Loạn Hoa

Chương 10



Cha tôi vẫn tới, dù tôi bất hiếu năm lần bảy lượt.

Đó giờ, cha tôi không phải là kiểu người vui mừng gì cũng hiện rõ trên mặt, lần này cũng không ngoại lệ. Khi tôi xuống lầu, ông đã ngồi một cách uy nghiêm ở đại sảnh, tay chống quải trưởng màu đỏ, nhìn tôi tứng bước tiến gần ông.

“Biết đường về nhà?” Ông hỏi.

Tôi không hé răng, sau khi chào hỏi ông, tôi liền đứng ngắm hồ sen nhỏ ngoài sân.

“Cha biết con làm gì ở Hàng Châu.” Ông tiếp tục nói, ông hài lòng vì tôi không phản bác.

Tôi cười mỉm, với thế lực của cha tôi, muốn biết tôi làm gì ở Hàng Châu chả phải quá dễ dàng sao? Vốn dĩ tôi không muốn chạy trốn khỏi cái nhà này, ông ấy vẫn không hiểu ư?

“Bây giờ chỉ có một phương án.” Dáng vẻ ông ấy vẫn bình chân như vại, “Là tái hôn!”

Tái hôn? Tôi nhìn phiến lá xanh mơm mởn, tôi ghét hoa sen, tôi ghét nó che trời, chôn vùi khung cảnh ao lành xanh biếc. Nhưng cha tôi vẫn thích.

“Người cho rằng ai sẽ thích tấm thân tàn hoa bại liễu của con cơ chứ?” Tôi nghiến răng nghiến lợi đề đì sự ganh ghét mớ hoa sen kia.

Đột nhiên cha tôi đứng lên rồi cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn thẳng tôi.

“Con gái ta, ai không dám cưới?” Miệng lưỡi ông đanh thép. Có vẻ ông phát hiện hỏa khí của ông quá lớn, nên ông lại mềm giọng: “Uyển Như, con nhớ con trai của Thượng Quan Bác Hoàng nữa không? Là Chiêu Tường, anh ta vẫn luôn có ý tức với con, con kết hôn anh ta đi, anh ta sẽ không tệ đâu.”

Mùa hè trôi qua từ lâu, ấy thế mà ngon lửa trong tôi vẫn cháy cuồn cuộn. Tôi chỉ cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại, tôi không thể thở nổi dù tôi cố gắng ra sao. Tôi nhìn lá sen ỉu xìu, tự dưng thốt:

“Sau đó giống người, cam chịu, nhẫn nại thỏa hiệp cả đời?”

“Rầm!” Đằng sau truyền tới tiếng gõ thật lớn, tiếng nện do ông lấy quải trượng đập bàn. Tôi không xoay người, không muốn thấy dáng vẻ chật vật của người cha vốn uy phong lẫm liệt một thời.

“Ta thỏa hiệp để cứu sinh mạng bá tánh thành Dư Diêu, ta thỏa hiệp để đổi lấy Dương Minh viện khỏi bị thiêu rụi, ta thỏa hiệp để đổi lấy một nhà an bình!” Ông dừng lại rồi nói tiếp: “Con không nghĩ tới người Ngu gia, người đào tẩu, ta đều mặc kệ con! Bây giờ con ngoan ngoãn chạy về thì phải nghe lời cho ta! Con đã mất quyền lựa chọn! Hai tháng sau, lập tức kết hôn!”

Ông tuôn hết những lười cay nghiệt, đẩy cửa rời đi.

Tôi cười khổ, cha à, vầng thái dương của người trắng xóa hết rồi. E rằng người không thể ngờ được, trăm năm tu thân dưỡng tính của ông đã bị hủy sạch trên chính người con gái ông vốn thương yêu này, huống chi, bấy lâu nay, ông vẫn nghĩ ông hiểu hết thảy. Chắc hẳn ông đau lòng mà rời đi, tôi sợ ông chua bao giờ nghĩ con gái ông lại đối đãi với ông như vậy.

Gả Chiêu Tường? Có lẽ đây là con đường cuối cùng, sau khi trái tim tôi chết lặng.