Loạn Thần Dưới Váy

Chương 22: Con hổ



Sau khi bãi triều, Thẩm Chiếu Độ lại bị gọi ở lại.

"Đang trách trẫm không để cho khanh xuất chinh sao?"

Thẩm Chiếu Độ khẩu thị tâm phi: "Không có."

Mặc dù hắn cũng không muốn đi, nhưng không có nghĩa là những người khác có thể cướp danh tiếng của hắn.

Hữu đô đốc Hạ Hồng không xuất thân từ việc lập được công to lớn cho hoàng tộc, mà là võ tướng Tiêu Linh đề bạt lên, chỉ từng trấn áp mấy cuộc khởi nghĩa nông dân, chưa từng chinh chiến phương Bắc, dựa vào cái gì mà để hắn đi quét sạch đám người ở Mạc Bắc đã dẹp loạn yên ổn?

Có được sự yên ổn như ngày hôm nay được xây đắp lên từ mồ hôi và xương máu của Thẩm Chiếu Độ hắn, làm gì có lý do chắp tay nhường lại cho người khác.

Tiêu Loan cũng không vạch trần hắn, chỉ ra hiệu cho thái giám đem bản đồ qua cho hắn nhìn.

"Hiện giờ chính cục đã coi như tương đối ổn định, Trấm tính toán lễ đi săn mùa xuân này làm đơn giản. Địa điểm cũng đã chọn xong rồi, ở bãi săn tiếp giáp giữa kinh thành và Triệu Châu.

Triệu Châu?

Quả nhiên, Tiêu Loan nhìn thấy hắn nhướng lông mày lên, hắn ta tiếp tục ra vẻ cân nhắc nói: "Trong bãi săn của hành cung có một nửa là cấm quân phụ trách, một nửa còn lại là do thị vệ bên phía Triệu Châu phụ trách."

Mà phụ thân của Thẩm Nghê là Chỉ huy sứ của Triệu Châu vệ sở.

Oán khí của Thẩm Chiếu Độ lập tức tiêu tan, đầu không còn đau nữa, mắt cũng không còn bị hoa mắt, vội vàng nói: "Lúc nào lên đường?"

"Xem khanh sốt ruột chưa kìa." Tiêu Loan lấy lại bản đồ trong tay hắn, "Nói là lễ hội săn bắn mùa xuân, nhưng trẫm còn một nhiệm vụ giao cho khanh."

Thái giám lại đưa một bản tấu chương đến cho Thẩm Chiếu Độ.

"Những người này làm nhiều chuyện mờ ám lén lút, trẫm định nhân cơ hội đi săn bắn mùa xuân dụ rắn ra khỏi hang, một lưới bắt hết bọn họ: "Tiêu Loan ra hiệu cho hắn mở ra, "Nếu lúc đó bọn họ thật sự muốn hành thích trẫm, khanh trực tiếp ra tay, nếu không phải thì..."

Hắn ta nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: "Người của Trấn phủ ty sẽ trợ giúp khanh ra tay, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."

Đi săn đều dùng mũi tên hàng thật giá thật, muốn đả thương người khác là chuyện dễ dàng đến mức nào, có bao nhiêu âm mưu đi chăng nữa dùng một câu tai nạn bất ngờ là có thể che đậy.

Thẩm Chiếu Độ mở tấu chương ra, hắn không nhận ra bất kỳ người nào trong đó, nên sẽ không hề có một chút áy náy nào khi giết những người này.

Chỉ là nếu quen biết thì cũng không thành vấn đề, hắn đâu phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Hắn cất tấu chương vào trong tay áo, mặt mày hớn hở: "Trong lần săn bắn mùa xuân tới nhớ phân cho thần một điện nghỉ ngơi rộng rãi."

*

Lúc ra khỏi cửa cung, Thẩm Chiếu Độ nhìn thấy Đổng Thương quanh quẩn ở bên ngoài ngó tới ngó lui, thấy hắn đi ra lập tức nhanh chóng ra đón.

"Bệ hạ nói gì với ngươi thế?" Trong khoảng thời gian chờ Thẩm Chiếu Độ đi ra này, Đổng Thương đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, "Việc đóng quân ở Mạc Bắc vốn thuộc quyền quản lý của ngươi, bây giờ bệ hạ để cho Hạ Hồng xuất chinh, ngươi cảm thấy lúc trở về binh quyền sẽ hoàn trả lại vào tay ngươi không?"

