Loạn Thần Dưới Váy

Chương 27: Du xuân



Tiết xuân phân đã tới, ngày đêm cân bằng, chỉ là những tia nắng ban mai đầu tiên lại ló dạng vào khoảng thời gian giao nhau giữa giờ Dần và giờ Mão.

Tiêu Loan muốn lên núi cúng tế, dẫn theo một đội nghi trượng lớn và cấm quân, chỉ để lại một nhóm nhỏ vệ binh trú đóng ở hành cung. Phạm vi hoạt động của Thẩm Nghê được mở rộng ra ngoài điện Dao Quang.

Phủ Thành quốc công xưa nay vẫn luôn đặt nặng võ nghệ, gia gia của nàng Lão Thành quốc công lại là một tay săn thú cừ khôi, khi gia gia tại thế, thích nhất là dẫn là tôn nữ út Thẩm Nghê này vào trong núi đi săn.

Ông nói: “Mẫn Mẫn nhà chúng ta dáng dấp cao gầy, lớn lên chắc chắn sẽ hiên ngang bức người, đợi đến khi con trưởng thành, gia gia sẽ tự mình dạy con cưỡi ngựa nhé, được không nào?”

Thuở còn nhỏ Thẩm Nghê là một đứa bé hoạt bát hiếu động, nghe thấy gia gia nói như vậy, nhảy cẫng lên hoan hô quấn quýt lấy ông.

Nhưng nàng còn chưa kịp lớn, gia gia đã qua đời vì một cơn bệnh cấp tính, cả nhà nàng rất nhanh sau đó cũng bị đại bá phân chia dọn ra ngoài sống.

Thẩm Nghê thay xong trang phục cưỡi ngựa, nàng đi ra ngoài điện, Bạch Đề Tinh (ngựa móng trắng lông đỏ) của Thẩm Chiếu Độ đang nóng nảy không chịu yên, nhóc sai vặt muốn đặt thảm mềm lên yên ngựa, nhưng con ngựa lại sống chết không chịu để cậu nhóc để lên, hất đầu vẫy đuôi, móng sau còn đá lên.

“Đã khiến phu nhân chê cười rồi.” Cậu nhóc sai vặt đỏ mặt cúi người hành lễ với nàng, “Con ngựa này chỉ nghe lời Hầu gia, chúng nô tài làm thế nào cũng không động vào được.”

Thẩm Nghê cầm roi ngựa lên định trêu chọc nó một chút, thế mà nàng còn chưa đến gần, con ngựa móng trắng lông đỏ đó đột nhiên cúi đầu húc về phía nàng.

“Súc sinh!”

Thẩm Nghê mới vừa lùi về sau một bước, bàn tay nắm roi ngựa bị một bàn tay khác cầm lấy giơ cao lên, dùng sức vung lên một cái, roi ngựa bền chắc quất mạnh lên mặt con ngựa, nó đau điếng rít lên một tiếng lớn, lập tức ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, không dám lỗ mãng lần nữa.

“Bị dọa rồi à?"

Thẩm Nghê giãy bàn tay bị hắn nắm chặt ra, lắc đầu: "Con ngựa này rất giống ngươi đấy."

Thẩm Chiếu Độ mới vừa mắng con ngựa là súc sinh híp mắt một cái: "Ta coi như nàng đang khen ta dũng mãnh."

Hắn huýt sáo một cái, con ngựa cúi đầu xuống mặc cho cậu nhóc sai vặt dắt đi lập tức bước nhanh qua.

Thẩm Nghê nhân lúc Thẩm Chiếu Độ kiểm tra lại mũi tên, nàng đứng lên trông về phía phong cảnh xa xa bên ngoài bức tường hành cung.

Mặt trời đã ló dạng ra khỏi núi cao, tia nắng nhảy nhót trên những viên ngói tráng men vàng óng, chú chim nhỏ đậu trên mái hiên cúi đầu mổ mổ rồi lại giương cánh bay đi.

Tự do thật tuyệt vời.

“Xuất phát thôi.”

