Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 46: Cùng chết đi



Editor: Gấu Gầy

Phịch! Diêm Dã quỳ một gối xuống đất, quỳ trước mặt Tiết Bảo Thiêm!

Những năm tháng luyện tập đối kháng đã khiến Diêm Dã lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu theo bản năng, cơ bắp căng thẳng trong nháy mắt, tay phải nhanh chóng nắm lấy cổ tay đang siết cà vạt mình, vặn ngược chiều kim đồng hồ, ánh mắt lạnh lùng như dao cắt.

"Hai Trăm...!" Ánh mắt sắc bén tức thời vỡ vụn, Diêm Dã cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng buông tay, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi, "Có làm anh đau không?"

Mặc dù đã thu tay lại rất nhanh, nhưng với lực tay của Diêm Dã, tất nhiên sẽ gây ra đau đớn. Tiết Bảo Thiêm chịu đựng cơn đau ở cổ tay, quấn chặt cà vạt thêm một vòng nữa, từ trên cao nhìn xuống hỏi cậu: "Muốn động tay động chân với tôi à?"

Diêm Dã có thể dễ dàng đứng dậy, nhưng lúc này cậu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân, lưng duỗi thẳng do bị cà vạt quấn chặt, giọng nói phát ra từ cổ họng căng cứng, đầy sự ăn năn: "Không có, đó chỉ là phản xạ theo bản năng thôi, xin lỗi anh."

Sau đó Diêm Dã lại nói tiếp, nhưng thay đổi giọng điệu, không xấu nhưng cũng chẳng tốt lành gì: "Động tác tấn công đầu gối này là một động tác ra đòn chuẩn, Tiết gia học ở đâu vậy?" Cậu tự hỏi tự trả lời: "Học từ vệ sĩ bảo vệ chị gái của anh à? Tôi nhớ anh ta dùng chiêu này rất giỏi."

Tiết Bảo Thiêm kéo cà vạt lên: "Mẹ nó tôi đang nói chuyện này với cậu hả?"

"Hai Trăm Tệ, sau này muốn học gì thì cứ tìm tôi, tôi đứng đầu bảng xếp hạng cả năm, giỏi hơn mấy người đó nhiều." Diêm Dã giơ tay sờ má Tiết Bảo Thiêm, "Anh muốn học gì tôi cũng dạy anh hết."

Tiết Bảo Thiêm cười khẩy một tiếng: "Học xong rồi dùng trên người cậu à?"

"Cũng được, miễn là anh vui."

Tiết Bảo Thiêm cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng giữa miệng và mũi đốt cháy gò má Diêm Dã: "Diêm Dã, tai cậu bị điếc hay gì? Tôi đã nói không được gọi tôi là Hai Trăm Tệ, cũng không được chạm vào tôi!"

Hắn vung tay đẩy tay Diêm Dã ra, nở một nụ cười nham hiểm: "Muốn làm Tiết gia vui vẻ ư? Cũng dễ thôi, đi dạo với Tiết gia đi, không chừng ông đây sẽ vui một chút."

Chậm rãi đứng thẳng người, Tiết Bảo Thiêm bước nhẹ sang một bên, tay quấn cà vạt kéo về phía trước, làm động tác dắt thú.

Kéo trái kéo phải không lôi đi được, Tiết Bảo Thiêm liếc mắt lạnh lùng nhìn Diêm Dã, thấy cậu vẫn quỳ một chân, dù ở thế yếu nhưng không hề tỏ ra bất lợi. Diêm Dã thích mặc vest màu tối, áo sơ mi cũng là màu đen trầm, bây giờ ngoại trừ cổ áo hơi lộn xộn ra, vẫn rất chỉnh chu nghiêm túc.

Để duy trì tư thế quỳ như hiện tại, cơ bắp dưới chiếc áo sơ mi ngày càng căng đầy, làm nổi bật lên đường nét ưu việt của cơ thể, do quỳ gối mà gấu quần bị kéo lên một chút, lộ ra phần tất trắng ở mắt cá chân, khác biệt hoàn toàn với sắc tối của bộ tây trang, khiến người ta không ngừng muốn nhìn lén.

Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ như vậy, bây giờ lại phủ phục dưới chân mình, Tiết Bảo Thiêm bỗng nhiên cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, không kìm nén được khao khát chinh phục trào dâng từ trong lồng ngực.

Dáng vẻ của hắn cao cao tại thượng, giọng điệu ngạo mạn không cho phép từ chối: "Tôi đã từng nói rồi, làm chó của Tiết Gia thì phải ngoan một chút."

Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, ngũ quan của Diêm Dã càng trở nên rõ ràng sắc sảo, mặc dù bị đối xử như vậy, nhưng ánh mắt của cậu khi nhìn Tiết Bảo Thiêm vẫn rất dịu dàng, giọng điệu có phần bất lực: "Tiết gia, quỳ một chút thì được, còn cái này... thật sự không được đâu."

"Không được?" Tiết Bảo Thiêm lấy một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào trong miệng, châm lửa, xoay người ngồi xổm trước mặt Diêm Dã, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cậu nghĩ tôi đang sỉ nhục cậu sao?"

Hắn cười khẩy một tiếng, vừa hút thuốc vừa tìm kiếm hình ảnh trong điện thoại, cuối cùng cũng tìm được một tấm, giơ lên trước mặt Diêm Dã: "Nhìn xem, đây không phải là sỉ nhục, người ta làm đầy."

Diêm Dã nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt dần kinh ngạc, vô thức vươn tay muốn lấy điện thoại để xem kỹ hơn.

Tiết Bảo Thiêm giơ tay lên cao, tắt màn hình, lạnh lùng hỏi: "Chưa từng thấy à?"

Giọng Diêm Dã hơi khàn: "Đây là lần đầu tiên tôi biết...còn có thể...... như vậy."

Ánh sáng lạnh từ trên đỉnh đầu rơi xuống mái tóc đen nhánh của Tiết Bảo Thiêm, làm cho ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén: "Diêm Dã, cậu còn ở đó giả ngu với tôi? Thiết lập nhiều hình tượng nhân vật như thế thú vị lắm à? Cậu đã thay bao nhiêu lớp mặt nạ rồi, đến Tiết gia này là lớp thứ mấy?"

"Hai Trăm Tệ..."

Tiết Bảo Thiêm không cho Diêm Dã cơ hội giải thích, hắn ngậm điếu thuốc, quấn cà vạt trong tay thêm hai vòng, dùng sức kéo mạnh đối phương đến gần mình: "Trương Thỉ, Trương Thiên Trạch, Diêm Dã, mẹ nó rốt cuộc tên cậu là gì? Đằng sau còn giấu bao nhiêu cái tên, bao nhiêu thân phận, bao nhiêu em trai tốt nữa?"

Trong làn khói trắng bay lên, Tiết Bảo Thiêm nheo mắt cười nhẹ: "Nói thật, Tiết gia tôi không quan tâm cậu đã đổi bao nhiêu lớp mặt nạ hay có bao nhiêu cái tên, cả mấy em trai của cậu nữa, đừng nói giữa chúng ta không có chuyện gì, cho dù có là chồng cậu đi chăng nữa, thì tôi cũng không quan tâm đến chuyện quá khứ của cậu, ai chưa từng có vài ba mối quan hệ mập mờ chứ? Nhưng Diêm Dã, cậu không thể vờn tôi như một món đồ chơi được!"

"Giả vờ ngây thơ, giả vờ trong sáng, không muốn mang tiếng là lợi dụng người ta thì giả vờ đáng thương, nói cái gì mà chim non mới nở*, nhìn thấy tôi là không kiềm chế được, cậu lừa tôi ngủ với cậu phải không? Mấy lời ngọt ngào trên giường nói với tôi, cậu phải dùng kính lúp để soi não cậu bao lâu mới moi ra được vậy?!"

