Loạn Thần Dưới Váy

Chương 49: Ánh chiều tà



Thẩm Chiếu Độ một lần nữa ngồi lên bộ liễn được khiêng vào cửa cung.

Đi được nửa con đường cung nhìn không thấy điểm cuối, hắn bắt gặp Mạnh Phương mới từ trong ngự thư phòng đi ra.

Sau khi Binh bộ Thượng thư ban đầu bị hắn giết, Mạnh Phương được thăng chức làm Thượng thư, con khổng tước thêu trên bố tử của bộ quan phục đỏ thẫm từ khổng tước đã biến thành con chim trĩ màu vàng, nhưng trên mặt hắn ta lại có có lấy một tia phấn chấn cùng tư thái hiên ngang.

*补子 Bố tử: à một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến.

“Trước khi xuất chinh A Dực có nói với ta, khi trở lại muốn túm lấy ngươi - người lúc nào cũng bận rộn đến tửu phường uống đến khi không say không về.”

Mạnh Phương và Lưu Dực xuất phát từ cùng một quân doanh, hai người đều là đồng hương, một văn một võ, đều là người tài mãnh tướng hiếm thấy trong quân doanh của Tĩnh vương.

Yết hầu Thẩm Chiếu Độ lăn một vòng, sự phiền muộn sa sút tinh thần Thẩm Nghê giúp hắn chôn vùi lại nổi lên mặt nước, nhưng nơi này người nhiều miệng lưỡi phức tạp, nói nhiều tất sẽ có sai lầm, hắn chỉ có thể đơn giản nói một câu: “Bệ hạ sẽ nhớ đến huynh ấy.”

Nhưng nếu như Tiêu Loan không giết Hạ Hồng, hắn sẽ giết.

*

Bên trong ngự thư phòng, trên ngự án của Tiêu Loan là cả một mảng bừa bộn ngổn ngang. Bản đồ hành quân, tấu chương, còn có các loại thư từ chất thành đủ hình dạng núi to núi nhỏ khác nhau, mà giữa hai hàng lông mày của Tiêu Loan phía sau ngọn núi đó đều là cơn thịnh nộ.

“Tham kiến bệ hạ.”

"Ban ngồi."

Tiêu Loan đi thẳng vào vấn đề, chuẩn xác lấy ra một bức thư từ trong chồng núi bao thư đưa ra cho thái giám: “Đây là mật hàm được đưa về cùng với quân báo, tường thuật lại khái quát trận chiến đầu tiên.”

Thẩm Chiếu Độ nhận lấy lá thư giũ ra, đọc lướt nhanh như gió, càng đọc xuống dưới chân mày hắn càng nhíu chặt.

“Ta cưỡi mây đạp gió, từng đòn đánh bất ngờ, vẫn theo quy tắc cứu trước đánh sau, khiến cho chúng sức cùng lực kiệt, sau đó ta rảnh rỗi hưởng thụ như thường.”

Tiêu Loan cười nhạt một tiếng: “Chiến thuật này không có gì mới mẻ, trẫm và ngươi cũng đã từng dùng vô số lần. Vậy mà một lão tướng như Hạ Hồng vẫn muốn tiến công, ngu xuẩn đến mức không thể tha được!”

Bây giờ không phải là lúc truy cứu, Thẩm Chiếu Độ chỉ vào một cái tên xa lạ trong thư: “A Ngọc Kỳ là ai?”

Hắn và Tiêu Loan ở Mạc Bắc mấy năm, thủ lĩnh của những bộ lạc kia bọn họ đều nhớ rõ, chỉ duy nhất cái tên A Ngọc Kỳ này là chưa nghe thấy bao giờ.

“Hắn là thủ lĩnh thành Gia, tên học theo chiến thuật bọc đánh vu hồi của Hách Liên Bột. Người này còn biết nói tiếng quan thoại của chúng ta, người bên cạnh hắn ta cũng có mấy gương mặt là người Trung Nguyên, muốn trà trộn vào trong quân doanh dễ như trở bàn tay.

“A Ngọc Kỳ đây sao?”

“Không chắc.” Tiêu Loan ra hiệu cho hắn lật sang trang sau xem hình vẽ chân dung, “Hắn ta vẫn luôn che mặt, không ai nhìn thấy rõ bộ mặt thật của hắn.”

Thẩm Chiếu Độ nhìn đôi mắt hẹp hài toát lên vẻ hung hãn tàn bạo trong bức họa, ngửi thấy mùi vị giống mình.