"Như vậy thì đã sao." Thẩm Chiếu Độ đang nghĩ lợi dụng chuyện săn bắn mùa xuân này để dụ dỗ uy hiếp Thẩm Nghê thế nào, lơ đãng đáp: "Cho dù không trở lại trong tay ta, chắc chắn cũng sẽ không rơi vào tay của tên đó. Bệ hạ là người có tính kiểm soát mạnh mẽ mà lòng đa nghi rất nặng, thu hồi binh quyền là chuyện sớm hay muộn thôi, ta cũng không muốn mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi."

Sợ ngày nào đó công cao át chủ*, chết oan chết uổng.

*功高盖主 Công cao át chủ: Ẩn dụ cho việc một cận thần có công lao quá lớn nhưng không biết che giấu mũi nhọn của mình khiến cho đế vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ.

Đổng Thương tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, chỉ là...

"Không nắm trong tay phần lớn binh quyền, tình thế của ngươi sẽ trở nên vừa bất tiện lại nguy hiểm." Đổng Thương thật sự đáng tiếc cho hắn, dùng nửa ái mạng để đổi lấy huân tước công trạng, chỉ cần một câu nói bị buộc phải giao trả lại, "Ngươi phải tính toán cho bản thân nhiều hơn."

"Sợ cái gì, trên đời này người có thể giết được ta còn chưa sinh ra đâu." Thẩm Chiếu Độ tung người nhảy lên ngựa, vẻ hớn hở trong lòng đã không có cách nào che giấu, "Nếu như ngươi lo lắng Hạ Hồng có thể sẽ uy hiếp được ta..."

Hắn khinh thường cười một tiếng: "Điều kiện tiên quyết là hắn có thể thắng trận trở về."

*

Nhưng khi hắn thúc ngựa gia tăng tốc độ chạy về đến Hầu phủ, lúc vào cửa lại lộ vẻ do dự.

Ký ức tối hôm qua của hắn có chút mơ hồ không thể nhớ ra được, nhưng chuyện trước khi say rượu hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.

Hắn hỏi Đổng Thương rất nhiều vấn đề: "Ta có một người bạn, người ấy từng bị một cô nương vứt bỏ, cho nên hắn muốn giam cầm nàng trả thù nàng, nhưng có những lúc hắn dường như lại không nỡ..."

"Thôi đi Thẩm Chiếu Độ," Đổng Thương đã ngà ngà say ợ một hơi rượu, "Ngươi lấy đâu ra bạn, ngươi đang nói bản thân ngươi chứ gì."

Thẩm Chiếu Độ vừa mở miệng đã bị vạch trần thẹn quá giận, xắn tay áo lên muốn động thủ.

Đổng Thương sợ hắn, lập tức xin tha: "Được rồi được được, ngươi có rất nhiều bạn, mời Đô đốc tiếp tục."

Thẩm Chiếu Độ không muốn mất thể diện thêm nữa, ngồi xuống tiếp tục uống rượu trong sự phẫn uất, Đổng Thương lại cười: "Ngay cả thích một người cũng phải che che giấu giấu, không có chút dũng khí nào cả, thẹn với danh mãnh tướng."

Men say xộc lên não hắn bỗng chốc bị kích thích, lòng đầy căm phẫn túm lấy cổ áo Đổng Thương rống lên: "Ai nói ta không dám, bây giờ ta trở về nói với nàng ấy!"

Hắn nói xong thì ngửa đầu một hơi uống cạn nửa vò rượu mạnh còn dưa lại, rồi loạng choạng đi xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi Đổng phủ, sau đó xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn quên mất.

Bước vào khoảng sân thứ ba, tiếng cười lanh lảnh như vàng anh vừa ra khỏi sơn cốc, Thẩm Chiếu Độ dừng lại phía sau chậu cây tùng Hoàng Sơn, thò ra nửa con mắt dòm vào trong sân.

Dưới ánh nắng nhu hòa, Thẩm Nghê mặc một kiện y phục tay ngắn* màu xanh lam của nước hồ, bên dưới mặc một chiếc váy xếp nếp màu trắng lạnh với hoa văn cành nối tiếp cành, ánh nắng đậu trên tà váy dường như đang chuyển động, mái tóc đen nhánh dài đến eo chỉ dùng một cây trâm ngà vai hoa ngọc lan cài lại để lỏng lẻo phía sau. Tuy giản dị,m nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp rực rỡ lộng lẫy của nàng.

