỗi cục đá anh đi qua, “Phó Tư Bạch, anh cũng rất trượng nghĩa.”

“Anh sợ em đạp lên nhiều bùn nước quá, tức giận lên lại trách anh.”

“Em làm gì có như thế.”

Phó Tư Bạch: “Em còn chưa đủ như thế?”

Ôn Từ hớ lại một cách khách quan và công bằng về quãng thời gian yêu nhau đã qua, cô thường mất bình tĩnh vì một số chuyện không thể giải thích được và hơi vô lý.

Nhưng lúc này cảm xúc cô đối với anh cũng rất mâu thuẫn.

Suy cho cùng mối quan hệ này anh đã mang đến cho cô rất nhiều sự trưởng thành.

Cô cố ý nói: “Sau này em sẽ không như thế nữa, em sẽ đối xử rất tốt với bạn trai sau.”

Phó Tư Bạch nghiêng đầu, lười biếng liếc nhìn cô một cái: “Ông đây chịu thiệt hóa ra là để em làm của hồi môn cho bạn trai sau này à.”

Cô gái nhỏ nhìn con đường trơn trượt, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói thêm một câu: “Là anh đòi chia tay.”

Bàn chân Phó Tư Bạch hơi khựng lại, người con gái phía sau đụng trúng lưng anh, vội vã dừng lại.

Khóe miệng anh cong lại, cười mà như không: “Hóa ra là em trách anh chia tay với em.”

“Không hề có!” Ôn Từ nói lí nhí, “Chia tay hay không vốn là anh nói, em có gì mà trách.”

“Không phải em sớm cầu mong anh chia tay với em à?”

Ôn Từ càng cúi đầu, cô nhìn lá cây chao đảo phản chiếu trong vũng nước.

“Không có mong, không chia tay… cũng được.”

Cơn gió thoảng qua, vài giọt mưa rơi làm ướt tóc, không khí... cũng ngưng đọng trong vài giây.

Phó Tư Bạch không có trả lời câu này, anh tiếp tục bước về phía trước.

Ôn Từ kìm lại cơn đau trong tim, đi đến cuối con đường lát gạch đá cùng anh, băng qua bên kia đường là dòng sông.

Không phải người cùng đường, cô có thể đi sau anh đến bao giờ…

Đi đến cuối cùng thì giữa bọn họ cũng phải kết thúc thôi.

Những quán ăn ven sông sau một cơn mưa với làn gió thổi nhẹ, không khí u ám cũng bị cuốn đi, thật là mát mẻ.

Dù vậy, gần nước nên cũng có rất nhiều muỗi, thấy tay Phó Tư Bạch đang gãi cùi chỏ, thế là Ôn Từ lấy trong túi ra một lọ dầu nhỏ.

Lúc cầm lấy tay anh, quả nhiên có vết muỗi cắn đỏ lên.

Bởi vì da anh rất trắng nên vết muỗi cắn hiện lên cũng rất rõ ràng.

“Muỗi cắn có thể sẽ sưng lên như thế này.” Ôn Từ nhìn thôi đã thấy ngứa, cẩn thận bôi dầu lên cho anh, “Anh là nhóm máu o, nhóm hút muỗi.”

Về điểm này Ôn Từ thật sự có hiểu biết.

Nhưng phàm là nơi có Phó Tư Bạch thì cô chưa bao giờ bị muỗi cắn cả, nhưng anh lại không thích xịt muỗi, anh nói mùi ngửi không quen.

“Ngày hạ đến rồi, trong túi anh phải có một chai dầu gió, chai này em tặng anh.”

Nói xong cô lấy cái túi của Phó Tư Bạch, cô bỏ chai dầu vào trong, “Hoặc là để bạn gái sau của anh chuẩn bị cho anh đi.”

Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ luyên thuyên nói của cô, trái tim cũng bắt đầu ngưa ngứa.

Dù tính khí cô không ra làm sao, thường xuyên kiếm chuyện với anh, nhưng những chi tiết trong cuộc sống cô thật sự rất quan tâm đến anh, từ chuyện nhỏ nhất là anh thuộc nhóm máu o dễ hút muỗi cô cũng nhớ.

