Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?

Chương 55: Lời mời hợp tác



"Mất rồi?"

Cả hai chị em đều ngỡ ngàng.

- Anh nói mất...

- Ừm... Đến đúng ngày đúng giờ thì cô ấy phải đi thôi. Tôi không thể giữ cô ấy mãi ở bên mình được.

Lúc này, Linh Đan mới chợt nhớ ra một điều:

Vô Ưu là một Hồn Sư!

- Vậy, cái anh muốn tìm chính là linh hồn của cô ấy sao?

Vô Ưu lắc đầu:

- Tôi muốn tìm... kiếp sau của cô ấy. Tôi muốn chứng minh cho họ thấy rằng, tình yêu có thể soi đường dẫn lối cho chúng tôi gặp lại nhau. Tình yêu là vĩnh cửu, là bất diệt, cho dù là âm dương... cũng không thể chia cắt.

Giọng nói của anh chầm chậm nhẹ nhàng, nhưng trong từng câu chữ đều chứa đựng cảm xúc tin tưởng mãnh liệt.

Rốt cuộc thì anh ta phải yêu nhiều đến mức nào mới có thể nói ra những lời bất chấp thiên đạo như thế chứ?

Đây là lần đầu tiên Linh Đan nghe thấy Vô Ưu nói dài như thế, lại không phải là mấy câu vô tri khiến người ta tức điên. Trước mặt chị em cô, anh ta không có lí do gì để nói dối. Hơn nữa, người này... cô không cảm thấy anh ta là người xảo ngôn, ngược lại còn rất thật thà, đôi lúc thật thà đến mức khiến người ta muốn đánh. Tuy nhiên, lần này...

Anh ta khiến cô cảm động rồi.

Sự tức giận ban nãy trong lúc bất tri bất giác như thế mà vơi đi gần sạch.

"Thì ra... hắn trở nên liều mạng như thế chỉ vì di nguyện của vợ mình."

- Cho dù có là như vậy, anh cũng đừng coi rẻ sinh mạng mình đến thế. Vợ của anh chắc chắn sẽ không muốn thấy anh gặp bất trắc gì. Cô ấy cũng yêu anh lắm phải không? Nếu lỡ chẳng may anh xảy ra chuyện, cô ấy biết được thì đau lòng lắm đó.

- Tôi không coi rẻ sinh mạng mình, vì vậy nên tôi luôn cố gắng tìm đến cô...

- ...

"Tìm đến tôi trong tình trạng sắp thở hơi cuối không hà!"

Nếu không phải đang cảm động, có lẽ cô lại tiếp tục dọn mỏ để thông não chi thuật cho ông tướng này rồi. Cái gì cũng nói được! Vòng đi quẩn lại thì rốt cuộc mọi chuyện cũng đâu lại vào đó.

Lúc này, Linh Đơn bên cạnh mới chợt lên tiếng:

- Tình cảm của vợ chồng anh thật đáng ngưỡng mộ, nhưng mà... liệu trong khoảng thời gian như thế, cô ấy đã kịp đầu thai chưa? Rồi... làm sao để anh nhận ra cô ấy chứ?

Vô Ưu trông vẫn còn khá trẻ, cho dù có vợ sớm thì cũng không quá chục năm. Thế giới bên kia nếu thực sự có tồn tại, người vợ có gấp rút đầu thai thì hiện tại cũng chỉ là đứa trẻ thôi...

Vô Ưu khẽ đưa tay chạm vào chuôi ô giấy bên cạnh, ánh mắt hoài niệm chìm trong miền kí ức xa xưa.

- Vì tôi yêu cô ấy, tôi chắc chắn sẽ tìm ra cô ấy.

Một kẻ vô tri chìm trong tình yêu có còn quan tâm gì tới logic nữa đâu?

Linh Đan thở dài. Lúc biết được cô gái kia có ngoại hình giống chị mình, cô cũng tò mò muốn gặp lắm. Nào ngờ đâu... lại yểu mệnh mất rồi. Thật đáng tiếc!

Trong thời buổi bây giờ, chết trẻ nếu không phải do bệnh thì chắc là do xui xẻo bị bọn quái vật tấn công rồi. Thêm việc Vô Ưu nói là cô ấy muốn bảo vệ con người lại càng chứng thực cho vế thứ hai hơn.

Lũ quái vật khốn kiếp, không biết đã gây ra bao nhiêu thảm cảnh. Giá như có thể tìm ra "cửa" sớm thì tốt rồi.

- Vô Ưu, anh có muốn... lập đội với chúng tôi không?

Linh Đan ngạc nhiên ngước lên. Người vừa hỏi là chị Đơn.

