Loạn Thần Dưới Váy

Chương 1: Khói lửa chiến tranh



Núi sông tán vụn, bức tường nguy nga bao bọc lấy cung điện giờ đây khói lửa nghi ngút báo hiệu ngoại địch xâm lược, cánh cổng cung lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng không chịu nổi đòn tấn công của quân phản loạn dũng mãnh, tiếng sụp đổ ầm ầm vang dội, bụi mù mịt tung bay khắp nơi, phủ lên cả lầu Ngọc Vũ Quỳnh đổ nát, che lấp đi vẻ ấm áp xán lạn trước đây.

Thẩm Nghê đứng trước lan can được xây từng đá cẩm thạch trắng, hạt bụi phía xa xa bám lên bông tuyết trắng xóa đang rơi, bay bay rơi vào trong mắt nàng.

Đã mười lần rồi, nàng chứng kiến trận tuyết đầu mùa ở trong hoàng cung.

Lần này, có thể là một lần cuối cùng.

Âm thanh hỗn loạn càng lúc càng lớn, quân phản loạn ồ ạt xông vào, người dẫn đầu mặc áo giáp cứng cáp tay cầm binh khí, vó ngựa đạp nát lớp lát nền gạch xanh trên con đường của hoàng cung, sắc bén như một tia chớp, đến mức đi đến đâu cũng tạo nên thay đổi phong trần, mạnh mẽ như vũ bão.

Hai năm trước, sau khi Tĩnh vương Tiêu Loan dẹp yên cuộc xâm lược của ngoại tộc phía Tây Bắc, dưới ngọn cờ hiệu của Thanh quân, Tĩnh vương dẫn theo một trăm nghìn binh lính tinh nhuệ ra phía Bắc tiến về kinh thành. Sau những trận chiến liên tiếp, cuối cùng vào trận tuyết đầu mùa bọn họ cũng đã tấn công vào kinh thành.

Ngày này đến sớm hơn nàng nghĩ.

“Nương nương, xe ngựa ra khỏi cung đã chuẩn bị xong rồi, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu.”

Thẩm Nghê giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn dừng trên người vị thủ lĩnh kia.

Thẩm Chiếu Độ.

Thật sự đã lâu rồi không gặp.

Ba năm trước, với tư cách là công thần chinh phạt phía Tây, hắn theo Tĩnh Vương vào cung nhận thưởng. Chẳng qua lúc đó hắn mới ở độ thúc phát chi niên*, gương mặt vẫn còn nét của thiếu niên, nhưng ánh mắt ác liệt đó không thua gì vị tướng quân đã từng rong ruổi trên chiến trường, vóc dáng vốn thon dài trên nền sắc đen của chiếc áo bào càng làm nổi bật lên dáng người cực kỳ cao ráo thẳng tắp.

Khi đó nàng cảm thấy người này sẽ không phải là vật trong ao gì, hắn nhất định có thể phụ tá Tiêu Linh canh giữ giang sơn này.

Mà kết quả hóa ra nàng chỉ đúng một nửa, Thẩm Chiếu Độ đúng là bất khả chiến bại ở trên chiến trường, nhưng hắn lại là đại công thần giúp Tĩnh vương mưu triều soán vị.

Lúc Tiêu Linh đàm luận chính sự chưa bao giờ kiêng kỵ nàng, trong hai năm này, Tĩnh vương khởi binh mưu phản, mỗi trận đại chiến dường như đều là Thẩm Chiếu Độ nắm giữ ấn soái, đánh cho quân triều đình phải liên tục tháo chạy, ai thấy cũng đều không khỏi nói anh hùng xuất thiếu niên.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện sau lần cung yến đó, nàng lại cảm thấy đây là chuyện nằm trong dự liệu —— Hơn nữa, làm gì có trung thần nào nhiều lần nửa đêm canh ba chạy vào hậu cung quấy rối sủng phi.

Thẩm Nghê đưa mắt nhìn theo bóng dáng dũng mãnh biến mất sau tầng tầng lớp lớp bức tường cung điện, nàng bước xuống thềm ngọc, đặt tay mình lên cánh tay của Ỷ Hương: “Hoàng thượng đến chưa?”

Ỷ Hương cúi đầu che đi ánh lệ trong mắt: “Nô tỳ không biết, nhưng Hoàng công công bên cạnh Hoàng thượng đã đến rồi ạ.”

Thẩm Nghê đáp lại một tiếng, vịn tay Ỷ Hương bước xuống bậc thềm cao.

Nàng đứng trên lầu cao trong góc trông về phía xa xa chẳng qua là vì chờ Tiêu Linh, bây giờ ngài đã tới, chắc chắn không thể trì hoãn thêm nữa.

Đại quân của Tĩnh Vương hôm qua đã đến trước cửa cung rồi, Tiêu Linh tự biết kết cục đã định, đã không còn ngoan cố kháng cự, mà muốn cùng nàng chạy trốn khỏi thâm cung, ẩn cư nơi núi rừng làm một đôi phu thê bình thường.

Ngài nói bản thân không phải là một vị Hoàng đế tốt, nhưng muốn làm một người trượng phu tốt của Thẩm Nghê, dù cho bị người đời chỉ trích, tiếng xấu lưu lại nghìn năm thì ngài cũng muốn ích kỷ một lần.

Nước mắt của Thẩm Nghê rơi xuống lòng bàn tay Tiêu Linh, nàng tựa vào ngực ngài dịu dàng nói một tiếng “Vâng”.

Bọn họ đi ra khỏi lầu cao, chiếc xe ngựa đơn sơ dừng lại ở trước bậc thềm.