Thẩm Nghê quay đầu lại, Thẩm Chiếu Độ đã ngồi trên lưng ngựa, phía sau tấm lưng thẳng tắp đeo một cây cung dài, hắn không đội phát quan, mà chỉ dùng một dải vải buộc một kiểu tóc đuôi ngựa thật cao, thỉnh thoảng gió xuân thổi qua, tóc mái lưa thưa trên trán hắn lay động theo, cảm giác tùy tiện không gò bó, khí phách đầy vẻ phấn khởi.

Thiếu niên vượt qua nguy khó như bước đi trên mặt đất bằng phẳng, cô độc với trường kiếm lạnh lẽo trong trẻo của mùa thu.

Thẩm Nghê giống như bị ma quỷ xui khiến, nàng cứ thế đứng bất động, buột miệng: “Chắc hẳn có nhiều cô nương thích ngươi lắm nhỉ?”

Thẩm Chiếu Độ sửng sốt, lỗ tai lập tức đỏ bừng, lúng túng đưa lòng bàn tay đã mở sẵn ra giơ lên: “Tay ta mỏi rồi, nàng mau lên ngựa đi.”

Thẩm Nghê cười tủm tỉm, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn, mượn lực của hắn dùng sức đạp yên nhảy lên lưng ngựa.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Chẳng biết từ lúc nào, nàng bắt đầu thích nhìn dáng vẻ khuất phục xấu hổ của Thẩm Chiếu Độ.

Người này rõ ràng ở trên giường cái gì cũng dám nói, vậy mà cứ nói đến chuyện tình cảm yêu đương thì mặt mày lại đỏ bừng đến tận cả mang tai, chột dạ đến mức dùng vôi vữa xây mười tầng lầu cũng không thể che lấp được.

Hắn vụng bề chỉnh lại lớp đệm da lồng mềm mại cho nàng, vung roi quất vào gió xuân: “Không có.”

Con ngựa bị đau hí lên một tiếng dài, tung vó ngựa chạy băng băng để lại vô số đóa hoa rơi xuống.

Hai người nhanh chóng xuyên qua từng cánh cửa cung, khung cảnh dãy núi dần dần mở ra trước mắt, cảnh xuân hoa mai khắp núi như ẩn như hiện trong làn sương mù, gió xuân lay động cảnh sắc núi non thẹn thùng.

Thẩm Nghê kéo khăn che mặt lên che miệng mũi, lớn tiếng phản bác: “Sao thế được? Hầu gia địa vị cao chót vót, tướng mạo lại trẻ trung tuấn mỹ làm sao có thể không có tiểu cô nương nào thích được chứ?”

Nàng quay đầu, nhìn thấy hai lỗ tai của hắn đỏ đến mức sắp chín rục.

“Vậy nàng có thích không?”

Thẩm Nghê quay đầu lại vuốt ve bờm ngựa: “Ta cũng đâu phải tiểu cô nương, ta là đại cô nương.”

Nàng nghe thấy người phía sau nói: “Nhưng ta thích đại cô nương.”

Triệu Châu sản xuất nhiều quả hạnh, trong tuổi thơ Thẩm Nghê tràn ngập cảnh xuân này. Đã biết bao nhiêu năm trôi qua, hoa hạnh vẫn nở rộ đón xuân như vậy, trong thoáng chốc nàng như nhìn thấy bản thân thuở đậu khấu niên hoa*, thả diều giấy, chơi xích đu, làm cây trâm cài tóc mai, duyên dáng yểu điệu, tự mình tạo nên cảnh sắc riêng.

*豆蔻年华: Đậu khấu niên hoa, đậu khấu là loại cây lâu năm thực vật thân thảo, được so sánh như xử nữ, nên "đậu khấu niên hoa" ý tứ chỉ nữ tử lúc mười ba mười bốn tuổi.

“Xưa nay ta không hề biết, nơi này còn có một rừng hoa hạnh rực rỡ như vậy.”

Thẩm Chiếu Độ khinh thường khẽ cười xùy một tiếng, bàn tay siết dây cương thả chậm tốc độ lại: “Không phải Tiêu Linh độc sủng một mình nàng sao? Ngay cả lễ săn bắn mùa xuân cũng không mang nàng theo à?”

