Lỡ Yêu Anh Mất Rồi

Chương 25: Kì nghỉ Tết



Thời gian cứ vậy trôi đi, kỉ nghỉ Tết cũng đến. Ba cô bạn cùng phòng lần lượt sắp xếp quần áo của mình để chuẩn bị về quê, chỉ có Lam Anh vẫn lặng lặng ngồi một mình một chỗ nhìn ba người xếp quần áo, Địch Cẩn Huyên thấy cô ngồi thừ người liền hỏi:

“Tết này cậu không về quê à! Giờ cậu mà không mua vé xe để về thì không kịp đâu!”

Lam Anh mặt u buồn nói:

“Tớ không có nhà để về! Tết này chắc tớ ở lại! Các cậu cứ về quê chơi Tết đi không cần lo cho tớ đâu!”

“Cậu ở lại một mình ở đây liệu có sao không! Không thì bọn tớ sắp xếp đi rồi về sớm với cậu!” Bạch Mộng Đình nói.

“Đúng đấy! Cậu ở một mình bọn tớ lo lắm!” Hàn Khả Nguyệt chèn lời vào nói.

“Không sao! Tết này tớ đến nhà bạn thân tớ ở nhờ vài ngày là được! Cô bạn mà tớ thường kể cho các cậu nghe đấy!” Lam Anh cười mỉm nói.

“Cậu ở lại làm gì thì làm nhưng phải tự biết chăm sóc bản thân cho tốt, nhất là trong mấy ngày vắng bọn tớ! Không được để ai bắt nạt đâu đấy, tại cậu hiền quá mà! Bọn tớ đi rồi sẽ cố gắng thu xếp về đây với cậu sớm!” Địch Cẩn Huyên dặn dò nhìn Lam Anh nói.

Nói rồi cả ba cô bạn chào tạm biệt Lam Anh rồi kéo hành lí đi, Lam Anh ngồi mình trong phòng. Giờ đây trong phòng vắng tanh, cô lẳng lặng ngồi nhìn xung quanh phòng, lúc này chuông điện thoại của cô vang lên. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, là Linh Lung gọi đến cô nhấc máy nghe đầu dây bên kia nói:

“Tết này cậu về cùng tớ nhá! Đằng nào Tết này bố mẹ tớ cùng không về, về nhà cậu út tớ rồi chúng ta đi chơi Tết! Tớ nghe nói ngày mai ở đó sẽ bắn pháo hoa đấy!”

“Được! Đợi tớ sắp xếp quần áo rồi cùng đi!”

“Cứ từ từ không cần vội! Giờ tớ đến rồi đợi ở cổng trường cậu đấy!”

Linh Lung vừa tắt máy thì Lam Anh đi lấy hành lí xếp quần áo vào rồi kéo hành lí đi.

Cô đang đi dưới sân thì Tuấn Hào từ xa nhìn thấy cô liền đi đến:

“Lam Anh! Cậu chuẩn bị về quê à! Cậu tìm được xe chưa hay là để tớ đưa cậu đi!”

“Không cần đâu! Tớ có người đến đón rồi! Mà cậu không về sao?”

“Tớ là người ở đây mà nên là ăn tết ở đây luôn! Vậy cậu về nhá! Chúc cậu năm mới bình an!”

“Cậu cũng vậy! Sau tết gặp lại!”

Lam Anh nói rồi rời đi, Tuấn Hào đứng nhìn theo bóng lưng của cô khuất dần. Anh cũng chỉ cô đơn một mình ở lại, anh lủi thủi đi về kí túc xá của mình và anh đã lên kế hoạch làm việc mình muốn làm trong thời gian ở một mình.

Lam Anh đi ra ngoài cổng thấy Linh Lung đã đứng đợi từ lúc nào trước mặt Linh Lung là một chiếc xe ô tô, Linh Lung thấy cô thì tươi cười vẫy tay gọi cô.

Lam Anh vừa bước đến gần Linh Lung vui vẻ nói:

“Lâu quá mới gặp cậu! Nhìn cậu này đã béo lên một chút rồi! Đi thôi tớ gọi xe này rồi!” Nói rồi cả hai lên xe ngồi.

Trên đường đi, cả hai trò chuyện tâm sự kể lại những câu chuyện mà bản thân đã trải qua khi ở trường.

Sau hai tiếng ngồi trên xe cuối cùng cũng đến nơi, Lam Anh bước xuống xe nhìn lại căn nhà mà trước đây cô từng ở, mặc dù chỉ có một vài tuần ở đây nhưng cũng đã để lại cho cô nhiều kỉ niệm. Linh Lung cũng nhìn theo cô mà nói:

“Cũng chẳng có gì thay đổi cả vẫn thế! Giờ này chắc cậu út đang đi làm rồi, chúng ta vào nhà trước đi, chiều tối cậu út về rồi cho cậu út bất ngờ!” Nói rồi cả hai kéo hành lí vào trong nhà.