Loạn Thần Dưới Váy

Chương 17: Dã thú



Thẩm Nghê chui ra ngoài màn xe, mượn lực trên tay Thẩm Chiếu Độ nhảy xuống xe ngựa, rồi đi về phía trước ngựa.

Một nam hài mới lớn đang cuộn người trên nền đất đầy bụi, y phục tả tơi, làn da dưới gấu quần ống dài ống ngắn có mất chỗ bị rách ra, chỉ là người nam hài bẩn thỉu, không phân rõ là vết thương hay vết bẩn.

Thẩm Nghê đội mũ có màn che mặt, nàng không nhìn rõ lắm chỉ có thể cúi người về phía trước hỏi: “Chân ngươi có bị thương không, ta đưa ngươi đi tìm đại phu nhé.”

“Không cần phiền hà như vậy đâu.” Nam hài thấy có người đến, dáng vẻ sinh long hoạt hổ ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm túi tiền đeo bên hông Thẩm Chiếu Độ, "Giống như lão gia này nói, cho ít tiền đuổi ta đi là được."

Người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, người vây xem càng lúc càng đông, ở trong đám người có người không nhìn nổi nữa hô lớn: "Lại là thằng nhãi chết tiệt nhà mày, đã là lần thứ mấy rồi hả? Rõ ràng là mày tự xông ra, đừng ở đó giả làm người bị đụng trúng rồi lừa tiền của người khác đi!"

Có vài người cũng lục đục lên tiếng hùa theo, tiểu tử nhóc xấu hổ mặt đỏ rần, phu xe cũng rất có mắt nhìn người lập tức dùng roi ngựa xua đuổi nam hài: "Mau cút đi, mày làm kinh động đến quý nhân rồi đấy!"

"Đừng." Thẩm Nghê thấy nam hài tập tễnh chạy đi, nàng gọi cậu lại, "Ta có thể cho ngươi tiền, nhưng ngươi phải cùng ta đi xem đại phu."

Người này coi tiền như rác, không chỉ người vây xem bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, ngay cả Thẩm Chiếu Độ cũng nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam hài, không giận mà uy.

"Ở đó mà kì kèo cái gì! Có phải đợi bổn hầu áp giải ngươi đi không?"

Nam hài bị dọa sợ loạng choạng một cái, vội vàng lắc đầu muốn chạy đi, nhưng thị vệ của Hầu phủ thân thủ nhanh nhạy, không nói hai lời đã xách nam hài lên.

"Ngươi làm gì thế!" Thẩm Nghê muốn cầm cái nắp bịt cái miệng của kia của hắn lại, "Làm việc tốt mà vẫn còn muốn dùng vũ lực sao?"

Nàng hất tay Thẩm Chiếu Độ ra đi tới bên cạnh đứa trẻ đó, thị vệ lập tức thả người ra.

"Trong nhà ngươi chỉ có một mình người sao?"

Nam hài còn chưa hoàn hồn, thấy Thẩm Chiếu Độ không có ý định lên tiếng mới run rẩy nói: "Trong, trong nhà còn có mẫu thân và muội muội, ta không mang tiền về thì bọn họ sẽ bị chết đói."

Nước nam hài mắt lập tức lã chã rơi xuống, bàn tay cậu lấm lem, càng lau mặt càng khiến mặt mặt đen hơn.

"Đừng khóc." Thẩm Nghê ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau nước mắt cho cậu, "Ta dẫn ngươi đi xem đại phụ, sau đó mua một ít thức ăn rồi đưa ngươi về nhà nhé?"

Nam hài được khích lệ, đang định đồng ý, thì lại nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của Thẩm Chiếu Độ bên kia, lo lắng hỏi: "Có được không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi." Thẩm Nghê ôm đứa bé quay đầu nhìn gương mặt bất mãn của Thẩm Chiếu Độ, "Hầu gia, ngươi nói được mà phải không?"

