Loạn Thần Dưới Váy

Chương 58: Phù du



Dược liệu có tác dụng rất nhanh, Thẩm Nghê mới kịp nói hết một câu ngoan độc, hô hấp bỗng chốc đã trở nên dồn dập, giống như có hai ngón tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng nhỏ hẹp của nàng —— rồi dần dà ba ngón, bốn ngón tay, cho đến khi cả bàn tay siết chặt cổ họng nàng.

“Khụ —— "

Cảm giác hít thở không thông này ập đến một cách dồn dập, không hề cho nàng một chút phản ứng trước hay dấu hiệu chuẩn bị nào.

Bàn tay tàn bạo kia dường như càng lúc càng phóng to đến vô hạn, không chỉ có thể bóp cổ nàng, còn có thể đè ép chặt buồng phổi nàng, ngực nàng như có một ngọn núi lớn vô hình đè nặng lên, muốn ép cho nàng lập tức nghẹt thở.

“Thẩm Nghê!”

Thẩm Chiếu Độ hoảng hốt ôm lấy người người nàng bỗng ngã nhào về phía trước.

Ngay cả lớp son phấn đậm trên mặt cũng không thể che được sắc mặt tái nhợt lúc này của nàng, hai mắt nàng mở to, hơi thở gấp gáp khó nhọc.

Nàng cố gắng hít mạnh một hơi, chống lại sự dày vò của thuốc.

“Ta lập tức ôm nàng ra ngoài, đi tìm đại phu, nàng cố gắng chịu đựng một chút!” Hắn gào lên, tay chân luống cuống ôm ngang Thẩm Nghê lên, không để ý đao kiếm đang hướng về phía hắn, giơ chân ác liệt đạp về phía những người đang cầm kiếm cản đường hắn, “Cút ngay!”

Trường kiếm rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng, nam nhân bị một cước đạp bay đi, liên tiếp ngã nhào lên những người phía sau.

Vành mắt Thẩm Chiêu Độ như muốn rách ra, hắn nhìn những người đứng xung quanh đang cản mình lại, hắn giống như con dã thú bị đẩy đến đường cùng, lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé kẻ săn đuổi mình thành từng mảnh.

“Thả, thả ta xuống…”

Sau khi bị ôm lên, hô hấp của Thẩm Nghê càng khó khăn hơn, không chỉ có bàn tay vô hình kia ngay cả vòng tay ôm nàng hết sự nhẹ nhàng của Thẩm Chiếu Độ cũng trở thành một loại sức ép lên nàng,

“Chàng, chàng ôm ta, ta càng khó, khó hít thở…”

Thẩm Chiếu Độ vội vàng quỳ xuống đặt nàng nằm trên đất, tàn bạo quay đầu trừng tên đầu sỏ: “A Ngọc Kỳ, rốt cuộc ngươi cho nàng uống cái gì!”

Rượu này vốn dĩ là chuẩn bị cho Thẩm Chiếu Độ, A Ngọc Kỳ đương nhiên là có thể hạ dược mạnh bao nhiêu thì sẽ hạ từng đó.

Dược này là hắn sai người mang từ Tây Nam về, độc tính của nói mạnh đến mức có thể khiến lục phủ ngũ tạng của người ta đau như bị nổ tung, kinh mạch bị phá hủy hoàn toàn, chờ đến khi độc tố lan ra khắp toàn thân, thất khiếu sẽ chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.

Nhưng đây cũng chỉ là nghe nói mà thôi, hắn chưa điên đến độ lấy người sống ra làm thí nghiệm.

Bây giờ nhìn gương mặt tím tái của Thẩm Nghê, đôi mắt hạnh trợn to, vì thiếu khí mặt đỏ bừng, miệng mở lớn liều mạng hít thở, nhưng lại không thể giải tỏa được nửa phần nghẹt thở của nàng lúc này.

“Giải dược, giải dược đâu!” Thẩm Chính Vịnh quát lên trong cơn tức giận, dùng hết sức bình sinh kéo đứt sợi dây buộc tay, lao về phía A Ngọc Kỳ bóp chặt cổ hắn, để cho hắn nếm thử mùi vị thống khổ của Thẩm Nghê.

“Mau đưa giải dược cho ta, nếu không ta sẽ cho ngươi chôn theo!”

Thẩm Chính Vinh đã dùng hết toàn bộ sức lực lớn nhất trong đời này, cho dù ông muốn xé xác A Ngọc Kỳ ra, nhưng căn bản không thể làm được gì.

“Không, không có giải dược…” Hắn nín thở đến đỏ bừng cả mặt, khàn khàn nghiến răng nghiến lợi cố gắng nói: “Giải dược ở Mạc Bắc, không, không có ở trên người ta.”

Tảng đá khổng lồ mang tên tuyệt vọng treo lơ lửng trong không trung ầm ầm rớt xuống, đá vỡ vụn cùng với bụi đất bay vào trong mắt, đau đến ê ẩm, chỉ có thể nhờ nước mắt làm loãng ra.