“Ôn Từ, anh ngứa.”

“Anh đừng gãi, càng gãi sẽ càng lan ra, thoa dầu vào sẽ dễ chịu lên.”

“Vẫn ngứa.”

Ôn Từ lại gần cánh tay anh, thổi nhẹ vào, hơi mát, quả nhiên khiến anh dễ chịu hơn nhiều.

Khóe môi của anh cong lên, trêu chọc nói: “Bạn gái sau này, còn chưa chắc sẽ có thể tìm được người giống em.”

“Em thế nào chứ.”

“Người phiền phức như vậy…”

Ôn Từ đẩy tay anh ra.

Lại nghe thấy giọng nói anh dịu dàng hơn, “Nhưng lại khiến người khác thương….”

Lúc này ông chủ bưng lên một bát lớn sủi cảo lên bàn, đặt hai bát nhỏ cho hai người.

Phần mì xào của quán ăn này rất nhiều, một mình Ôn Từ thường sẽ ăn không hết một phần. Vậy nên để tránh lãng phí, hai người ngầm hiểu ý nhau, mỗi lần đến chị gọi một phần.

Phó Tư Bạch lựa đồ ăn trong đĩa, đưa cho cô trứng cắt lát và xúc xích.

“Anh lại nữa, em không ăn cái này, em ăn rau!”

“Bảo em có tí thịt đi, gầy sắp thành cái sào đồ rồi.”

“Bạn học Phó Tư Bạch, mong bạn đừng tùy tiện bình phẩm về thân hình của tớ.” Ôn Từ bất mãn nói, “Đừng quên bây giờ chúng ta chỉ là mối quan hệ bạn bè thông thường.”

Phó Tư Bạch nhìn cái cổ trắng nõn của cô, cô đang buộc một sợi dây đan len màu đen, kéo dài dưới đường viền cổ áo, và bên dưới cô đang đeo sợi dây có mặt tì hưu anh tặng cho cô—

“Nếu đã là bạn bè thông thường thôi sao món đồ này còn chưa chịu trả anh?”

Ôn Từ bảo vệ cái cổ, khẳng khái nói: “Đây là đồ anh tặng em rồi, không phải em mượn. Mắc gì lại có kỳ hạn trả lại? Hừ, không trả!”

“Bạn học Ôn Từ, khí phách nhỉ?”

“Không khí phách, nó có thể đem lại may mắn cho em.”

Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên, anh cúi đầu, dùng đùa bới sợi mì mềm lên: “Nó chưa bao giờ đem lại may mắn cho anh, có thể… khá thích em.”

Cô ngước nhìn anh.

Anh của lúc này không còn dáng vẻ ngang tàng bất cần nữa. Khi anh nói chuyện cởi mở, Ôn Từ cảm nhận được sự dịu dàng đến từ trái tim anh.

Cô hỏi anh: “Sinh ra ở Phó gia, còn không tính là may mắn trời ban sao?”

“Nếu được chọn anh thà không mang họ Phó.”

“Ra vẻ đấy Phó Tư Bạch.”

“Không có ra vẻ, anh ngưỡng mộ em, còn có thể làm con cưng của mẹ.”

Nói đến đây Ôn Từ cũng không nói lời châm chọc anh nữa, cô biết chỗ yếu đuối nhất trong trái tim người đàn ông này là ở đâu.

Đây là hiện thực nhất, mỗi một lần gặp gỡ dù là nghèo khó hay giàu có, mỗi người… đều có địa ngục của chính mình.

Trước đây do mối quan hệ yêu đương nên cả hai chưa bao giờ thực sự mở lòng, nhưng sau khi chia tay, họ mới thực sự bắt đầu cởi mở.

Ôn Từ trầm mặc rất lâu, cô nói: “Mẹ em cũng rất thích anh, ừm… nhưng bà ấy không phải mẹ anh, là của một mình em thôi.”

Phó Tư Bạch bật cười: “Biết rồi, không định cướp của em.”

