Loạn Thế Có Giai Nhân

Chương 7



Khoảng cách khá xa thế nên tôi không thấy được nét mặt anh.

Tôi cất bước rời đi, trong lòng có một cảm giác rất lạ, tôi cứ nghĩ anh sẽ hận mình, dù không thể hiện ra mặt nhưng ắt hẳn trong lòng vẫn có.

Nhưng nếu như tôi không nhìn nhầm thì khi tôi ngoảnh đầu lại vẻ mặt ấy của anh rõ ràng… là rất mất mát.

79

Vết th.ương lần này của Lục Chấp thật sự rất nặng, sáng hôm sau cửa phòng anh vẫn đóng chặt.

Chỉ có bác sĩ và người thân cận bên cạnh anh mới được vào trong đó, có lần tôi trông thấy người làm thủ thỉ với nhau: “Tối qua tôi trông thấy viên đ//ạn dính m.áu của đ.ốc qu.ân trong cái khay, đến giờ đ.ốc qu.ân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh nữa.”

“Đ.ốc qu.ân sẽ không ch.ết chứ?”

Ch//ết ư.

Đám người làm trông thấy tôi thì vội tản ra.

Một người mạnh mẽ như Lục Chấp cũng sẽ ch.ết ư?

Tôi đứng lặng người rất lâu.

Cảm thấy suy nghĩ của mình cực kỳ ng.u xuẩn, con người sống ở đời, ai sẽ tránh được cái ch.ết chứ.

Cha báo tin bảo tôi về nhà một chuyến, kể từ khi ông ấy đi theo Satoh, mối quan hệ giữa tôi và cha đã không còn như trước nữa. Chủ động nhắn bảo tôi về nhà, tôi nghĩ chắc hẳn là có chuyện gì đó.

Kết quả vừa đóng cửa lại, ông ấy đã vui vẻ hỏi tôi: “Lục Chấp sao rồi?”

Trông thấy vẻ mặt đắc ý đó của cha, tự dưng tôi lại có dự cảm chẳng lành.

“Thằng ranh đấy, chẳng phải là vẫn thua dưới tay cha đó sao?”

Là cha tôi làm, là cha.

Ông ấy nắm lấy tay tôi rồi nói ra mục đích lần này của mình: “Hiện giờ Lục Chấp đang bị th.ương, vừa hay con đi lấy cái này cho cha.”

“Cha không nên làm như thế.”

Đây là lần đầu tiên tôi hỗn với cha, ngày trước dù có cãi nhau với cha thì cuối cùng cha vẫn cha, có những suy nghĩ khắc sâu trong lòng không cho phép tôi láo với ông.

Nhưng lần này tôi thật sự cảm thấy cha sai rồi, cha sai thật rồi. Rõ ràng trong khoảng thời gian này Lục Chấp rất yên tĩnh, tôi còn hy vọng xa vời rằng chúng tôi có thể có được sự tha thứ của Lục Chấp.

Nhưng giờ thì e là không thể rồi.

“Sao cha lại không thể làm thế, cha chỉ ước lần này mình có thể gi.ết ch.ết nó.”

“Người sai vốn là nhà họ Tống, là nhà họ Tống nợ Lục Chấp…”

Cha quát tôi: “Nợ con khỉ. Không lẽ sau khi làm bà hai của phủ đ.ốc qu.ân con lại quên mất mình mang họ gì rồi sao, bắt đầu giúp người ngoài rồi đấy à.”

“Cha không gi.ết nó thì nó cũng sẽ gi.ết cha thôi. Con không thấy những việc Lục Chấp đã làm hay sao. Nó lấy con làm vợ lẽ là để sỉ nhục nhà họ Tống, hại con và Hứa Quân Sơ không thể bên nhau, c.ướp mất chức hội trưởng hội thương mại của cha, suýt chút nữa nhà họ Tống đã rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.”