(*Chim non khi nở ra sẽ coi vật sống mình nhìn thấy đầu tiên là mẹ, ý nói Dã Dã lần đầu ăn mặn gặp được Thiêm Thiêm, từ đấy chỉ nổi hứng với một mình Thiêm Thiêm, chỉ muốn ngủ với một mình Thiêm Thiêm 😂)

Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc trong miệng, dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào má Diêm Dã: "Thực sự không cần phải như vậy, bây giờ tôi đang nợ tiền Diêm tổng, cậu muốn ngủ với tôi thì cứ nói thẳng, cần gì phải dùng thủ đoạn."

Cơ thể Diêm Dã bị cà vạt kéo xuống, trong tình huống không phản kháng, chỉ có thể cúi người. Cậu không ngắt lời Tiết Bảo Thiêm để biện hộ cho mình, mãi đến lúc này mới chậm rãi nói: "Tôi không có lừa anh, anh là người đầu tiên của tôi, tôi quả thực có cảm xúc mạnh mẽ với anh hơn người khác. Tôi nghĩ chắc anh cũng cảm nhận được."

Tiết Bảo Thiêm chế nhạo cười một tiếng: "Tiết gia chỉ không tốt tính chứ không có ngu. Cậu từng nói bên cạnh cậu không có đồng loại, vì vậy luôn độc thân, nhưng cậu quen Phương Phỉ sớm hơn tôi nhiều, Phương Phỉ xinh trai tốt tính, lại luôn nhớ nhung cậu, sao cậu không để ý? Được, cậu có thể nói không hợp mắt, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, vậy còn Bạch Vũ của câu lạc bộ đêm thì sao?"

Diêm Dã kinh ngạc: "Sao anh lại biết Bạch Vũ?"

"Không chỉ biết Bạch Vũ, tôi còn biết cậu quen cậu ta cũng sớm hơn tôi. Hai chúng ta gặp nhau thế nào? Cậu trả tiền ngủ với tôi và coi như tôi như một tên điếm! Còn Bạch Vũ ở câu lạc bộ đêm thì sao, cậu ta tình nguyện ngủ với cậu đấy, lúc đó mặt mũi tôi bầm dập cậu còn chơi được mà, đậu má làm như kén chọn lắm."

Cho dù có bị kéo cà vạt, Diêm Dã vẫn từ từ duỗi thẳng lưng, cậu rút điếu thuốc trong miệng Tiết Bảo Thiêm ra dập tắt, sau đó trong ánh mắt phẫn nộ của đối phương vặn cằm hắn buộc hắn nhìn vào mình.

"Xem ra anh đã gặp Bạch Vũ rồi, Tiết gia cảm thấy tôi đã ngủ với cậu ta rồi sao?"

"Bạch Vũ thì không, nhưng trong vòng một ngày tôi đã nhìn thấy tận hai cái lốp xe dự phòng của cậu, Diêm tổng thân phận nhiều, lốp xe dự phòng cũng nhiều nốt, tôi có phải nên cảm ơn cậu vì đã lật thẻ* tôi không?"

(*Ngày xưa 'bi xà' thường dùng cách lật thẻ để chọn người thị tẩm 😂)

Diêm Dã im lặng một lát, sau đó nắm lấy bàn tay quấn quanh cà vạt của Tiết Bảo Thiêm, kéo hắn về phía mình, ôm lấy hắn trong tư thế nửa ngồi rồi dựa vào tường bên cạnh.

"Tôi quỳ hết nổi rồi, rượu của anh mạnh quá." Chỉ bằng hai động tác đơn giản, Tiết Bảo Thiêm đang giãy giụa đã bị cậu ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp của Diêm Dã truyền vào tai, dần dần trở nên rõ ràng, "Hai Trăm Tệ, tôi không có ai khác cả, tôi và bọn họ cũng không có liên quan. Tôi không gạt anh, anh ngoan ngoãn nghe tôi nói đi mà."