“Có thể đọc thông thạo sử sách binh pháp của các triều đại, người này nhất định đã ở Đại Dụ trong một khoảng thời gian rất dài, nói không chừng có thể là một tội phạm bị lưu đày.”

“Ngày phòng đêm phòng, chỉ có giặc nhà là khó đề phòng.” Tiêu Loan để cho thái giám đưa cuốn sổ vô thường dính đầy bùn đất cho Thẩm Chiếu Độ, “Năm đó lúc đánh trận ở Mạc Bắc trẫm đã giữ lại một tên, phái mấy tinh binh đến thành Gia dò hỏi tin tức. Đây là thông tin bọn họ mang trở về, bên trong có ghi chép chiến thuật A Ngọc Kỳ sử dụng trong một năm qua, ngươi có thể tham khảo một hai.”

Thẩm Chiếu Độ nhận lấy cuốn sổ vô thường, nhưng không mở ra.

Tiêu Loan nhìn hắn một cách chăm chú, không biết là có tức giận hay không, sau đó nhìn qua thái giám chấp bút đang soạn thảo sắc lệnh ở bên cạnh: “Hạ Hồng này trẫm nhất định sẽ giết, với lại trẫm tính toán sẽ gộp hai phủ Tả Hữu đô đốc lại thành một. Đến khi ngươi thắng trận trở về, ngươi sẽ là Đại đô đốc thống lĩnh hai phủ Tả Hữu.”

“Bệ hạ biết điều thần mong muốn không phải là những thứ này.” Khi đạt được kết quả như mong muốn, Thẩm Chiếu Độ mới ôm quyền hành lễ, “Hạ Hồng không chết, chư tướng khó lòng nguôi giận, thần nguyện ý làm quan giám sát thi hành chém đầu thay bệ hạ phân ưu. Điều thứ hai…”

Hắn nở nụ cười đầu tiên từ sau khi bước vào đây: “Giúp Thẩm Nghê đổi một thân phận khác, ban hôn cho hai chúng thần.”

Nếu như Thẩm Nghê dùng thân phận quý phi gả cho hắn, sẽ chỉ bị vạn dân phỉ nhổ, hắn không muốn Thẩm Nghê chịu bất kỳ ấm ức nào, hắn muốn cùng nàng quang minh lỗi lạc bước đi trên con đường lớn.

Hơn nữa cho dù có giấu kín thế nào cũng không thể giấu được, cách sống chết chỉ có một bước, hắn không muốn đành mất Thẩm Nghê.

Hắn chưa bao giờ là người có lý tưởng cao xa gì, từ ngày gặp Thẩm Nghê trở đi, cuộc đời này của hắn chỉ sống vì nàng.

Tiêu Loan không sợ Thẩm Chiếu Độ lòng tham không đáy, chỉ sợ hắn không có yêu cầu gì khác.

“Chuyện này không phải rất dễ sao?” Thuyết phục được Thẩm Chiếu Độ tự nguyện xuất chinh, tảng đá lớn đè trong lòng Tiêu Loan cuối cùng cũng được dỡ bỏ, “Đến khi ngươi chiến thắng trở về, trẫm sẽ tự mình giúp ngươi chuẩn bị tam thư lục lễ, tám cái kiệu lớn, phong Thẩm Nghê làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, được chưa nào.”

Thái giám chấp bút trình thánh chỉ vừa chuẩn bị xong lên, Tiêu Loan thu lại nụ cười: “Trẫm sẽ điều một ngàn tinh binh từ mỗi Tam đại doanh cùng ngươi và Mạnh Phương ra biên cương, từ giờ trở đi hai người các ngươi ở lại trong cung cùng trẫm bàn quân vụ, năm ngày sa chính thức xuất chinh.”

*

A Ngọc Kỳ chỉ mất một năm ngắn ngủi để trở thành thủ lĩnh một bộ lạc, thậm chí đã thâu tóm luôn mấy bộ lạc gần đó, nhưng mỗi lần hắn sử dụng binh pháp đều không giống nhau. Quân thần ba người phải mất trọn vẹn ba ngày mới có thể hiểu ra tất cả chiến thuật trong cuốn sổ vô thường.

Tiêu Loan không phải kiểu quân chủ không có tình người, mặc dù có một vài chi tiết còn chưa rõ ràng, nhưng đêm trước ngày xuất chinh vẫn để cho hai người trở về phủ đoàn tụ với người nhà một chút.

