Loạn Thần Dưới Váy

Chương 3: Khuất phục



Thẩm Nghê nhìn Thẩm Chiếu Độ từng bước tiến lại gần, cảm giác bị áp bức giống như một ngọn núi khổng lồ sắp sập xuống, nàng loạng choạng đứng dậy, lấy lại hồn phách bị mình vứt bỏ trong làn nước lạnh giá, cúi đầu bình tĩnh nói: "Tiểu Đạo từ nhỏ đã ở đây tu hành, sợ là quan gia đã nhận nhầm người rồi."

Trước khi gặp nhau ở đây, số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói chi khi còn ở trong cung nàng luôn trang điểm đậm thật diễm diễm lệ, khác xa với dáng vẻ mộc mạc bây giờ, ăn nói lung tung cũng không sợ.

Ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm ngày càng trở nên lạnh lẽo, thanh kiếm cùng với chủ nhân của nó nhảy vào dòng suối, rẽ nước tiến lại gần.

"Ở trong lòng nương nương, thần là người dễ đối phó như vậy sao?"

Hắn nói xong, bước chân dừng lại, cổ tay chuyển động một cái, lưu loát cắm thanh kiếm vào lại vào trong vỏ kiếm.

"Thần quên ai, cũng sẽ không quên được nương nương."

Thẩm Chiếu Độ đứng cách nàng khá xa, nhưng vẻ chiếm đoạt trong mắt hắn vẫn không hề ít đi một chút nào.

Mấy lần chạm mặt ở trong cung trước đó, hắn cũng nhìn nàng với ánh mắt như vậy —— không một chút kiêng kỵ lại dám phạm thượng.

Cảnh tượng hoàng cung rơi vào tay giặc vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, Thẩm Nghê mỉa mai nói: "Thật khó để nghe thất Thẩm Đô đốc gọi một tiếng nương nương, đáng tiếc trên người ta đã không còn món đồ các ngươi muốn, Thẩm Đô đốc vẫn nên chết..."

"Xem ra nương nương đến giờ vẫn không biết thần muốn cái gì."

Thẩm Chiếu Độ bước lên một bước, Thẩm Nghê lập tức lùi lại một bước, tia đề phòng trong mắt càng đậm hơn.

"Loạn thần tặc tử thì có thể có được chí hướng gì cao quý, chỉ có sự ham muốn hoàng quyền giàu sang, vàng bạc châu báu mà thôi." Thẩm Nghê cắn răng nghiến lợi, nhưng nàng cũng không quên tìm cho mình một lối thoát, đế giày mỏng tanh chà xát tìm một viên đá kích thước phù hợp.

Vào lúc lòng bàn chân hoàn toàn bị đông cứng, cuối cùng Thẩm Nghê cũng đạp được một hòn đá lớn bằng chừng một bàn tay. Nàng thoáng lùi về phía sau một bước, mũi giày di hòn đá chĩa về phía Thẩm Chiếu Độ đang chắp tay sau lưng, nàng nhấc chân lên dùng sức đá thật mạnh một cái, hòn đá dính đầy nước lập tức bay thẳng về phía hắn.

“Thẩm Chiếu Độ, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!”

Tại Thẩm Chiếu Độ đang thất thần, hòn đá bay đến trước mặt rồi hắn mới giơ tay lên đỡ.

Thẩm Nghê dồn sức mười phần sức lực của mình vào cú đá này, hòn đá đập thẳng lên cánh tay hắn, gây ra một cơn đau nhói.

Bóng dáng xám tro chật vật biến mất trong cánh rừng, khóe môi Thẩm Chiếu Độ khẽ nhếch lên, hắn cúi người nhặt hòn đá đập trúng mình lên.

Vừa hay, hắn lại chưa từng ham muốn hoàng quyền giàu sang, vàng bạc châu báu hay có một chí hướng cao quý gì cả.

Hắn cất hòn đá vào trong ngực, một tay hắn cầm chuôi trường kiếm đang cắm sâu vào trong bùn, vừa rút lên hà phí bị ghim chặt bên dưới cũng bị nhấc lên giữa không trung.

Hắn đưa tay ra đón lấy, trở tay quấn hà phí vào cánh tay mình, lên bờ rời đi.

Ngọn núi dốc đứng gió, cơn gió núi lạnh thấu xương liên tục dội xuống cổ họng Thẩm Nghê, nhưng Thẩm Nghê không dám dừng lại một khắc nào, đến khi nàng nhìn thấy bức tường đỏ của đạo quán ở ngay trước mắt mới dừng lại quay đầu nhìn lại.

Rừng trúc sau lưng cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Chiếu Độ không đuổi theo.

Từ khe núi trở về đạo quán chỉ có một con đường nàng vừa đi, Thẩm Chiếu Độ muốn tìm nàng dễ như trở bàn tay. Hơn nữa hiện giờ trong tay hắn nắm trọng binh, muốn bao vây một Trường Sinh quán nho nhỏ là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Đã đến nước này, nàng phải dẫn theo Ỷ Hương rời khỏi nơi này.

