Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 48: Âm mưu



Editor: Gấu Gầy

Ngón tay cái búng nhẹ tàn thuốc hai lần, điếu thuốc đã buông lỏng lại được đưa lên miệng, dần dần cháy hết, ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên lần cuối, Tiết Bảo Thiêm ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dẫm nát.

Hắn dùng một ngón tay nâng chiếc kính râm hơi trượt xuống, che đi đôi lông mày nghiêm nghị của mình, Tiết Bảo Thiêm vác ba lô lên vai, bước về phía phòng chờ.

Chỉ trong chốc lát, một đôi chân đi giày thể thao dừng lại chỗ Tiết Bảo Thiêm vừa đứng, người này cúi xuống nhặt tàn thuốc còn ấm lên, ném vào thùng rác cách đó hơn mười mét.

Sau khi lên máy bay, Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng giúp những người lớn tuổi trong đoàn du lịch thu dọn hành lý, người này muốn tìm trứng luộc, người kia muốn lấy radio, quay đi quay lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng đã giải quyết ổn thỏa mọi việc. Sau đó tuy được cảm ơn nhưng sắc mặt Tiết Bảo Thiêm không hề khá lên, ngồi xuống chỗ ngồi, vẻ mặt hắn có chút sốt ruột.

Hơn mười năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ngồi ghế hạng phổ thông, các hàng ghế chật chội và ồn ào càng khiến hắn cảm thấy tồi tệ hơn, hắn lấy bịt mắt ra đeo vào, hy vọng tầm nhìn bị che khuất thì trí não có thể thoải mái đôi chút.

Liên tiếp hai đêm liền gần như không ngủ, Diêm Dã đang ở cái tuổi sinh lực dồi dào, mỗi ngày đều gặm xương nấu thịt khiến Tiết Bảo Thiêm không được nghỉ ngơi.

Tất nhiên ngủ trên máy bay sẽ không thoải mái, đầu hơi nghiêng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, một bàn tay ấm áp đỡ lấy đầu Tiết Bảo Thiêm, để hắn tựa vào bờ vai rộng rãi.

Khóe môi mím chặt của Tiết Bảo Thiêm hơi hé, phát ra một tiếng "đệch". Hắn không cởi bịt mắt ra, cũng không ngồi thẳng lên, tựa đầu vào hõm cổ cậu, nhỏ giọng chửi: "Diêm Dã, cậu đúng là đồ ngốc."

Người đàn ông bên cạnh lại một lần nữa thu hẹp khoảng cách giữa hai người, để hắn thoải mái dựa vào: "Tôi không ký, tôi đã gửi báo cáo cho một công ty chuyên nghiệp xem xét, nếu có vấn đề gì họ sẽ liên hệ tôi."

"Thịnh Dữ đồng ý với sự chậm trễ này của cậu sao?"

"Không đồng ý, anh ta tập hợp một vài lão già trong công ty cùng nhân viên chỉ trích tôi, nói tôi làm chậm trễ việc bọn họ chia hoa hồng và thưởng cuối năm."

Từ khóe môi của Tiết Bảo Thiêm có thể thấy được vẻ không hài lòng: "Cậu xử lý thế nào?"

"Tôi đưa bút cho bọn họ, nói với bọn họ rằng có thể cử người khác làm người đại diện theo đúng luật của công ty, để người đó ký mà đẩy nhanh tiến độ."

Khóe môi Tiết Bảo Thiêm nhếch lên, lộ rõ nụ cười tinh quái: "Diêm tổng của chúng ta cuối cùng cũng không còn là một kẻ yếu đuối nữa."

Diêm Dã nghiêng đầu ngửi tóc của Tiết Bảo Thiêm, bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải là kẻ yếu đuối."

"Ừ, bị chó cắn cậu cũng không kêu."

Diêm Dã mỉm cười xoa đầu Tiết Bảo Thiêm: "Ngủ một lát đi, chúng ta còn một trận chiến ác liệt ở phía trước." Sau một hồi lâu, cậu mới nghe thấy một tiếng thì thầm như gió thoảng qua: "Cảm ơn Diêm Dã."

Máy bay hạ cánh xuống Côn Minh, hai người không nghỉ ngơi, ngay lập tức bắt xe đến Hoành Cốc Châu. Khi rời ga tàu cao tốc, họ nhìn thấy một người đàn ông thấp bé, da ngăm đen đang vẫy tay chào Diêm Dã từ xa.