“Còn cả anh con nữa, con có đủ kiên nhẫn chữa khỏi chân cho anh con không, làm đi.”

Tôi nhìn cha, cắn răng nói gằn từng chữ: “Có lẽ, đây chính là b.áo ứ.ng.”

Cha trợn mắt, lần đầu tiên ông ấy đánh tôi.

80

Tôi cảm thấy bầu không khí bi thương này rất phù hợp với một cơn mưa dầm, nhưng tiếc là hiếm khi mặt trời hôm nay lại chói chang đến thế.

Thỉnh thoảng tài xế ngồi đằng trước lại đưa mắt nhìn tôi.

Tôi mỉm cười tự giễu: “Lớn ngần này rồi còn bị cha đánh, thật mất mặt, chú giữ bí mật chuyện này giúp tôi nhé.”

Tài xế vội gật đầu, ông ấy nói mình sẽ giữ kín như bưng.

Nhìn dòng người ngoài cửa xe, đột nhiên tôi rất muốn nói chuyện với Hứa Quân Sơ hoặc Lê Âm.

Bây giờ tôi đã trở nên rất kiên cường, cũng không còn khóc nữa.

Kết quả sự kiên cường ấy của tôi chỉ duy trì được đến khi tôi ở một mình.

Trong phòng, vặn hộp nhạc đã hỏng trên bàn trang điểm, cô gái nhỏ trên đó cứ đứng im không nhúc nhích, cũng không có tiếng nhạc vang lên nữa.

Tôi tức quá òa khóc, khóc rất lâu, khóc đến khi ngay cả tôi cũng cảm thấy khó chịu.

Tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ là hiện giờ đã không còn chỗ để tôi nói ra tiếng lòng mà thôi.

81

Tâm phúc đắc lực nhất dưới trướng tướng quân Satoh đã bị s.át h.ại.

Th.i th.ể của ông ta được ném trong trụ sở của họ, và việc này trở thành tiêu đề trên báo suốt mấy ngày liền.

Lục Chấp hành động rất nhanh, anh luôn bố trí người của mình ở những nơi quan trọng, anh không cho đ.ối th.ủ của mình bất kỳ cơ hội nào để nghỉ xả hơi, có những cuộc chiến đang được thực hiện trong âm thầm.

Cha cứ bảo tôi về nhà suốt, ông muốn tôi tr.ộm đồ của Lục Chấp đưa cho ông.

Tôi không muốn biết đó là thứ gì, cũng không muốn lấy c.ắp nó. Tôi chỉ muốn yên tĩnh vờ như không biết chuyện gì, ngày ngày ngắm hoa ở vườn sau.

Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi luôn khóc vì câu chuyện của người khác.

Đứa con cuối cùng của nhà ai lại m.ất, nhà ai lại bị c.ướp sạch, trụ cột nhà ai lại ch.ết trên ch.iến tr.ường.

Thậm chí đôi khi ra ngoài mua báo, gặp được một người già với gương mặt ủ rũ tôi cũng có thể tưởng tượng ra được một câu chuyện thương tâm.

Trông thấy những cô gái đứng trên cầu đợi người mình thương trở về, tôi cũng cảm thấy đồng cảm rồi bật khóc.

Tôi ngây thơ cho rằng mình có thể thành công trốn thoát.

Cho đến khi anh trai gọi điện thoại đến và quát, cha sắp ch.ết rồi mà em còn chưa về sao.

82

Tôi không muốn dùng hai chữ số phận để giải thích về cuộc đời nhưng càng không thích tôi lại càng bị nó c.ầm t.ù.

Không thể phản kháng.

83

Cha tôi vẫn luôn không đưa ra được thứ Satoh muốn, thế nên ông ta bắt đầu nghi ngờ cha tôi.

Tôi nhoài người bên giường cha, bàn tay năm ngón đều bị ch.ặt đ.ứt. Bàn tay ấy từng đánh tôi, cũng từng xoa đầu tôi rồi nói với tôi rằng, ông sẽ cho tôi những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.