Thẩm Chiếu Độ muốn nói có cái rắm, nhưng khi đối diện với gương mặt tươi cười của Thẩm Nghê sau lớp vải trắng kia, lời dơ bẩn đến bên mép rồi nhưng làm thế nào cũng không thể thốt ra được, hừ lạnh một tiếng quay lưng lại.

*

Gần đó có một y quán, Thẩm Nghê dẫn nam hài qua bên đó cho đại phu nhìn một cái, xác nhận không bị thương đến xương cốt mới yên tâm đưa cậu về nhà.

Chân nam hài bị băng bó đi lại không tiện, Thẩm Chiếu Độ một tay xách cổ áo đơn bạc của cậu lên, tiện tay ném lên bên cạnh phu xe.

"Phố Thăng Bình ở giác Tây Bắc.

Dưới chân thiên tử, nơi ánh sáng chói lọi, sao có thể kể tên được có chỗ nào khốn khổ đìu hiu.

Chỉ duy nhất ở phố Thăng Bình ở giác Tây Bắc, nơi chứa đựng những thứ dơ bẩn, nơi những người nghèo ăn xin trong toàn kinh thanh tụ lại cư trú, bầu không khí ngột ngạt, thẹn với hai chữ Thăng Bình này.

Đường trên con phố Thăng Bình này vừa hẹp lại vừa bẩn, xe ngựa chỉ có thể dừng lại trước miếu thờ, đoạn đường tiếp theo phải đi bộ vào.

Giữa ban ngày, trong phố Thăng Bình yên tĩnh, ngoại trừ nước thải dơ bẩn đan xen chảy ngang dọc, thì nhìn bên ngoài không khác gì mấy so với những phố khác.

Đế dày của Thẩm Nghê mềm, một khi dính nước sẽ thấm ướt bẩn cả tất, nàng chỉ có thể chọn chỗ sạch mà đi, càng đi càng chậm.

Nam hài thấy tà váy trắng tinh của Thẩm Nghê dính đầy bùn thì cực kỳ xấu hổ, cậu đề nghị: "Tỷ tỷ, hay là tỷ đừng đi vào trong, để đệ gọi a mẫu và muội muội ra gặp tỷ."

"Ngươi gọi ai là tỷ tỷ."

Thẩm Nghê còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Chiếu Độ ở phía sau đã tức giận cắt ngang, "Dẫn đường mà đi chậm như vậy, ngươi ngại nơi này sạch sẽ quá à?"

Hắn nói xong thì kéo lấy eo của Thẩm Nghê ôm ngang nàng lên, lần nữa thúc giục: "Còn không đi nữa ta đạp ngươi vào vũng nước bây giờ."

Nam hài bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên lập tức chạy đi.

Tất bị ướt rất không thoải mái, Thẩm Nghê cũng không đến mức không biết điều đòi xuống, chỉ là giơ nắm đấm lên nện lên người Thẩm Chiếu Độ: "Đứa bé này với có bao lớn, ngươi hung dữ cái gì?"

Thẩm Chiếu Độ vẫn còn lầm bầm, nhưng cũng không nói gì.

Nhà nam hài nằm ở cuối con hẻm nhỏ, một ngôi nhà lá nho nhỏ, nóc nhà có mấy chỗ bị lật thủng vài lỗ, giấy dán cửa sổ đã sắp nát hết, ngay cả dưới ánh mắt trời đã lên cao cũng khó che được bầu không khí chết chóc nặng nề.

Thẩm Nghê sợ mạo phạm đến chủ nhân căn nhà, nàng không đi vào trong, mà chỉ đứng ở trong sân nhỏ chất đầy củi khô chờ tiểu tử bỏ đồ vào trong rồi chạy ra lại.

"Ta không biết trong kinh thành còn có nơi như vậy."

Thẩm Chiếu Độ cụp mắt nhìn Thẩm Nghê cởi nút thắt ở dưới cằm ra, cởi mũ che mặt xuống, gương mặt xinh đẹp xán lạn không hề bị cảnh nhà lá dột nát đầy bụi bặm này làm lu mờ vẻ chói lọi, vẫn sáng ngời nhân nhậu như vậy.