Trong tay nàng là một con hổ búp bê bằng vải chưa khâu kín miệng, nàng đang luồn kim qua nhưng miếng bông không nghe lời, nàng luồn kim qua bất chấp khâu lại chỗ miệng hở, sốt ruột đến mức đưa búp bê vải đến trước mặt ma ma đứng đối diện.

"Có phải ta nhét quá nhiều bông vào không?"

Thẩm Chiếu Độ không khỏi bật cười, hai người trong sân đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Hắn lặng lẽ lén nhìn Thẩm Nghê không dám nhìn thẳng, ánh mắt rơi vào đồ trên tay nàng, lần nữa ngẩng đầu lên ưỡn ngực đi về phía trước.

"Hai người đang làm gì thế?"

Thẩm Nghê cúi đầu tiếp tục giày vò con hổ bằng vải kia, một lúc sau mới nói: "Tôn nhi của ma ma sắp tròn một tuổi rồi, ta giúp bà ấy làm mấy con búp bê vải."

Nàng nói xong giơ con hổ đến trước mặt Thẩm Chiếu Độ, quơ quơ: "Nhưng mà con xấu xí này là cho ngươi."

Thẩm Chiếu Độ nghe thấy mình cũng có phần thì ánh mắt sáng lên, kết quả lại nghe thấy nàng nói: "Dù sao thì sau khi say rượu Thẩm đô đốc giống như một đứa bé vậy, chắc chắn thích chơi búp bê vải."

Bàn tay cầm đai lưng cứng đờ, tai Thẩm Chiếu Độ bỗng dưng đỏ lên, lúc ngồi xuống chột dạ trốn tránh cái nhìn chăm chú của nàng, cố gắng ổn định giọng run run, nói: "Những lời sau khi say rượu sao có thể coi là thật."

Hắn nói xong thì lại hối hận, đỏ mặt hỏi: "Tối hôm qua, ta đã làm gì?"

Thẩm Nghê không trả lời, hỏi ngược lại hắn: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, dựa vào gì mà muốn ta trả lời ngươi."

Thẩm Chiếu Độ bị nghẹn họng, thấy Thẩm Nghê đắc ý nhếch môi, bất giác hắn cũng muốn cười, nhưng lại phát hiện bản thân bị nắm thóp, lập tức lại bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đặt ly trà xuống rồi đứng dậy: "Đợt săn bắn mùa xuân lần này ở biên giới Triệu Châu, vốn định mang nàng đi theo, bây giờ nhìn lại bớt đi được một người rồi."

Lần này đến lượt Thẩm Nghê ngồi thẳng người dậy, bông vải đáng thương bị nàng nắm chặt, bông lòi ra từ đường khâu lỏng lẻo, con hổ lập tức bị méo mó không còn hình dạng.

Nàng kéo vạt áo quan phục của hắn, cắn răng trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng biết cách uy hiếp ta đấy!"

Thẩm Chiếu Độ dù gấp gáp vẫn ra vẻ thản nhiên: "Nàng có nói hay không?"

Vào lúc hắn đang đắc ý, Thẩm Nghê chợt đứng dậy, vươn tay ra trực tiếp đẩy hắn vào thân cây, nhón chân miễn cưỡng bao vây hắn lại giữa hai cánh tay của mình.

“Ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã thích nàng đó, thế thì đã sao!”

Con ngươi của Thẩm Chiếu Độ đột nhiên mở lớn, Thẩm Nghê nhân cơ hội ngã vào trong lòng hắn, tựa đầu vào vai hắn nũng nịu nói: “Ta khó chịu quá, nàng đừng rời bỏ ta…”

Hương thơm lướt qua vành tai đỏ bừng, cơ thể hắn lập tức có phản ứng, bàn tay đang định vuốt ve vòng eo của Thẩm Nghê, nàng đã lập tức lùi về sau một bước, vẻ mặt tỉnh bơ không chút cảm xúc nói: "Buổi tối hôm qua ngươi trở về thì đã làm như vậy với ta đó."

Một tiếng nổ "Ầm", chân tay Thẩm Chiếu Độ thẳng tắp, giây phút này dường như ngay cả sợi tóc cũng dựng đứng cả lên, dính sát vào thân cây, đôi môi mím chặt, hoảng hốt giống như con mèo sợ hãi chạy trối chết.

——

Chương này còn có tên khác là [Con hổ? Mèo? Hổ vải? Hay là con hổ giấy!]

Thẩm - Trong đời không có bạn - Chiếu Độ.

* 半臂 Bán Tí: Kiểu áo tay ngắn