Thẩm Nghê đẩy cửa bên hông đang khép hờ ra, nàng suýt chút nữa đụng phải Trần Phương Trượng ở phía sau cánh cửa.

"Phu nhân..."

"Phương trượng!" Thẩm Nghê vội vàng cắt đứt câu chuyện của phương trượng, "Hành tung của ta đã bị bại lộ rồi, không thể ở lại trong quán liên lụy mọi người nữa."

Nàng nói xong khẽ vén tà váy thi lễ, rồi đi vòng qua phương trượng tiếp tục đi về phía trước.

"Phu nhân, người của Thập Nhị Vệ đang nghỉ ngơi ở phòng tiếp khách, bây giờ người nhất định phải rời đi sao?"

Phương trượng vừa dứt lời, một giọng nam nhân xa lạ truyền tới, Thẩm Nghê còn chưa kịp phản ứng, phương trượng kéo ống tay áo nàng cùng trốn phía sau chậu nước.

Giọng nói càng lúc càng gần, Thẩm Nghê hé đôi mắt ra nhìn xung quanh, hai người mặc đồ đen đi ngang qua Văn Xương điện, trên hông bọn họ đeo lệnh bài bằng ngọc, đây là lệnh bài của Thập Nhị Vệ trung anh võ vệ*.

武卫 Võ vệ: Được hiểu là quân đội bảo vệ đất nước bằng vũ lực; tên của hệ thống quân sự.

Mà thống lĩnh của Thập Nhị Vệ này là Tả đô đốc.

Không đi được rồi.

Nếu Thẩm Chiếu Độ lên núi một mình, nàng còn có thể nhân lúc hắn dẫn binh tranh thủ chạy trốn, bây giờ trên dưới núi Vân Xuất đều là người của hắn, ai có bản lĩnh phi thường rút lui khỏi ngọn núi này mà có thể toàn thây đây.

Nàng đã quá mệt mỏi với việc tới tới lui lui không nói một lời rồi.

“Phương trượng!”

Không đợi Thẩm Nghê nghĩ ra nguyên do vì sao bản thân phải như vậy, thfi một tiểu đạo sĩ lảo đảo nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào từ Văn Xương điện chạy tới, cậu thở hổn hển nói, “Phương trượng, bên ngoài có một vị Thẩm Đô đốc tới, nói là muốn vào trong quán muốn lấy lại một thứ bảo bối, nếu không, nếu không thì sẽ lấy đầu của tất cả chúng ta…”

Thẩm Nghê nhíu mày.

Thẩm Chiếu Độ nổi danh tàn nhẫn, đã rất nhiều lần một người một ngựa giơ kiếm chém xuống làm rơi đầu biết bao nhiêu quân địch, sau đó treo ở trên cửa thành, phách lối tàn bạo khiến cho người ta phải phẫn nộ sôi sục.

Nàng nghe nói ở trong phủ của người này có bày biện một mặt tường kinh phật ngay ngắn, sợ rằng ngay cả hai chữ từ bi viết như thế nào hắn cũng không biết, chỉ là thuần túy để đó trang trí.

Bây giờ vì muốn bắt được nàng mà mạng của toàn bộ người trong đạo quán cũng có thể xuống tay được.

“Bây giờ hắn ở đâu?”

Tiểu đạo sĩ đang định trả lời, Trần phương trượng đã giơ tay lên ngăn cậu lại: “Phu nhân, trăm điều cẩn thận cũng sẽ có một sơ hở, chỉ cần tìm đúng thời cơ, chạy ra khỏi đạo quán không phải là một chuyện khó.”

Thẩm Nghê lắc đầu: “Sau khi ta đi rồi thì sao chứ? Để cho những người vô tội các ngươi làm vong hồn dưới lưỡi kiếm à?"

Nửa năm qua, đạo quán dường như đã dốc hết tất cả, mạo hiểm nguy hiểm có thể bị rơi đầu để thu nhận nàng và Ỷ Hương, làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết oan uổng được.

Phương Trượng không hề có vẻ gì bị chuyện này ảnh hưởng: "Bệ hạ đã từng dặn dò, dù là phải bồi tất cả tính mạng của mọi người cũng phải bảo vệ nương nương chu toàn."

Thẩm Nghê không chút dao động: "Các ngươi chết, Thẩm Chiếu Độ sẽ buông tha tìm ta sao?"

Không thể nào.

Khi đối mặt với Thẩm Chiếu Độ ngay lần đầu tiên, nàng đã biết điều đó là không thể.

Buổi tối ngày hôm đó, sau khi cung yến kết thúc Thẩm Chiếu Độ nhân lúc trời tối đen lẻn vào tẩm cung của nàng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi nàng có thật sự thích Hoàng đế hay không.