Cô suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng sau này… sau này nếu trở thành bạn bè tốt, lại mời anh đến nhà em ăn cơm.”

“Vậy… đừng đáng ghét nữa là được.”

“Được.”

Phó Tư Bạch tiếp tục gắp trứng và xúc xích cho cô, “Bữa này anh mời.”

Ôn Từ mặt không cảm xúc: “Chuyện mấy đồng này như này cũng không cần phải khách sáo như vậy.”

“Mấy đồng không tính là tiền?”

“Được thôi, vậy em cảm ơn nhé.”

Sau khi ăn xong hai người đi dạo hóng gió bên sông, Phó Tư Bạch lấy ra chiếc tai nghe màu trắng ra, anh nhét vào tai Ôn Từ.

Trong đó đang bật một bài nhạc tình cảm ấp áp.

Thời gian đột nhiên cũng trở nên ấm áp, dòng nước âm thầm chảy giữa họ, sợ rằng sẽ làm phiền đến sự yên tĩnh giờ khắc này.

Vào lúc này Ôn Từ bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ đằng xa, đứng bên bờ sông lau sậy, sau lưng hoang vắng…

Mấy lần cô ấy muốn bước lên rồi lại rụt rè rụt chân lại.

“Phó Tư Bạch, anh nhìn cái người đó xem, có phải cô ấy muốn nhảy cầu không vậy?”

Thị lực của Phó Tư Bạch rất tốt, anh nhìn theo hướng tay Ôn Từ đang chỉ, cau mày nói: “Còn mang thai nữa.”

Lời nói vừa dứt, người phụ nữ mang thai đó thật sự đã chúi đầu nhảy xuống sông, Ôn Từ và Phó Tư Bạch là hai người gần cô ấy nhất, họ chạy về phía sông nơi bà bầu đó nhảy xuống.

Người phụ nữ đang vùng vẫy, vùng vẫy trong dòng nước, người dân trên bờ thấy vậy đã dừng lại chỉ trỏ, vội vàng tri hô kêu cứu.

Phó Tư Bạch đã cởi áo khoác ngoài ra, nhưng vào giờ khắc anh thật sự muốn nhảy xuống nước thì trước mắt ánh đột nhiên lại ẩn hiển hình ảnh một dòng sông đầy máu đỏ thẫm, cả người anh run bần bật lên, đó là quá khứ đau đớn mà anh không dám đối mặt nhất trong cuộc đời mình…

Ôn Từ biết Phó Tư Bạch không thể nào bơi, trong một lần thi cuối kỳ môn bơi lội thể thao, anh đã bị tuýt còi đỏ.

Anh biết bơi nhưng sợ nước.

Cô sợ Phó Tư Bạch nóng lòng sẽ xuống cứu người nên không đợi anh phản ứng, tự cô không chút do dự đã nhảy xuống.

Dù đã là đầu mùa hè vào tháng sáu, nhưng nhiệt độ nước sông vẫn lạnh đến thấu xương, may mà Ôn Từ được ba dạy bơi từ nhỏ, chỉ mất vài giây để làm quen với dòng nước đang cuộn trào và bơi về phía người phụ nữ đang vùng vẫy.

“Tôi bắt được cô rồi, đừng sợ, đừng vùng vẫy.” Ôn Từ cố hết sức để an ủi, từ từ kéo lấy người phụ nữ.

Cô không ngờ được là gần bờ mà lại có nhiều rong đến vậy, chân của Ôn Từ bị vướng, giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được, chỉ có thể liều mạng đỡ người phụ nữ kia đưa lên, bản thân cô đã uống mấy ngụm nước.

Phó Tư Bạch nhìn ra được sự bất thường của cô, tim anh như thắt lại, kìm nén nỗi sợ hãi và lo lắng mãnh liệt trong lòng, cuối cùng nhảy xuống nước bơi về phía cô.

Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch đã nhảy xuống, rất lo lắng, cô muốn kêu anh quay lại đi.

May mà bọn họ đã cách bờ rất gần, cô chỉ có thể đưa người phụ nữ cho anh: “Tư Bạch, đưa cô ấy lên bờ đi!”