Lúc cha tỉnh lại, ông có hỏi tôi một câu, tại sao khi ấy tôi không rời đi với Hứa Quân Sơ.

Bởi vì tờ giấy cha để trong chiếc túi.

Ông ấy nói, con gái yêu, chỉ mong con đời này bình an.

Tái bút không phải là “cha viết” mà là “tha thứ”.

Tôi từng trách cha, nhưng là con gái của ông, tôi không thể giúp ông nối giáo cho gi.ặc, cũng không thể đoạn tuyệt với ông được.

Tình thương của cha mẹ dành cho con cái là vô tư, tình cảm của con cái dành cho cha mẹ là chân thành.

Số phận thật sự chính là biết rõ là sai nhưng lại không có lựa chọn đúng, biết rõ là bóng tối nhưng vẫn nhắm mắt làm bừa.

Dù cho thế nào thì con người vẫn phải tiếp tục sống, đến khi không thể quay đầu mới nói đến chuyện hối hận.

Tôi cố gắng thuyết phục bản thân.

84

Hứa Quân Sơ, nếu như có một chuyện, rõ ràng anh biết đó là sai nhưng anh lại không thể làm gì khác, rốt cuộc đó là vô tội hay có tội đây.

Với tôi mà nói, việc khó nhất là đặt chân vào phòng Lục Chấp.

Sống trong phủ đ.ốc qu.ân bấy lâu nay nhưng tôi chưa từng bước chân vào phòng anh.

Đôi khi là sợ hãi, đôi khi lại là trốn chạy.

Cũng chính vì thế, sẽ không có ai ngờ rằng tôi lại vào phòng anh.

Cha bảo tôi lấy tr.ộm một tờ danh sách chi tiết về các ph.ần t.ử ch.ống Nh.ật, đến mai Satoh mà không nhận được ông ta sẽ không bảo vệ nhà họ Tống nữa, ông ta sẽ nhổ cỏ tận gốc. Satoh là kẻ hay đa nghi, cha tôi ở bên cạnh ông ta ông ta sẽ không bỏ qua cho cha tôi.

Mẹ cùng các dì quỳ xuống van xin tôi, anh cả bảo tôi tỉnh táo lên, anh ấy lớn tiếng chất vấn tôi, em có thể trơ mắt nhìn cha mẹ ch.ết sao?

Anh ấy nói với tôi, tôi họ Tống, thế nên người tôi nên bảo vệ phải là nhà họ Tống.

Tôi ôm tâm lý may mắn, ví như tôi không tìm thấy tờ danh sách ấy, lại ví như đột nhiên Lục Chấp đi vào và phát hiện ra, hay như bỗng nhiên Satoh không cần tờ danh sách này nữa.

Tôi ôm mộng những thứ mình nghĩ sẽ xảy ra, cảm giác tội lỗi trong tôi cũng sẽ giảm bớt, cảm giác tội lỗi với cha, với Lục Chấp, với đồng bào và dân tộc.

Nhưng chúng đều không xảy ra.

Tôi thuận lợi lấy được tập tài liệu ở dưới đáy tủ đầu giường, mở ra, là thông tin về những người kia.

Tôi sững sờ ngồi xổm ở đó, sao lại trùng hợp đến thế. Tại sao hôm nay Lục Chấp lại về muộn, tại sao hôm nay người làm lại không tới dọn dẹp phòng.

Tôi không sao thở được, biết rõ bản thân đang làm gì, nhưng tôi không thể không nhớ tới mỗi một khoảnh khắc tôi lớn lên ở nhà họ Tống. Nơi đó có cha mẹ, có anh trai, có những người thân sống với tôi từ thuở nhỏ, toàn bộ mười mấy năm cuộc đời tôi đều ở đó.