Thẩm Nghê không ưa nổi dáng vẻ tất cả đều là chuyện hiển nhiên này của hắn, nàng co cùi chỏ lại thúc một cái vào bụng hắn: “Cung phi làm sao có thể tùy ý đi lại được.”

Nàng cũng chỉ là một quý phi, lễ tế thiên địa nhật nguyệt không tới lượt nàng, vào núi đi săn nàng cũng không hiểu, chỉ có thể mỗi ngày ở trong hành cung lẳng lặng chờ đợi Tiêu Linh trở lại.

“À.” Nụ cười giễu cợt trên môi hắn càng đâm hơn, “Những lúc như này sao nàng không nói là Tiêu Linh nhốt nàng đi?”

Một câu nói trúng tim đen, Thẩm Nghê bị đâm trúng á khẩu không nói nên lời.

“Nếu như nàng không tiến cung, có lẽ năm mười sáu tuổi đã biết nơi này có một ngọn núi trồng đầy hoa hạnh, mùa xuân đến ngắm hoa, mùa hè ăn quả, mà không phải là bị giam lỏng ở trong cung một nơi tăm tối không thấy ánh nắng mặt trời rồi để bị ức hiếp, lại không hề có ai ra mặt cho nàng.”

Xung quanh cây cối càng lúc càng rậm rạp, che khuất cả bầu trời, thỉnh thoảng còn có tiếng xào xạc vang lên, trong rừng sâu vô tận này càng vang vọng thấm vào lòng người.

Nàng từng ở trong khu rừng này gào khóc gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.

Khi đó Thái hậu vẫn còn tại thế, bên người chỉ nuôi một con mèo Ba Tư tên là Ly Nô, ngay cả khi xuất cung bà cũng luôn mang theo nó bên cạnh.

Nhưng vào ngày cuối cùng của chuyến đi săn, Thái hậu nói không thấy con mèo đâu, phái tất cả mọi người tản ra tìm trong hành cung, bao gồm cả phi tần phi tần hậu cung và cung nữ cũng phải đi tìm.

Nếu như Thái hậu phái thị vệ canh giữ trong hành cung đi tìm tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng người vẫn luôn không ưa nàng, người được Hoàng đế độc sủng, cố ý chỉ thị để cho nàng cùng mấy cung nữ đi vào trong núi tìm.

Ngày hôm đó trời âm u mưa dầm liên miên, sương mù bao phủ khắp núi, Thẩm Nghê cầm theo đèn lồng một lòng đi về phía trước, muốn nhanh chóng đi xuyên qua cánh rừng này.

Vất vả lắm mới đi đến được một nơi có ánh sáng, nàng vui mừng quay đầu lại, nhưng sau lưng đã không còn một bóng người.

Những cung nữ kia đều là người của Thái hậu, Thẩm Nghê lo lắng sẽ khiến Thái hậu không vui, nên không thể làm gì khác hơn là lần nữa vòng lại vào trong rừng tìm người, nhiều lần nàng té ngã vì vấp phải rễ cây và đá, ngã đến mức mà tà váy mã diện hoa hạnh cùng áo ngắn đã dính đầy bùn lầy đục ngầu.

Khí lạnh trong núi ập vào người, cùng với sương mù dày đặc thấm vào xương tủy.

Lần cuối cùng nàng ngã xuống vũng bùn, nhìn tán cây rậm rạp kín gió, lúc đó nàng đã không muốn cử động nữa.

Mưa đột nhiên nặng hạt hơn, từng giọt mưa tạt vào mặt nàng còn đau hơn cả roi quất vào người.

Nhập cung cũng không phải ý muốn của nàng, thậm chí vào đêm trước khi vào cung nàng vẫn chỉ cho rằng nàng chẳng qua là cùng đường tỷ giải sầu một chút, chứ không phải dùng phần còn lại cuộc đời nàng để đối lấy vinh quang cho phủ Thành quốc công.