"Đây là Khang Đức, đã làm việc cho công ty an ninh lớn nhất ở đây được mười hai năm, là một người linh hoạt, giỏi dùng dao và theo dõi." Diêm Dã vừa đi vừa giới thiệu cho Tiết Bảo Thiêm.

"Rất thân sao?" Tiết Bảo Thiêm hỏi.

"Không thân, tôi chỉ gặp và làm việc với anh ta vài lần trong các cuộc trao đổi trước. Dù là bằng đường biển hay đường bộ, tôi đều quen một vài đồng nghiệp và nhờ họ giúp đỡ để ý những nơi có khả năng buôn lậu. Tuy nhiên những người khác đều không có tin tức gì, chỉ có anh ta là thu thập được chút tin tức."

Diêm Dã thì thầm xong những lời này, trên mặt liền nở nụ cười, tiến đến bắt tay người đàn ông đang bước lại gần và gọi "Khang ca."

Đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã cùng Khang Đức lái xe vài giờ đồng hồ đến một thị trấn nhỏ ở biên giới thuộc Hoành Cốc Châu.

Thị trấn không lớn, nhà cửa xây dựa vào núi, phần lớn là nhà nhỏ hai ba tầng, ẩn mình dưới bóng cây mọc trên vách đá.

Trời chạng vạng tối nhưng đường phố khá náo nhiệt. Trước cửa mỗi nhà đều bày những chiếc bàn thấp, ba đến năm người quây quần lại ăn uống, nói chuyện cười đùa. Một bà lão mặc trang phục dân tộc đang ngồi trong góc hút thuốc tẩu, những nếp nhăn trên khuôn mặt bà giống như những thửa ruộng bậc thang nổi tiếng ở đây, hiện rõ dấu vết của thời gian.

Bọn họ nhìn thấy người từ nơi khác đến cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ liếc nhìn một cái, có đám phụ nữ thì nhìn Diêm Dã và Tiết Bảo Thiêm lâu hơn một chút.

"Hoành Cốc Châu là nơi tự trị của người dân tộc thiểu số. Cư dân ở đây phần lớn không phải người Hán." Khang Đức đóng cửa xe và chỉ vào một khách sạn: "Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây."

Diêm Dã tắm xong thì nhìn thấy Tiết Bảo Thiêm đang nằm hút thuốc bên cửa sổ, gió đêm thổi qua mái tóc ướt vừa mới gội của hắn, thổi bay mùi hương trên tóc và làn khói trắng quanh môi.

Ngay sau đó chiếc khăn tắm vương mùi ẩm ướt trên người Diêm Dã đặt lên đầu Tiết Bảo Thiêm: "Tắm xong sao không lau khô tóc? Cẩn thận bị cảm lạnh."

Tiết Bảo Thiêm bị trùm khăn tắm, mắng: "Diêm Dã, nước trong đầu cậu là do cậu không sấy tóc đúng không? Không phải lo, đâu phải ai cũng giống cậu."

Hắn nhấc khăn tắm ra, lại đưa điếu thuốc vào miệng: "Không phải lão Khang thuê hai phòng sao? Mau cút khỏi phòng này đi."

Diêm Dã vuốt ngược mái tóc bù xù của Tiết Bảo Thiêm, tựa người vào cửa sổ hỏi: "Tiết gia đang lo lắng chuyện gì vậy?"

Tiết Bảo Thiêm lấy lại vẻ mặt tự phụ, nhìn núi non hùng vĩ, hút một hơi thuốc: "Cậu mau nói cho tôi biết hôm nay trên bàn ăn lão Khang đã nói gì đi."

Diêm Dã nắm lấy bàn tay đang đặt trên bậu cửa sổ của Tiết Bảo Thiêm, nói ngắn gọn: "Anh ta nói ai muốn lẻn qua đây thì phải nhờ vào bọn buôn lậu. Mỗi kẻ buôn lậu đều quen vài 'người trung gian'. Chỉ có 'người trung gian' mới có thể liên hệ với bọn buôn lậu để giới thiệu khách hàng muốn vượt biên trái phép, vì vậy muốn vượt biên trái phép phải thông qua 'trung gian'. Lão Khang nói, cách đây 3 ngày, anh ta vô tình nhìn thấy một người đàn ông nhìn giống như Ngụy Hoa ở chỗ 'người trung gian', nhưng lúc đó anh ta đang đi làm nhiệm vụ, không bám theo được."

Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm sắc bén: "Ý cậu là chỉ cần tìm được 'người trung gian', thì chắc chắn sẽ tìm được Ngụy Hoa?"

Diêm Dã gật đầu: "Chính xác." Cậu nắm chặt tay, nói: "Ngày mai chúng ta chờ ở đây, tuyệt đối không để Ngụy Hoa trốn thoát."

Tiết Bảo Thiêm bỏ đồng xu cuối cùng vào máy chơi game, ấn mạnh vào nút khởi động. Hắn thản nhiên bóp cò trong tay, bắn ra những viên đạn ảo, giữa làn đạn dữ dội, ánh mắt hắn dán chặt vào một quán trà bên kia đường.

Hắn đã chiếm giữ máy chơi game cạnh cửa ba ngày liên tục. Mỗi ngày chơi hàng trăm lần nhưng vẫn không thu được gì. Trời đã khuya, người đàn ông cao lớn đang chơi cờ ở phía bên kia đường cũng tiễn đối thủ cuối cùng của mình đi, hắn đứng dậy, vẻ mặt ngơ ngác, im lặng nhìn qua.

Đúng giờ quán trà lại khóa cửa, ông chủ gầy gò đến nhà trẻ đón con tan học.

Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã vẫn không thấy tin tức gì về Nguỵ Hoa.

Trên con phố xa lạ, tiếng địa phương lọt vào tai Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã. Hai người sánh vai bước đi, tóc và quần áo của họ bị cơn gió đêm không mấy dịu dàng nơi đất khách thổi tung.

Ở góc phố có người bán cơm lam. những người phụ nữ trong trang phục dân tộc dùng gậy gỗ đập ống cơm để thu hút khách hàng. Tiết Bảo Thiêm đi tới, ngồi xổm xuống, duỗi hai tay, còn Diêm Dã dùng điện thoại di động quét mã để thanh toán.

Thị trấn được xây dựng trên núi, ven đường có rất nhiều tảng đá, đôi lúc Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình hơi kỳ lạ, có khi cho rằng mình đã sống quá lâu, xương cốt cũng đã yếu, nhưng có khi lại quá tùy tiện, không quan tâm về bất cứ điều gì. Hắn tìm thấy một tảng đá hơi bằng phẳng, ngồi xếp bằng trên đó, ăn thức ăn dân dã bên lề đường.

"Cậu có thể ngồi xổm trong bao lâu?"

"Mấy tháng." Diêm Dã ngồi đối diện tảng đá Tiết Bảo Thiêm đang ngồi, dùng thìa múc cơm lam: "Chính là khi ở công trường vùng ngoại ô thành phố."

"Lúc cậu gặp tôi?"

"Ừm."

"Đệch, tôi sẽ không phải ở đây chơi game thêm mấy tháng nữa đấy chứ?" Tiết Bảo Thiên bỏ ống cơm lam đã ăn vài miếng xuống đất, lấy ra điếu thuốc: "Ông chủ phòng game chắc sắp nâng cấp thẻ thành viên của tôi lên thẻ vàng rồi."

Diêm Dã vội lấy điếu thuốc ra khỏi tay hắn: "Ăn nhiều vào, gần đây anh trông gầy đi đấy."

Tiết Bảo Thiêm chợt nhớ tới Diêm Dã đêm qua hôn hắn cũng nói như vậy. Hắn lo lắng muốn mau chóng bắt giữ Ngụy Hoa, Diêm Dã cũng mắng hắn, hắn nuốt thêm mấy thìa đột nhiên hỏi: "Lão Khang chỉ nhìn Ngụy Hoa qua ảnh, sẽ không nhìn nhầm đấy chứ?"

"Sẽ không, những người trong nghề như chúng tôi đã được đào tạo, nhìn chung thì sẽ không có sai sót gì, trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?"

Diêm Dã vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Trừ khi lão Khang đưa cho chúng ta tin tức giả."

—-------

Lời Gấu Gầy: Mấy ngày nay tui chăm chỉ vào mấy nhóm khẩu nghiệp á mấy bà, học được nhiều câu chửi hay lắm, quan trọng là tui đã biết thay 'đệt' thành 'đệch' 😌😏

- ----------