Thẩm Chính Vinh bị bốn tên thủ hạ kéo ra, trói trở lại vào ghế thái sư, bên miệng vẫn không ngừng hô lớn: “Tìm đại phu, nhanh đi tìm đại phu đến đi!”

A Ngọc Kỳ nặng nề ho khan mấy tiếng mới có thể hít thở thông thuận trở lại, nhanh chóng ra hiệu cho thủ hạ đứng gần cửa nhất, để hắn ra ngoài tìm đại phu.

Mục tiêu của hắn ta không phải Thẩm Nghê, hơn nữa Thẩm Nghê mà chết, đối với hắn ta không phải là một chuyện tốt lành gì.

Chó điên phản công, không phải hậu quả người ta có thể gánh chịu.

Có gió thổi qua, cảm giác ngột ngạt của Thẩm Nghê cuối cùng cũng dịu lại được một chút, nàng run rẩy giơ tay lên: “Thẩm Chiếu Độ…”

“Ta ở đây.” Thẩm Chiếu Độ lập tức nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, đưa đến bên miệng hà mấy hơi làm ấm tay cho nàng, “Đại phu sắp đến rồi, nàng đừng nói nữa được không?”

Thật ra, điều hắn muốn nói là —— Cầu xin nàng.

Cầu xin nàng cố gắng kiên trì, cầu xin nàng, đừng bỏ ta lại.

“Sao này, lời trăn trối lúc lâm chung mà chàng cũng không muốn nghe à?” Thẩm Nghê vỗ nhẹ lên khóe miệng hắn, “Vậy đổi người khác đến nghe, không cần chàng nữa.”

“Không cho phép không cần ta!” Thẩm Chiếu Độ gào lên, muốn giang hai tay ôm chặt lấy nàng, nhưng lại sợ làm nàng đau, chỉ có thể hạ thấp người xuống bên cạnh nàng, từng câu từng chữ khẩn cầu nàng, “Thẩm Nghê, nàng sẽ không chết đâu phải không, nàng đang lừa dối ta, đang lừa người thôi!”

Lồng ngực kịch liệt phập phồng chầm chậm bình phục lại, tiếng thở gấp dồn dập cũng từng chút một biến mất, Thẩm Chiếu Độ thoảng sửng sốt một lúc, cho rằng nàng có chuyển biến tốt, nhưng đôi mắt sáng ngời của Thẩm Nghê lại từ từ trở nên ảm đạm.

“Đỡ ta ngồi dậy.”

Thẩm Chiếu Độ lập tức cẩn thận đỡ nàng dậy, sau đó nghiêng người để nàng dựa vào trong lòng mình, giống như hắn đang ôm một búp bê sứ đầy vết nứt vậy.

“Như vậy được không?”

Thẩm Nghê với hơi thở mỏng manh cố gắng căng mí mắt, nàng nỗ lực muốn nhìn rõ gương mặt của Thẩm Chiếu Độ: “Nghe này, đây là lời cuối cùng ta để lại cho chàng, chàng dám không nghe, ta nhất định sẽ khiến chàng hối hận.”

Nói xong một tràng dài này, Thẩm Nghê không nhịn được khẽ ho khan, hô hấp mới vừa bình phục lại lần nữa trở nên gấp gáp.

“Chàng, chàng nghe rõ chưa.” Không nghe thấy Thẩm Chiếu Độ đáp lại, nàng siết cánh tay hắn, “Trả lời ta.”

Từ trước đến giờ nàng chưa từng bóp hắn đau được, bây giờ nàng yếu ớt như một cơn gió, thổi qua một cái là sẽ biến mất, không nắm được cũng không giữ được.

Hắn kìm nén tiếng nức nở “Ừ” một tiếng, giọng mũi nồng đậm.

Thẩm Nghê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chèn ép đó lại bắt đầu bóp chặt lồng ngực nàng, tựa như chìm vào biển sâu, nước biển cao như trời xanh đang đè lên thân thể gầy gò của nàng, và cơn sóng biển đó sắp nghiền nát nàng thành một tờ giấy hoa tiên.

“Đại phu đến cũng không cứu được ta đâu. Chàng phải nhớ kỹ, sau khi ta chết, chàng có thể báo thù, có thể suy sụp u uất, nhưng chàng không thể chết được, nhất định không được chết, nghe, nghe không!”

Nàng cố gắng hết sức, cắn răng nặn ra từng chữ một: “Chàng giết A Ngọc Kỳ, bên phía triều đình sẽ không truy cứu chàng nữa, chàng vẫn là Đô đốc quyền khuynh thiên hạ. Nếu như chàng dám chết vì tình, dám tự sát, ta, ta…”

Cổ họng như bị dị vật chặn lại, đôi mắt xám xịt của Thẩm Nghê đột nhiên mở to, bàn tay như cành khô nắm lấy tay Thẩm Chiếu Độ như muốn giật lấy cọng rơm cứu mạng, ngay cả gân xanh nổi lên cũng đang run rẩy.

