Lỡ Yêu Anh Mất Rồi

Chương 9: Ngày vui chơi



Nói rồi cả hai lên xe ngồi, xe bắt đầu xuất phát hành trình. Trên xe, Linh Lung và Lam Anh cười nói vui vẻ.

Sau một tiếng đi, xe cuối cùng cũng đến khu vui chơi, tại đây có rất nhiều trò chơi mà Lam Anh chưa được nhìn thấy hoặc chơi bao giờ, cô chỉ biết vài trò qua ti vi mà cô xem trước đây.

Linh Lung đi đến khoác tay Lam Anh nói:

“Lam Anh! Chúng ta đứng đây đợi cậu út tớ đi gửi xe đã, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau vào.”

Trong thời gian đợi Hạo Hiên, Linh Lung lại ghé vào tai Lam Anh mà nói nhỏ:

“Tối qua tớ có xin cậu út để hôm nay tớ với cậu đi chơi, cậu út biết được thì định gọi chủ của khu vui chơi này bao trọn vé, may mà tớ ngăn kịp không thì sẽ không còn không khí vui chơi nữa! Thế là cậu út cũng đòi đi theo nói là lo cho bọn mình nên tớ mới cho cậu út đi cùng!”

Lam Anh và Linh Lung đứng trước cổng khu vui chơi đợi Hạo Hiên.

Sau vài phút, Hạo Hiên cùng tụ tập rồi cả ba cùng nhau mua vé vào.

Vào trong, Lam Anh choáng ngợp với sự thú vị của các trò chơi trong đó kèm theo tiếng la hét của nhiều người đang ngồi chơi trò tàu lượn siêu tốc mà cô luôn ao ước.

Linh Lung nhìn bao quát xung quanh rồi kéo tay Lam Anh nói:

“Hôm nay tớ sẽ cho cậu thấy nhiều thú vui trong tất cả các trò chơi trong này! Xem nào, đầu tiên chúng ta sẽ chơi Tàu lượn siêu tốc trước nhé!”

Lam Anh tươi cười, vui vẻ nói:

“ Vậy theo cậu đi!”

Hạo Hiên nghe vậy thì có chút rén vì anh sợ độ cao nhưng vẫn cố giữ hình tượng ra vẻ nghiêm túc, Linh Lung nhìn dáng vẻ Hạo Hiên thì nói với điệu bộ trêu chọc:

“Cậu út! Cậu có dám chơi không? Nhìn cậu vậy chắc không chơi được đâu!”

Hạo Hiên vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng khi nhìn những chiếc tàu lượn đi với tốc độ rất nhanh ở trên cao thì trong lòng anh vẫn thấy sợ hãi, anh không biểu hiện vì sợ mất hình tượng trước mặt Lam Anh:

“ Ai nói cậu sợ, hôm nay cháu thích chơi gì cậu chơi với cháu.”

Nói rồi cả ba người xếp hàng cùng nhau lên chơi.

Lam Anh và Linh Lung ngồi cùng một hàng còn Hạo Hiên thì ngồi một mình một hàng, mọi người cài dây an toàn. Nhân viên đi kiểm tra lại từng dây an toàn của từng người để đảm bảo không có sai sót hay trong quá trình chơi không có sự việc nào đáng tiếc xảy ra.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng nhân viên bật công tắc cho tàu chạy.

Tàu vừa khởi hành đi lên một đoạn dốc lên cao từ từ, lúc này tàu đang trên đỉnh độ cao cùng đó nỗi sợ của Hạo Hiên cũng đi đến đỉnh điểm, tàu trượt dốc xuống với tốc độ nhanh chóng mặt kèm theo tiếng la hét thích thú của Lam Anh và Linh Lung, còn Hạo Hiên thì nhắm chặt mắt thỉnh thoảng thì mắt nhắm mắt mở nhìn xuống.

Sau khi trò chơi kết thúc, Lam Anh và Linh Lung đi xuống vừa cười nói vui vẻ. Hạo Hiên thì đứng không vững nhưng vẫn cố tỏ ra bản thân không sao.

Linh Lung lại nhìn thấy trò tháp rơi tự do từ xa liền kéo tay Lam Anh vừa nói vừa chỉ về phía xa:

“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò kia!”