Linh Đơn cũng không biết vì sao mình lại buột miệng buông ra đề nghị như thế nữa. Có lẽ... cô đã bị chuyện tình của vợ chồng Vô Ưu làm cho cảm động luôn rồi.

- Chúng tôi không thể đi thâu đêm như anh, chỉ đến giữa đêm là lại về, hôm nào Linh Đan được nghỉ bữa kế thì mới về muộn hơn một chút. Nhưng mà, dù là năm bảy tiếng một ngày thì tôi nghĩ việc lập đội vẫn rất có lợi.

Ngừng một chút, cô lại tiếp:

- Chúng tôi có sức phòng thủ tốt, có khả năng chữa trị, trong trường hợp nguy cấp vẫn có thể ngay lập tức cứu người bất kể là bị thương nặng đến đâu. Anh lại có lực chiến mạnh, vừa hay bổ trợ cho điểm yếu của chúng tôi. Nếu chúng ta phối hợp, tôi nghĩ hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Linh Đan có chút bất ngờ với đề nghị đột ngột này của chị, nhưng ngẫm lại cô thấy cũng khá có lý, vậy nên cũng lên tiếng:

- Chúng tôi có thể tự bảo hộ, sẽ không làm vướng tay chân anh. Lần trước là do xui xẻo bị lạc vào gần trung tâm quái triều nên... có chút chật vật, thế nhưng chúng tôi cũng cầm cự cả tiếng mà. Nếu chỉ mỗi tôi hoặc chị đi riêng thì khả năng chỉ ở tầm trung, nhưng nếu kết hợp thì phòng thủ không xem thường được đâu.

Vô Ưu ngồi im nghe hết mấy lời phân tích lợi hại của đôi chị em họ Linh. Đối với nhiều người thì đây là đề nghị khá hấp dẫn. Hiện nay, số lượng Thợ Săn có lực tấn công chiếm đại đa số, còn những người học ma pháp phòng thủ thì lại không nhiều. Vậy nên những gia tộc bồi dưỡng ra Thợ Săn bổ trợ thì rất được chào đón, ấy là chưa kể đến việc Linh Đan có năng lực đặc biệt vô cùng hữu ích nữa.

Thế nhưng, Vô Ưu không giống như những Thợ Săn kia, số phận của anh đã định sẵn là một kẻ đi săn cô độc, bởi lẽ... nơi nào có anh, nơi đó chắc chắn sẽ tồn tại vô số hiểm họa...

Như là quái triều!

Ánh mắt chàng trai thoáng hiện nét buồn. Anh nhẹ nhàng từ chối:

- Xin lỗi, tôi rất cảm ơn ý tốt của hai cô, nhưng mà... tôi có nhiều việc bắt buộc phải đi một mình. Việc tôi làm rất nguy hiểm, tôi không muốn kéo hai người vào...

- Chính vì anh luôn gặp nguy hiểm nên mới cần người bổ trợ đó. Hm... Hay là anh chê chị em tôi yếu hả?

Vô Ưu vội lắc đầu:

- Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó. Năng lực của hai người rất đáng nể. Chẳng qua là do tôi... tôi không thể đi chung với bất kì ai thôi.

Chàng trai ngập ngừng nhẹ giọng hơn:

- Tôi... sẽ không chết đâu. Dù thế nào cũng sẽ giữ hơi đến tìm hai người mà...

"Đi một vòng, rốt cuộc vẫn trở về điểm xuất phát!"

Linh Đan mím môi, không nghĩ đến lần đầu tiên chị em cô chủ động lập nhóm thì lại bị từ chối. Cơ mà... có lẽ hắn có điều khó nói thật.

Linh Đơn có chút tiếc nuối, nhưng rồi cũng gật đầu:

- Nếu anh đã nói thế thì chuyện này cho qua đi, xem như tôi chưa nói gì. Anh cố gắng đừng quá mạo hiểm là được.

Vô Ưu chậm rãi ăn nốt chén chè nhỏ, sau đó mới lấy trong người ra hai chiếc vòng tay khá quen mắt, đều được kết bằng những viên đá trong suốt tròn xoe, một chiếc xỏ bằng chỉ xanh, chiếc kia bằng chỉ đỏ. Hai sợi chỉ trông mỏng manh thế thôi nhưng khá chắc chắn, không biết là làm từ chất liệu gì.

- Đây là vòng tay tinh thạch tôi mới làm sau, tác dụng vẫn như hai cái kia. Hai người để xài dần. Lúc gặp nguy hiểm cứ đập vỡ đá trên vòng đợi tôi đến.

Chàng trai ngập ngừng một chút, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn quyết định nói ra đề nghị của mình:

- Tôi không thể cùng hai cô đồng hành xuyên suốt, nhưng tôi có thể giúp hai cô nâng cao kĩ năng chiến đấu của mình. Như vậy, có được không?