“Ta không chết, ta nghe lời nàng, sẽ không chết!”

Thẩm Chiếu Độ thấy hô hấp dồn dập của Thẩm Nghê càng lúc càng ngắn, hắn vừa khẩn thiết vừa hèn mọn cầu xin: “Thẩm Nghê, ta tìm nàng mười năm, nàng không thể cứ như vậy bỏ lại ta, không thể được!”

Mười năm qua hắn nếm trải nghèo khổ vất vả, chịu đựng bị đao cưa rìu chém, bước qua núi thây biển máu, vượt qua núi đao lội qua biển lửa, mỗi ngày hắn đều giống như ở trong địa ngục chịu khổ chịu khó, chỉ để có thể nhìn thấy công đức viên mãn của hắn, Thẩm Nghê hắn hắn.

Tại sao trời cao không chịu đối xử khoan hồng với hắn hơn một chút, vì sao cứ phải cướp đi thứ mà hắn luôn ao ước.

Rõ ràng hắn tất cả những gì hắn cầu xin chỉ có một mình Thẩm Nghê mà thôi!

Cơ thể hắn đã phải chịu quá nhiều đau đớn và tổn thương, có trầy da sứt thịt, cũng có đau đến khắc cốt ghi tâm, nhưng những lần đó không hề khiến hắn chảy dù chỉ là một giọt nước mắt.

Đại sảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh nước mắt rơi xuống vang lên.

Những giọt nước mắt ấm nóng không ngừng nhỏ xuống lòng bàn tay Thẩm Nghê, năm ngón tay nàng chụm lại đón lấy, dùng trán cụng cụng vào cái đầu đang cúi Thẩm Chiếu Độ.

“Chàng hãy sống tiếp, xem phụ thân phụ mẫu ta như phụ mẫu sinh thành mà chiếu cố, được không?”

Khí lực rất nhanh đã cạn kiệt, bởi vì thiếu dưỡng khí, mọi vật trong tầm mắt Thẩm Nghê bắt đầu lay động rồi sụp đổ, thậm chí Thẩm Chiếu Độ gần ngay trước mặt cũng đang biến đổi không ngừng.

Cuối cùng nàng nhìn thấy gương mặt đen nhẻm gầy gò của Vô Danh, hai gò hóp lại trông rất đáng thương, làm nổi bật đôi mắt to sáng ngời, vẻ hung ác đã hiện lại trong đôi mắt non nớt, nhưng chỉ khi nhìn nàng ánh mắt đó lại có nhiều hơn một tia thẹn thùng.

Còn có cả Trấn Bắc tướng quân năm mười bảy tuổi, âm trầm ngoan lệ, khi ánh mắt của nàng không đặt trên người hắn, thì đôi mắt đó lại lom lom nhìn nàng từ trên đài cao, khó giấu được sự cô đơn cùng không cam lòng.

Sau này, cuối cùng hắn cũng đã trưởng thành, trở thành Tả đô đốc dưới một người trên vạn người, đắm chìm say mê cơ thể nàng, hết lần này đến lần khác sẽ kéo nàng ra sau lưng hoặc ôm nàng vào trong lòng bảo vệ nàng.

Cuối cùng, là Thẩm Chiếu đang ở trước mặt nàng lúc này.

Không phải con sói nhỏ chỉ biết nhe răng nanh, cũng không phải Chiêu vũ hầu ngạo nghễ coi thường vạn vật, mà là chỉ là một hạt kê nhỏ bé trong chốn hồng trần này.

Hắn bỏ ra mười năm tạo ra một cơ thể kim cương bất hoại, cứu vớt nàng từ trong vực sâu, bây giờ, nàng nguyện dùng ánh mắt của mình nặn lên tấm thân vàng cho hắn.

“Nhìn ta.”

Thẩm Chiếu Độ nghe lời ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, trên hàng lông mi dài còn đọng nước mắt, chớp một cái giọt nước mắt đó lại hoảng hốt rơi lên vạt áo của Thẩm Nghê.

Tầm mắt mờ mịt của hắn đột nhiên tối sầm lại, hai mắt hắn trợn lớn, hai cánh môi mềm mại nhưng lại lạnh như băng ngậm lấy môi hắn, máu tươi tràn ngập khuôn miệng.

Thẩm Nghê đã gần như thoi tháp, nói một câu cũng phải nói mấy lần mới nói được câu hoàn chỉnh: “Thẩm Chiếu Độ, ta thích chàng, cho nên, đừng khóc nữa…”

Răng môi gắn bó bỗng buông lỏng, chút hơi thở cuối cùng dừng trên môi hắn tan theo làn gió, thành trì vững chắc như thành đồng được hắn ôm trong trọn trong vòng tay cứ thế ầm ầm sụp đổ với cát bụi.