Nàng rất muốn cười, nàng cũng đâu phải là người của phủ Thành quốc công, dựa vào cái gì mà bắt nàng phải đánh đổi?

Đồng thời, nàng cũng oán, oán Tiêu Linh nuốt lời, đã hứa sẽ bảo vệ nàng chu toàn, để nàng trở thành người đứng đầu hậu cung, tại sao người đứng đầu lại còn phải nằm trong vũng bùn lạnh băng chịu uất ức?

Nước mắt đã cạn, nàng tự an ủi chính mình, nơi này là nơi tiếp giáp giữa Triệu châu và kinh thành, bây giờ nàng chết, chắc cũng coi như là lá rụng về cội nguồn đi.

Vào đúng khoảnh khắc đó, Tiêu Linh đã xuất hiện, tiếng hô tràn đầy lo lắng sốt ruột vang vọng khắp núi, dường như còn xen lẫn cả tiếng nghẹn ngào khó nhận thấy, trong tiếng vọng lại của núi rừng rộng lớn ôm lấy nàng từ trong vũng bùn lên.

Có lẽ là do lạnh, cũng có thể là do dùng sức quá mức, người Tiêu Linh vẫn không ngừng run lên.

Tiêu Linh nắm lấy ngón tay lạnh như băng của nàng, đặt lên đó từng nụ hôn một: "Mẫn Mẫn, đừng rời khỏi ta. Chúng ta còn phải cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau đánh đàn, nàng không thể bỏ lại ta được..."

Oán hận là thật, ấm ức là thật, nhưng yêu thích cũng là thật.

Nàng yếu ớt áp lên đôi môi lạnh lẽo của Tiêu Linh: "Hạc Hiên, thiếp lạnh quá, chàng ôm chặt thiếp đi..."

Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem lại sáng suốt.

Bây giờ Thẩm Nghê nghĩ lại, cũng không khỏi bội phục bản thân năm đó lại có thể rộng lượng như vậy, thậm chí trên đường trở về hành cung lúc nhìn thấy mấy cung nữ đi theo nàng vào rừng đứng ở bên cạnh Thái hậu bọn họ còn vênh váo nghênh ngang, vậy mà nàng không hề hé môi nói với Tiêu Linh một chữ.

Nàng không muốn giữa mẫu tử bọn họ nảy sinh ra khoảng cách.

Nhưng sau này khi Thái hậu qua đời, người bắt nạt nàng đổi thành Thẩm Họa, Tiêu Linh vẫn không hề khua chiêng gióng trống ra mặt cho nàng.

Ai bảo Thành quốc công nắm giữ phần lớn binh quyền cơ chứ.

Thẩm Chiếu Độ nói nàng còn không bằng binh quyền, chẳng lẽ nàng không biết?

Ai bảo yêu khiến con người ta mù quáng đây, khiến ta cam tâm tình nguyện cho đi.

Tuổi trẻ hay dễ đâm đầu vào chỗ bế tắc, bất chấp khó khăn đúng sai vẫn sẽ yêu, không so đo là có bị thương hay không, vì người mình yêu vượt qua mọi chông gai, tàn sát ác linh cũng không coi là chuyện to lớn gì.

"Cam tâm tình nguyện ở lại, không gọi là giam cầm."

Bóng cây biến mất, Thẩm Chiếu Độ buông giây cương ra, cúi đầu ôm lấy Thẩm Nghê vô thức co ro lại.

Nàng đang do dự, cũng đang giằng co.

Hai người cùng một con ngựa đã đi xuyên qua rừng cây, nắng xuân ấm áp bao phủ lấy toàn thân.

Thẩm Nghê nắm lấy ngón tay hắn vuốt ve vài cái, đẩy hắn về phía con đường nàng đã vạch ra: "Ta muốn ăn thịt nai nướng."

Nàng không muốn trở thành một người như vậy nữa, nhưng nàng muốn khiến Thẩm Chiếu Độ trở thành một người như vậy.

——

Click tiếp để xem chàng trai ngây thơ đỏ mặt tới tận mang tai nhé.