Hắn khẽ xùy một tiếng: "Những chuyện nàng không biết còn nhiều lắm.

Thẩm Nghê nhón chân lên đội mũ che mặt lên đầu Thẩm Chiếu Độ, gương mặt ngước lên cảm nhận được bầu không khí không mấy trong lành cùng ánh mắt mặt trời.

"Khi còn bé ngươi cũng sống cuộc sống như vậy sao?"

Nàng đáp một nẻo khiến Thẩm Chiếu Độ cực kỳ sửng sốt, ngay cả mũ che cũng quên tháo xuống.

Hắn trước đây thế nào sao?

Nếu mang hắn ra so sánh với tiểu tử kia, tiểu tử đó coi như đã vô vùng hạnh phúc rồi.

Ít nhất nó còn có một ngôi nhà, có mẫu thân, có muội muội.

Không giống hắn, một thân một mình, vì để sống sót còn phải vật lộn với chó dữ, giành giật miếng thịt sống đã thối rữa.

Thẩm Nghê còn chưa chờ được câu trả lời của hắn, trước tiên nàng đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ với bím tóc đuôi sam thò ra ngoài cửa sổ.

Tiểu cô nương nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng lên, cười khúc khích.

Có lẽ không chỉ mình Thẩm Nghê bị Thẩm Họa ép uống canh tuyệt tử, cả hậu cung lớn như vậy mà chưa từng nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, bây giờ Thẩm Nghê nhìn thấy hài tử, nàng lập tức tiến lên sờ gương mặt nứt nẻ của nữ hài, nở nụ cười trìu mến.

"Muội tên là gì?"

Nữ hài dường như mắc bệnh về miệng, ô ô a a mấy câu, sau khi thấy Thẩm Chiếu Độ đội mũ màn che, cảm thấy mới lạ, chỉ vào hắn cười toe toét.

Thẩm Nghê quay người trêu chọc Thẩm Chiếu Độ: "Không ngờ, ngươi hung dữ như thế vậy mà vẫn khiến tiểu hài tử yêu thích."

Thẩm Chiếu Độ lần nữa đôi lại mũ màn che lên đầu Thẩm Nghê, hắn vén nửa bên vải trắng lên rồi nâng cằm nàng lên, ngón tay vuốt ve bờ môi của nàng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm, muốn khắc sâu nụ cười dịu dàng của nàng vào trong tâm trí.

"Ta muốn hôn nàng."

Hắn vừa nói xong, lập tức cúi đầu hôn Thẩm Nghê, ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng, lần này không mạnh mẽ cắn mút giống như trước đó, mà nương theo cảm giác dần dần đi sâu vào.

Trên bầu trời có mây đen bao phủ, khắp nơi yên tĩnh.

Thẩm Nghê bị hắn dùng một tay giữ lấy mặt, buộc phải đón nhận nụ hôn sâu của hắn.

Nàng mở mắt ra, trước mặt là Thẩm Chiếu Độ đứng ngược với ánh sáng, hàng mi dài mảnh khẽ rung, khóe mắt ửng đỏ, vừa vội vàng vừa dịu dàng liếm láp sự mềm mại của nàng.

Cảm giác lần này không giống mỗi lần hắn hôn nàng.

Trước đây hắn là đang chiếm đoạt, còn bây giờ hắn giống như đang...

Cầu xin.

Hắn không còn là ngọn lửa hừng hực, mà là hóa thân thành dòng nước ấm áp đang từng chút từng chút nhấn chìm nàng.

Trong lúc mơ hồ, Thẩm Nghê vô lực phản kháng, nhắm mặt bám lấy eo hắn, mặc ắn ăn mòn nàng.

Một cơn gió bỗng thổi qua, Thẩm Chiếu Độ chợt mở mắt, ánh mắt liếc về phía cái đầu của nam hài nhô ra phía sau cánh cửa, thuận thế cạy hàm răng của Thẩm Nghê ra, dây dưa với cái lưỡi đinh hương của nàng.

Con dã thú đang cắn xé.