Hai chiếc kiệu bộ liễn đi cạnh nhau trên con đường trong hoàng cung khi mặt trời ngả về hướng Tây, mặt trời tròn trịa vàng rực như bị mắc kẹt giữa các bức tường cung.

“Đều là mặt trời, ở Mạc Bắc có thể nối con sông dài với sa mạc, mà ở kinh thần chỉ có thể bị nhốt trong những con đường trong cung điện này.”

Thẩm Chiếu Độ vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, quay qua nhìn Mạnh Phương ở bên cạnh, cười trêu chọc: “Vẫn còn ở trong cung mà dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo, Đại tư mã đây là muốn xuống địa phủ uống rượu với Lưu Dực sao?”

Thái độ của Mạnh Phương còn dửng dưng hơn hắn: “Bệ hạ biết ta không muốn ở lại kinh thành, sau khi đánh xong trận này, ta sẽ ở lại Mạc Bắc làm một thống đốc, tiếp tục ngắm nhìn sa mạc bùng khói trắng.” Trò chuyện tận hứng xong, hắn lại hỏi Thẩm Chiếu Độ, “Còn ngươi thì sao?”

“Ta chưa từng nghĩ đến.”

Tiêu Loan không thể nào thả hắn đi được, mà hắn cũng không hề có chút hứng thú nào với cái chức danh Đại đô đốc bỏ đi đó.

Thẩm Nghê muốn làm gì, hắn sẽ cùng nàng làm cái đấy.

*

Thẩm Chiếu Độ cả đường bị chọc cho gà bay chó nhảy trở lại đến Hầu phủ, nhưng bên trong hầu phủ lại yên tĩnh đến mức ngay cả mặt hồ không có lấy một tia gợn sóng.

Trong Trạc Anh đường tràn ngập hương xông, tất cả màn che đều đã buông xuống, ánh nến trong nội đường chập chờn sáng tối theo làn gió, tấm màn tơ lụa bay phấp phới, mỹ nhân nằm trên tháp mỹ nhân lúc ẩn lúc hiện, giống như lạc bước vào trong tiên cảnh, chỉ cần chớp mắt một cái tất cả sẽ biến mất.

Thẩm Chiếu Độ bước qua ngưỡng cửa, cúi người luồn qua tấm màn che bị gió thổi tung lên, rón rén đi tới trước tháp mỹ nhân rồi ngồi xổm xuống.

Thẩm Nghê đang nằm nghiêng ngủ say, trong ngực nàng còn có mấy cái tua rua kiếm nhiều kiểu dáng màu sắc khác nhau, có cái đã làm xong, có cái mới chỉ bện được một nửa.

Không biết nàng mơ thấy gì, chân mày hơi nhíu lại, bàn tay đặt bên chân nắm lại thành nắm đấm, bỗng nàng hít một hơi thật sâu, chợt tỉnh giấc.

“Thẩm Nghê?”

Thẩm Chiếu Độ lo lắng làm nàng sợ, hắn đưa tay sờ sờ chóp mũi của nàng, chờ nàng dần dần mở mắt phục hồi tinh thần, mới đứng dậy nằm xuống bên cạnh nàng.

“Dậy ăn tối thôi nào.”

Mấy đêm liên tiếp Thẩm Nghê không ngủ ngon giấc, bây giờ tỉnh lại hai mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ, nàng trở người vô cùng tự nhiên ôm cổ Thẩm Chiếu Độ dụi dụi vào trong lòng hắn.

“Mùi Long Tiên hương nồng quá.”

Ba ngày này ngoại trừ lúc đi ngủ ở trong phòng giường ghép của Túc vệ phòng, thì toàn bộ thời gian đều là ở trong ngự thư phòng thương nghi đối sách, quan phục mới tới mặc lui cũng chỉ có bộ này, tất nhiên trên người dính đầy mùi Long Tiên hương rồi.

Thấy Thẩm Nghê làm ổ trong ngực mình còn muốn tiếp tục ngủ, hắn vỗ về lưng nàng dỗ dành: “Nếu còn ngủ tiếp tối nàng sẽ không ngủ được nữa đâu.”

Thẩm Nghê bỗng nhiên bật cười, cánh tay ôm lấy hắn buông ra ngẩng đầu lên: “Tối nay chàng chịu để cho ta ngủ sao?”