Vừa định phản kháng, Tiết Bảo Thiêm đã bị Diêm Dã cúi xuống cắn vào môi một cái, mùi rượu nồng trong miệng cậu lan tỏa, đó là mối đe dọa tốt nhất: "Tiết gia, anh có muốn thử sống trong cơn 'say mộng' do chính mình tạo ra không?"

Trong lòng chửi thề một rổ, Tiết Bảo Thiêm mặt mày tối sầm gắt: "Có chuyện gì thì sủa nhanh đi."

'Say mộng' quả thực rất mạnh, Diêm Dã có tửu lượng rất tốt, nhưng bây giờ cũng lộ ra trạng thái say xỉn, đôi mắt không còn sáng nữa, nhưng lời nói vẫn còn trôi chảy, chỉ là đôi khi nhả từ không rõ, nghe hơi mệt mỏi.

"Phương Phỉ là người đầu tiên chủ động bày tỏ xu hướng tính dục với tôi, sở dĩ tôi không hề có ý định với cậu ta, một mặt là tôi cảm thấy Phương Phỉ và đàn anh của tôi, tức là thầy giáo của cậu ta có mối quan hệ không rõ ràng lắm, mặt khác..."

Tiết Bảo Thiêm vẫn chưa buông cà vạt, dùng tay kéo mạnh: "Mặt khác thì sao?"

Diêm Dã hơi xấu hổ, không khống chế được ôm chặt Tiết Bảo Thiêm, làm cho người ta muốn nghẹt thở: "Ngoài ra... tôi cảm thấy cậu ta hơi yếu đuối... không chịu được gian khổ."

"Đệt!" Tiết Bảo Thiêm nổi sùng, "Mẹ nó chắc tôi da dày thịt béo nên chịu nổi à?"

Diêm Dã không biết xấu hổ gật đầu: "Anh trông thì gầy, nhưng có độ dai..."

"Câm miệng cho tôi!"

Diêm Dã làm như không nghe thấy, lại nói: "Anh hỏi tôi tại sao lại là anh mà không phải Bạch Vũ." Thanh niên thực sự đã say, nói những lời ngu ngốc mà khi tỉnh táo sẽ không bao giờ nói, "Bởi vì trong mắt Bạch Vũ vẫn còn ánh sáng, cậu ta không nên thuộc về nơi đó, tôi không thể làm chuyện đó với cậu ta."

Tiết Bảo Thiêm khựng lại hết mấy giây, không thể tin nổi vào tai mình, sau khi suy xét lại lời nói của Diêm Dã, hắn tức giận bật dậy bóp cổ cậu: "Nghĩa là trong mắt tôi không có ánh sáng, nên phải hãm sâu vào trong vũng lầy này, mẹ kiếp tôi là trai thẳng thì cậu không thương xót, lại đi xót thương cho cái thằng tự nguyện? Cậu đối với ai cũng tốt hết, chỉ khốn nạn với một mình tôi thôi phải không? Đậu má mày Diêm Dã, tao để cho mày sống quá lâu rồi, hôm nay chúng ta đừng ai sống nữa, tao sẽ liều mạng chết chung với mày."

Quả thực là tức không chịu được, Tiết Bảo Thiêm nổi trận lôi đình, Diêm Dã vừa say vừa không dám đánh trả, chỉ đành để mặc cho hắn đánh.

Nằm ngửa trên sofa, Diêm Dã bật cười ôm Tiết Bảo Thiêm vào lòng, biết mình gây họa, vội vàng đổi chủ đề: "Tiết gia, anh có biết tại sao tôi hay đổi tên không?"

Tiết Bảo Thiêm hơi sững sờ.

"Một mặt là do yêu cầu của một số nhiệm vụ đặc biệt, nhưng quan trọng nhất là, tôi không thích tên thật của mình."

"Diêm Dã?"

"Ừm, Diêm Dã, khi còn nhỏ bị gọi là 'Dã Tử' (thằng con hoang) nhiều quá, đến nỗi nghe đến từ 'Dã' là cảm thấy khó chịu trong lòng."