Ngựa có khứu giác nhạy bén, làn khói đen dày đặc quẩn quanh trong không khí khiến chúng bồn chồn không yên, nếu không có phu xe nắm dây cương, chỉ sợ chúng đã bỏ chạy trong sợ hãi.

“Hoàng thuợng đâu? Vẫn còn ở trong xe ngựa sao?”

Thẩm Nghê nhìn thấy Hoàng công công thì vội vàng tiến lên, còn chưa đến gần đôi mắt nhanh nhạy của nàng đã thấy một vệt sáng một vàng giấu trong tay áo của ông ta, hoa tâm giữa trán lập tức nhíu lại.

Là thánh chỉ.

Nếu Hoàng đế ở đây, sao lại cần phải có thánh chỉ.

Tiêu Linh lừa nàng!

“Ta phải đi tìm Hoàng thượng!”

Thẩm Nghê xoay người đi ngược trở lại, Hoàng công công thấy vậy lập tức tiến lên quỳ xuống ngăn nàng lại.

“Nương nương, trong cung đã bị nghịch đảng bao vây, người mà trở về là đi chịu chết đó!” Hoàng công công chống đầu trên mặt đất, “Bệ hạ hao tổn tâm tư đưa người rời đi, người không thể phụ phần tâm ý này của bệ hạ!”

Khói hiệu càng lúc càng nồng đặc hơn, Thẩm Nghê ngẩng đầu nhìn khói đen bao phủ vòm trời, hốc mắt đau nhức.

Ngài ấy không hề nghĩ đến việc sẽ cùng nàng chạy trốn ra khỏi cung, tất cả những lời ngon tiếng ngọt đêm qua chẳng qua chỉ là lời lời dối nàng mà thôi!

Tiêu Linh lên ngôi từ khi còn rất trẻ, tính tình lại không cương quyết, triều đình từ lâu đã bị hai phe tả hữu Hoàng hậu nâng đỡ khống chế, về cơ bản thì không có quyền lực thực tế để Tiêu Linh phát huy. Lâu ngày, hắn chỉ có thể gửi tình cảm với thi từ ca phú để làm tê liệt bản thân.

Trong những năm bọn nịnh thần nắm quyền, quan lại tham ô vô số kể, dân chúng trăm họ sống trong cảnh lầm than, tiếng oán than dậy đất. Đã hơn một lần Tiêu Linh từng hy vọng, sẽ có một người thủ đoạn cứng rắn hơn mình thay thế hắn ngồi lên long ỷ.

Nếu có thể phụ tá vực dậy triều đình hỗn loạn này, hắn không tiếc lấy thân mình tuẫn giang sơn.

“Hoàng công công." Cảnh tượng trước mắt Thẩm Nghê bị nước mắt làm cho mờ nhòa đi, "Ông cũng biết trở về cung là chịu chết, sao bổn cung có thể bỏ lại bệ hạ ở lại đây một mình?"

"Nương nương!" Hoàng công công bước những bước lảo đảo về phía nàng: "Bệ hạ là huynh trưởng của Tĩnh vương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện huynh đệ tương tàn. Nhưng nếu như nương nương tùy tiện trở về cung rồi bị thương, chúng nô tài nên giải thích thế nào với bệ hạ đây!"

Thẩm Nghê nghe xong quả nhiên chợt dừng lại, ông ta vội vàng tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa bệ hạ đã căn dặn, chỉ khi nương nương rời cung, bệ hạ với có thể hành động bước tiếp theo. Nương nương, người nhanh chóng rời đi một chút, bệ hạ mới có thể sớm đến tìm người!"

Nắm đấm ẩn dưới lớp tay áo siết chặt, Thẩm Nghê nhìn chằm chằm thánh chỉ được giơ lên trước mặt nàng, tức giận đến mức cả người run lên.

Đúng là ngài đã phí hết tâm tư, lại còn dùng toàn bộ mạng của hoàng cung để ép nàng một mình ra khỏi cung.

Tiếng vó ngựa đạp trên nền đất càng lúc càng gần, Hoàng công công sốt ruột đến dập đầu liên tiếp ba cái: "Hoàng hậu nương nương còn đang chờ chúng ta, không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa!"

Đường tỷ còn chưa ra khỏi cung?

Tiêu Linh đã ép Thẩm Nghê đến mức này, nàng cũng biết không thể nào thay đổi điều này, chỉ có thể cắn răng giật lấy thánh chỉ: "Ông trở về nói với Tiêu Linh, nếu ngài dám quay lại gặp ta với chỉ một vết thương nhỏ, ta nhất định sẽ không tha cho ngài ấy!"

Thẩm quý phi vào cung mười năm, là mười năm được sủng ái nhất lục cung, chỉ có nàng mới dám trực tiếp gọi tên húy của Hoàng đế.

Hoàng công công cúi đầu đồng ý với nàng, đứng yên tại chỗ nhìn ngựa chiến của xe ngựa bị quất roi tăng tốc chạy đi, trăm ngàn cay đắng cố gắng kiềm chế cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

Cửa cung chậm rãi khép lại, xe ngựa đã rời đi rất xa.

Thẩm Nghê ngồi trong xe lau nước mắt trên mặt, vén tấm rèm lên quay đầu nhìn lại hoàng cung.

Sự tráng lệ của quá khứ vẫn còn ở đó, giữa làn khói bốc lên, một khối khói đen kịt với những tia lửa bắn lên bầu trời, che khuất bầu trời, cả kinh thành tràn ngập mùi cháy và tro tàn đổ nát.

Cũng giống như nàng, không biết tương lai phía trước nàng hướng đến sẽ thế nào.