Nghe thấy vậy Hạo Hiên bèn tìm cách trốn đi:

“Để tôi đi mua đồ ăn cho hai người tránh tý nữa chơi xong lại đói”. Nói rồi Hạo Hiên vẫn giữ vẻ cao lãnh tránh đi chỗ khác.

Linh Lung biết Hạo Hiên sẽ trốn nhưng cũng tha cho anh, cô lại tiếp tục đi chơi với Lam Anh.

Sau vài tiếng, Lam Anh và Linh Lung đã thấm mệt vì đã chơi liên tục mấy tiếng, bây giờ cả hai đã khát và đói. Linh Lung mãi không thấy Hạo Hiên đâu nên đã lấy điện thoại ra gọi điện:

“Cậu út đang ở đâu vậy ạ! Cậu bảo đi mua đồ ăn cho hai đứa cháu mà lâu vậy!” Linh Lung vừa nhìn xung quanh vừa nói.

“Chơi chán rồi thì ra ngoài đi! Cậu đang đợi đỗ xe ở ngoài rồi! Nhanh chân lên!” Hạo Hiên nói với giọng điệu ra lệnh.

Linh Lung nghe giọng điệu của Hạo Hiên vội vàng kéo theo Lam Anh chạy ra ngoài. Lam Anh còn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo đi nhìn Linh Lung với khuôn mặt khó hiểu.

Cả hai đến nơi thì lên xe luôn. Trên xe đã được chuẩn bị nước uống và vài cái bánh ăn tạm, Hạo Hiên nhìn Lam Anh và Linh Lung qua gương chiếu hậu mà nói:

“Uống nước và ăn tạm vài cái bánh lót dạ đi! Giờ cậu chở đi ăn!”

“Chúng ta uống nước cho đỡ khát đã! Giờ giữ bụng tý nữa đến nơi chúng ta ăn món ngon hơn! Nếu cậu đói thì cứ ăn tạm một cái bánh trước đi!” Linh Lung ghé vào tai Lam Anh nói nhỏ.

Nghe vậy cô lấy chiếc bánh nhỏ ra ăn. Vài phút sau, xe dừng trước một nhà hàng lớn, Lam Anh và Linh Lung xuống xe, Hạo Hiên đi đỗ xe rồi cùng hai người đi vào.

Vừa vào cửa, Hạo Hiên, Linh Lung và Lam Anh đã được hai người trong số đó một người là quản lý mặt mày hớn hở đi đến đón tiếp:

“ Chào Đinh tổng! Tôi là quản lí ở đây, không biết Đinh tổng ghé qua nên chúng tôi chuẩn bị chưa được chu đáo nếu có gì sai sót mong ngài lượng thứ! Mời ngài và hai vị tiểu thư đây lên lầu 2 phòng riêng, chúng tôi sẽ đem món ăn lên ngay.” Nói rồi người quản lí dẫn ba người lên lầu.

Một vị tiểu thư ăn mặc sang trọng đang ngồi ăn ở bàn trong, vừa nhìn thấy cách quản lí đối đãi với Hạo Hiên cô ta đã biết Hạo Hiên không phải là một người tầm thường, cô ta định ra bắt chuyện nhằm câu đại gia nhưng vừa ra đến chỗ Hạo Hiên chưa kịp nói câu nào cô ta đã bị Hạo Hiên phớt lờ mà đi qua, cô ta nhìn theo bóng lưng của anh bằng ánh mắt sắc lẹm:

“Dám phớt lờ tôi, từ nhỏ đến giờ cái gì tôi đã thích thì chắc chắn tôi sẽ có cho bằng được, tôi Diệp Uyển Như chắc chắn sẽ chinh phục được anh.”

“Đi điều tra lai lịch của người đàn ông đó cho tôi. Sau một tiếng tôi muốn tất cả thông tin của anh ta!”. Diệp Uyển Như dùng giọng điệu ra lệnh với người vệ sĩ bên cạnh.

••• Gợi ý nhân vật: Diệp Uyển Như là tiểu thư của một gia đình có công ty giải trí cũng có tiếng trong giới; có tính cách ương ngạch, thích được chú ý và được nuông chiều từ nhỏ; thích cảm giác chính phục đàn ông và đạp họ ở dưới chân mình. Cô còn là một diễn viên hạng A nổi tiếng ( 1 phần dựa hơi bố mẹ, 1 phần là dùng năng lực của bản thân để đi lên)•••