Lông mi dài của Tiết Bảo Thiêm khẽ rung động hai lần, hắn "chậc" một tiếng, lật mí mắt nhìn Diêm Dã, nhẹ giọng mắng: "Cái thằng ngu này."

Diêm Dã vuốt tóc Tiết Bảo Thiêm ra sau, lộ ra chân mày thanh tú: "Anh biết trong những cái tên này, tôi thích nhất cái nào không?"

Tiết Bảo Thiêm quay mặt sang một bên: "Cái nào cũng khó nghe gần chết."

"Trương Thỉ. Là Trương Thỉ đã gặp được anh, gặp được Tiết Bảo Thiêm."

Bàn tay thon dài rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người trong lòng: "Lúc tôi dẫn anh rời khỏi con hẻm đó, tôi không nghĩ ngợi điều gì, anh vừa mở miệng cầu xin, trái tim tôi đột nhiên giống như bị thứ gì bóp chặt." Diêm Dã kéo Tiết Bảo Thiêm lại gần, giọng nói chầm chậm rót vào tai hắn, "Chỉ muốn đè anh ngay tại đó."

"Đậu má!" Tiết Bảo Thiêm lại nổi khùng, sờ tay lên bàn tìm xem có thứ gì dùng được, "Mẹ nó cùng chết với nhau đi!"

Diêm Dã cười đến mức lồng ngực rung lên, dường như lẩm bẩm một câu "dễ thương thiệt chứ", Tiết Bảo Thiêm càng tức giận hơn, vừa tìm gạt tàn vừa nghiến răng nghiến lợi: "Nhanh cười thêm mấy tiếng cuối cùng của cuộc đời đi, cho đúng với câu 'người đến thì khóc, kẻ đi thì cười'*."

(*Câu này diễn tả đám ma.)

Cuối cùng vớ được một cuốn sách giới thiệu khách sạn dày cộm, Tiết Bảo Thiêm cầm trong tay ước lượng cân nặng: "Dùng tạm vậy."

Hắn hung ác quay đầu định hành hung thì thấy Diêm Dã vừa ném bút, xé một tờ giấy từ sổ ghi chú rồi giơ lên trước mặt Tiết Bảo Thiêm.

Cuốn sách cuộn chặt trong tay Tiết Bảo Thiêm lỏng ra một chút, mấy chữ viết tương đối gọn gàng trên tờ ghi chú đâm thẳng vào mắt.

"Hai Trăm Tệ, xem tôi viết tên anh nè." Hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Diêm Dã, "Tiết Bảo Thiêm, 'Tiết' và 'Thiêm' đều rất khó viết, tôi phải luyện tập lâu lắm đấy."

Ba chữ rất gần, nhưng giọng nói của Diêm Dã lại tựa như rất xa, Tiết Bảo Thiêm không hiểu sao đầu óc mình trống rỗng. Cuốn sách trong tay lại trượt ra, Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã, lúc này cậu cũng đang nhìn hắn.

Ánh mắt không lời bỗng bị hành động của Diêm Dã cắt ngang, cậu từ từ cởi bỏ chiếc cà vạt đã bị nhàu nát, rồi đeo nó lên cổ Tiết Bảo Thiêm, đầu ngón tay như có như không lướt qua làn da hắn, nhẹ giọng nói: "Anh rất hợp với cái chuông trong ảnh."

"Muốn chết à?" Tiết Bảo Thiêm thấp giọng đe doạ.

Diêm Dã kéo cà vạt xuống: "Hôn tôi đi, Hai Trăm Tệ."

Không thể chối từ, Tiết Bảo Thiêm nóng lòng hôn sâu xuống, môi chạm môi, hơi ấm chìm trong hương rượu...

—-------

Lời Gấu Gầy: ừm, khúc này ngược nè....... Ngược chết mẹ cẩu độc thân 🤪

- ---------