Phó Tư Bạch không hề đỡ lấy người phụ nữ đó, anh hít một hơi thật sâu, sau đó lặn xuống nước, mò mẫm để xé những sợi rong vươn lại trên chân cô ra, sau đó anh đưa cô và bà bầu lên bờ cùng nhau.

Mọi người xung quanh lập tức vây quanh: “Không sao chứ!”

“Thật sự quá nguy hiểm rồi!”

“Xe cấp cứu sắp đến rồi!”

Người phụ nữ sặc nước, cũng đã bị dọa rất hoảng hồn, không ngừng run lẩy bẩy, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều cảm xúc đã suy sụp, cô ấy bật khóc to lên: “Tại sao các người lại cứu tôi! Tại sao!”

“Có gì mà nghĩ không thông chứ, sao lại chọn nhảy cầu, nếu không đúng lúc gặp hai người trẻ này thì hôm nay cô không còn mạng rồi!” Người qua đường liên tục nói, “Mà cô còn có con nữa! Không vì mình cũng phải vì đứa trẻ trong bụng mình mà suy nghĩ chứ.”

“Ông xã tôi… ông xã tôi đã ngoại tình với người phụ nữ khác lúc tôi mang thai, tôi… tôi… tôi còn có ý nghĩa gì nữa!” Người phụ nữ khóc không thành tiếng, “Bọn họ đối xử với tôi không tốt thì tại sao tôi phải sinh con cho bọn họ, không bằng tôi mang đứa trẻ đi chết! Để bọn họ cả đời này cũng phải hối hận.”

Ôn Từ hơi run, cô đi đến bên cạnh người phụ nữ cầm lấy tay cô ấy mà nói: “Cô không chỉ là vợ của người ta, con dâu nhà người ta, cô còn là con gái của ba mẹ cô mà…. Tại sao lại để người thân mình phải đau đớn, người cô thù thì vui vẻ. Người không quan tâm cô, người không yêu cô, bọn họ sẽ không hội hận đâu, cái chết của cô không trừng phạt được bọn họ đâu.”

Phó Tư Bạch vắt hết nước trên áo, thở đều nhìn về phía cô.

Người phụ nữ nghe đến câu nói cuối cùng của cô, nhất thời cũng đã phản ứng lại, nhìn Ôn Từ: “Cô… cô nói đúng, tại sao tôi phải để anh ta và người phụ nữ đó đắc ý chứ, bọn họ nhất định là chờ tôi chết còn không kịp.”

“Phải đấy, cô phải sống cho thật tốt, cô phải sống tốt hơn bọn họ mới đúng.”

“Không sai, không sai, là như vậy…”

Ôn Từ nhìn thấy cô ấy không muốn tìm đến cái chết nữa mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này xe cấp cứu đã ò e đến, bác sĩ đẩy băng ca đến để đưa người phụ nữ lên xe.

Sau khi xe cấp cứu rời đi, mọi người cũng dần dần tản đi. Cả người Ôn Từ và Phó Tư Bạch ướt như chuột lột, nhếch nhác ngồi bên sông, mắt đối mắt nhìn nhau.

Phó Tư Bạch vẫn còn bị sốc, làn da vốn đã nhợt nhạt của anh lại càng thêm ảm đạm, và đôi môi của anh đang trở nên trắng bệch...

Cô đi đến nhẹ nhàng ôm anh: “Tư Bạch, không sao cả, anh đừng sợ.”

“Anh có biết trên báo đã từng nói đến bao nhiều người vì cứu người mà hi sinh tính mạng mình không, sông có lốc xoáy, có rong, có dòng nước chảy xiết…”

Anh đột nhiên nắm chặt lấy áo Ôn Từ, giọng nói đè nén, tức giận nói: “Từng nghe một câu chưa, người chết chìm đều biết bơi đó.”

“Nhưng không phải anh cũng nhảy xuống à.” Cô có chút uất ức, “Anh còn sợ nước đấy, ngay cả bồn tắm còn không dám dùng, còn trách em.”

“Ông đây thấy là em muốn chết rồi!”