Tôi rời khỏi phòng Lục Chấp.

Nhớ tới rất lâu về trước, lúc Hứa Quân Sơ đọc đến câu không có đất nước sao có gia đình, anh có hỏi tôi, em cảm thấy đất nước quan trọng hay gia đình quan trọng hơn.

Tôi chưa từng cảm thấy đây là câu hỏi lựa chọn thế nên tôi không trả lời anh ấy.

Hứa Quân Sơ buồn cười xoa đầu tôi, đôi mắt anh ấy sáng rực: “Anh cảm thấy, đất nước quan trọng hơn.”

Hứa Quân Sơ luôn có tinh thần hiến dâng cao thượng và tư tưởng yêu nước được giáo dục từ trước.

Tôi không vĩ đại được như anh ấy, nhưng tôi luôn muốn lựa chọn đáp án mình cho là đúng.

Là đúng hay sai, đất nước gia đình, có lẽ không có cái gọi là đáp án thật sự.

Mỗi một bước tôi đi, cổ họng nghẹt thở, ngay cả trái tim cũng thế. Khi tôi mở cửa phòng mình ra tôi đã trông thấy Lục Chấp đang ngồi trước bàn trang điểm.

Trái tim nghẹt thở kia chùng hẳn xuống, nhưng không có mất mát, ngược lại lại là một sự giải thoát.

Kỳ thực tôi nên đoán ra sớm hơn, mọi thứ đều thuận lợi đến lạ, không phải sao?

85

Lục Chấp để tay lên mặt bàn, anh thản nhiên nhìn tôi, bên cạnh tay anh là hộp nhạc Hứa Quân Sơ tặng tôi.

Tôi nhìn hộp nhạc rồi lại sợ anh chú ý đến nó nên bèn lảng sang chỗ khác. Thật sự tôi không muốn hộp nhạc của mình gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

Nhưng hiện tại rất có thể, tôi sẽ gặp phải tình huống còn nguy hiểm hơn cả nó.

Bước chân của anh hệt như tiếng trống, dường như muốn bước tới xét xử tôi.

Tôi và anh nhìn nhau, nhìn sâu vào đôi mắt anh, hít một hơi thật sâu, hệt như lời cuối cùng của kẻ x.ấu không cam lòng trước khi ch.ết mà hỏi anh: “Anh đã biết từ trước rồi phải không?”

Anh “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Dù em có lấy được thì nó cũng là danh sách giả.”

Tôi nhìn mặt đất.

Thì ra anh đã biết từ trước, chỉ đợi tôi s.ập b.ẫy mà thôi.

Tôi cảm thán, nhưng lại thấy vui mừng.

Có lẽ chỉ có tôi mới có suy nghĩ v.ặn v.ẹo ấy.

“Thế nên tại sao em không lấy nó?”

Khi ngẩng đầu lên tôi trông thấy Lục Chấp đang chăm chú nhìn mình, có một cảm giác rất lạ không biết trả lời thế nào.

Tôi nhắm mắt lại, tất nhiên tôi rất muốn lấy nó.

“Nếu như Satoh không lấy được tờ danh sách kia ông ta sẽ gi.ết ch.ết Tống Côn, kẻ không còn giá trị lợi dụng với ông ta nữa. Nhổ cỏ tận gốc, có lẽ ông ta sẽ không chỉ gi.ết ch.ết một mình Tống Côn thôi đâu.”

Lục Chấp tàn nhẫn nói ra kết quả.

Hai chân tôi mềm nhũn, tất nhiên tôi biết.

Cha mẹ cầu xin tôi, ngay cả các dì, các anh em cũng cầu xin tôi, sao tôi có thể không biết được.

Nhưng sau cùng tôi vẫn không làm được chuyện ph.ản b.ội tổ quốc, h.y s.inh m.ạng s.ống của người khác để bảo vệ nhà họ Tống.