Nàng đứng ở trước cửa không nhúc nhích, chỉ thờ ơ uy hiếp: "Triều thần tiến vào hậu cung là tử tội."

"Cấm quân không có bản lĩnh bắt được ta." Hắn từ trên tháp đứng dậy, vẻ âm trầm trên gương mặt non nớt đã vượt qua cả tuổi tác, "Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

Thẩm Nghê chưa từng gặp người nào kiêu căng phách lối như vậy, nàng tức giận nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Thẩm Tướng quân? Đừng tưởng rằng ngươi là công thần bổn cung sẽ mặc cho người láo xược!"

Thẩm Chiếu Độ không hề sợ hãi, thẳng thừng nói: "Hôn quân này không xứng với nàng."

"Chẳng lẽ ngươi xứng với ta sao!" Thẩm Nghê không nghe nói người ngoài nói một câu nào không tốt về Tiêu Linh, nàng mở cửa tiễn khách, "Bổn cung sẽ coi như người đang say rượu, còn nữa..."

Một bàn tay từ phía sau vòng ra ôm lấy eo nàng, cánh cửa chạm khắc hoa rỗng vừa mới khẽ mở ra đã bị mạnh mẽ đóng chặt lại.

"Ta không uống rượu, ta biết mình đang làm gì, muốn cái gì?"

Thẩm Nghê ra sức giãy giụa, nhưng cánh tay giam cầm eo thon của nàng vẫn bất động như núi, xâm chiếm đầy nóng bỏng.

"Thẩm Nghê, ta muốn nàng phải khuất phục ta."

*

Trong ánh chiều tà của mặt trời lặn, trăm chim bay trở về rừng, Thẩm Chiếu Độ cưỡi ngựa dẫn nhóm thị vệ xuống núi giẫm qua ánh sáng mờ nhạt bước qua cổng núi, thủ hạ canh giữ của cổng vào ôm quyền hành lễ với hắn.

"Đô đốc, chúng ta lưu lại ở chỗ này bao lâu?"

Thẩm Chiếu Độ không trả lời, tung người xuống ngựa: "Vậy phải xem bọn họ phục vụ như thế nào."

Vẫn còn đang trong tiết xuân phân*, trời nhanh trở tối, đạo viện vắng vẻ trong bóng tối có chút hoang vắng, chỉ duy nhất điện Ba Thanh ở giữa có ánh đèn đuốc lay động.

*春分 Xuân phân: Vào khoảng 20 và 21 tháng ba.

Thẩm Chiếu Độ rửa tay, lau mặt xong, hắn cho tùy tùng lui xuống một mình bước lên bậc tam cấp, đưa tay đẩy cánh cửa điện đang đóng chặt kia ra.

Gió núi len lỏi thổi vào bên trong phòng, ánh lửa của ba ngọn đèn dầu trên hương án khẽ lay động, bóng hình xinh đẹp cũng đung đưa theo.

Bên dưới ba bức tượng thần cao lớn, Thẩm Nghê trong bộ đạo bào màu xám đang quỳ trên tấm đệm cói, tay thì cắm ba nén nhang, mi mắt chầm chầm nhắm lại như núi xa xăm.

Thẩm Chiếu Độ bước qua ngưỡng cửa, cởi áo choàng xuống rồi trở tay đóng cửa lại: "Nương nương đang cầu nguyện gì thế?"

Thẩm Nghê không mở mắt ra, không mặn không nhạt đáp lại: "Cầu nguyện cho trên dưới đạo quán có thể bình an vượt qua một kiếp."

Nàng nói xong, đứng dậy nâng ống tay áo lên cắm nhang vào trong lư hương, lần nữa khom người lạy ba lạy rồi mới xoay người lại đối diện với Thẩm Chiếu Độ.

"Đô đốc nghĩ, lời cầu nguyện này của ta có thể thành hiện không?"

Trong đại điền đèn đuốc sáng choang, Thẩm Chiếu Độ tiến về phía trước một bước, gương mặt diễm lệ của Thẩm Nghe càng động lòng người hơn, ngay cả ánh lửa dập dờn phản chiếu trong mắt nàng cũng lộ vẻ phong tình.

"Thần không tin quỷ thần." Hắn dừng bước, chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương trên người Thẩm Nghê, hắn đưa tay lên rút cây trâm vàng ghim trên mái tóc nàng ra. Mái tóc đen nhanh đổ xuống như thác nước, tỏa ra từng đợt hương thơm.

Thẩm Nghe tránh đi theo bản nương, nhưng Thẩm Chiếu Độ càng nhanh hơn nàng, bàn tay cầm cây trâm vàng móc về phía trước một cái, đầu trâm sắc nhọn trong nháy mắt đã cắt đứt sợi dây buộc trước ngực nàng.

Hắn ngước mắt lên, sự chiếm đoạt trong ánh mắt hắn còn nóng bỏng hơn cả lửa.

"Cầu thần phật, không bằng cầu ta."