Tôi tham lam nghĩ rằng, đây là đang giảm nhẹ tội ngh.iệt cho nhà họ Tống.

Nhưng tôi hiểu, lựa chọn của tôi đối với cha mẹ là bất hiếu.

Hứa Quân Sơ nói anh không có cơ hội báo hiếu với mẹ, mà số phận lại để tôi tự tay chặt đứt cơ hội này, thật đúng là tàn nhẫn.

Nhưng tôi… chấp nhận kết quả ấy.

“Em sẽ ch.ết cùng cha mẹ, chúc mừng anh đã b.áo th.ù thành công.”

Tôi vốn muốn mỉm cười thoải mái nói ra câu nói ấy nhưng đâu ngờ, sống mũi cay cay, tôi không có được bản lĩnh đó.

Ngày trước tôi chỉ biết nhẫn nhịn là một chuyện rất đau khổ, nhưng không ngờ cố cầm nước mắt cũng đau như thế. Mũi, mắt, và cả cơ thể đều đau đớn.

“Đ.ốc qu.ân Lục, anh có thể ra ngoài được không?”

Tôi thật sự không muốn khóc trước mặt Lục Chấp, quá mất mặt.

Lục Chấp không lên tiếng, anh chỉ im lặng nhìn tôi: “Thứ anh muốn trước giờ chỉ có m.ạng của Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, không liên quan đến những người khác ở nhà họ Tống.”

Tôi không biết tại sao anh lại giải thích với mình, tôi chỉ biết thứ anh chuẩn bị là giả, anh ngồi đợi tôi ở đây giống như đang quan sát xem rốt cuộc con gái của Tống Côn sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.

Còn tôi, cũng không biết điểm dừng, tôi đã thật sự bước vào phòng anh tr.ộm tài liệu.

Trước giờ cô chủ nhỏ nhà họ Tống chưa bao giờ làm ra chuyện gì thẹn với lòng, luôn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nhưng tôi chưa từng ngẩng cao đầu trước mặt Lục Chấp.

“Đ.ốc qu.ân Lục thiện ác rõ ràng, em biết rồi. Anh không đi, em đi vậy.”

Tôi vội vàng muốn thoát khỏi nơi khiến tôi mất đi chút tôn nghiêm cuối cùng này.

Lục Chấp nắm lấy cánh tay tôi, anh trầm giọng nói một câu “tôi đi” rồi đi ngay.

Sau khi anh đi một lúc lâu tôi mới đưa tay sờ lên gò má, nước mắt rất lạnh.

Sau cùng tôi vẫn là con gái của Tống Côn, trong lòng tôi vẫn o.án h.ận Lục Chấp.

Tôi muốn khóc, nhưng lại cảm thấy thậm chí mình còn không có tư cách ấy.

Tôi lê người đến trước bàn trang điểm, vươn tay về phía chiếc hộp nhạc theo thói quen nhưng lại dừng lại.

Tôi mỉm cười tự giễu, hộp nhạc đã hỏng từ lâu, mở ra cũng không nghe thấy tiếng nhạc nữa.

Sinh nhật mười lăm tuổi, Hứa Quân Sơ đã tặng hộp nhạc ấy cho tôi. Hứa Quân Sơ nói khi nào tôi nhớ anh ấy thì có thể mở nó ra, khi đó tôi cảm thấy anh ấy không biết xấu hổ, còn mắng anh ấy “ai sẽ nhớ anh chứ”.

Một lúc lâu sau, tôi vẫn mở nắp hộp nhạc ra.

Bản Für Elise của Beethoven bất chợt vang vọng khắp cả căn phòng.

Đột nhiên ý thức được điều gì đó, nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, cô gái nhỏ trong hộp nhạc cũng chuyển động theo từng tiếng nhạc. Tôi đậy nắp lại, dù không thực tế nhưng tôi biết.

Lục Chấp đã sửa lại hộp nhạc này cho tôi.