Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 5: Luận võ đại hội



Luận võ tràng có khán đài bốn phía vây quanh, ngoại trừ Lâm gia đệ tử, còn có con em hai nhà thế lực, ngẫu nhiên có thực lực võ giả tán tu, mỗi người đều riêng phần mình ngồi xuống quan sát.

Lâm gia đại công tử tên là Lâm Phong, năm nay hai mươi, tu vi tụ khí cảnh ngũ trọng, từng được xưng là đệ nhất thiên tài Thanh Vũ thành, trước đó Thiên Hoang cổ tông tuyển chọn, ngoài ý muốn từ chối, từ đó một mực ở trong Lâm gia không ra.

Hôm nay Lâm Phong tổ chức luận võ, thu hút rất nhiều người đến xem, bọn họ thuần túy tò mò, không biết vị đại công tử Lâm gia trông thế nào, đã từng được Thiên Hoang cổ tông để ý.

Lâm Phong đứng trên đài, vạt áo thẳng tắp tung bay, gương mặt tuấn lãng xuất trần, ánh mắt quét xuống bên dưới, cất cao giọng nói:

"Luận võ đài quy tắc đơn giản, Lâm mỗ không yêu cầu nhiều, chỉ cần tu vi dưới tụ khí cảnh, không được giết đối thủ, rơi xuống đài hoặc nhận thua sẽ mất tư cách."

Luận võ đài chia thành hai vòng.

Vòng đầu tiên tuyển chọn ba mươi người, chỉ cần đứng trên đài đủ mười phút, sau thời hạn lập tức thông quan, đương nhiên, trong lúc thủ đài, bản thân có thể tiếp nhận người khác khiêu chiến, thất bại lập tức mất tư cách.

"Chỉ chọn ba mươi danh ngạch."

Dương Minh trầm ngâm, người ở đây đã phá một trăm, chỉ chọn có chưa đến một phần ba, tiếp theo trành cảnh sẽ rất khốc liệt.

Hắn chưa vội lên đài, muốn quan sát nhiều hơn nữa.

Chỉ thấy.

Nam tử cao lớn, tay cầm đại chùy lên đài, hắn dữ tợn hò hét:

"Hổ gia muốn giữ đài, ai muốn lên khiêu chiến, lập tức lên."

Luyện thể cửu trọng, lên đài đầu tiên vậy mà lại là cửu trọng, đám người hít ngụm khí lạnh, lực chiến đã thuộc hàng thượng đẳng, ai dám khiêu chiến, trừ khi thực lực siêu quần, hoặc là thuần túy kẻ điên.

"Luyện thể cửu trọng, đích xác không tồi."

Đám người kinh ngạc, bọn họ lần lượt rẽ ra, để rồi thiếu niên lạ lẫm cất bước, áo bào bạch kim, sau lưng thêu Hoang một chữ, lời nói vừa rồi, chính từ hắn nói ra, ngạo khí vô cùng.

Thiếu niên đi lên đài, kiếm mang sau lưng, thân hình thẳng tắp, khí thế thôn thiên.

"Ngươi là đệ tử Thiên Hoang cổ tông, viền ngoài màu trắng, là ngoại môn đệ tử."

Hổ Chu Từ nhíu mày, ban nãy hùng hổ thu liễm vài phần, vẻ mặt hắn ngưng trọng, nhưng mà bên ngoài vẫn cao giọng:

"Nghe nói đệ tử Thiên Hoang cổ tông đều là thiên tài, hôm nay có dịp, ta muốn kiểm chứng, đừng nghĩ Hổ gia ta sẽ nương tay."

"Nhiều lời."

Diệp Thần lạnh giọng, kiếm quang chợt hiện, sắc bén ánh kiếm vuốt ngang, không gian như rạch một đường vòng cung.

Tốc độ nhanh đáng sợ, Hổ Chu Tử thầm kêu không tốt, nguyên lực thôi động, lập tức cả người bọc lên một tầng ám kim, lưỡi kiếm va chạm lóe lên tia lửa, thân hình trầm trọng liên tiếp lùi sâu, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng.

Diệp Thần tung ra kiếm chiêu, mỗi một kiếm nhanh hơn kiếm trước, không hề lưu thủ, toàn bộ nhằm vào vị trí sơ hở.

Rắc một tiếng chói tai, Hổ Chu Tử hét lớn.

"Ép người quá đáng, Thiên Hoang cổ tông thì có sao, bạo liệt quyền."

Hắn gầm lên, hai tay dùng lực phá ra một lối, kiếm quang đứt đoạn, lập tức Hổ Chu Từ tận dụng, hai chân bùng nổ sức lực, thân hình lao như tên bắn, sát khí thôn thiên.

Keng keng keng.

Song quyền đối kiếm quang, lẫn nhau giằng co, bất phân thắng bại.

Nhưng mà, Diệp Thần nhếch miệng cười, kiếm trong tay nhanh hơn vài phần, lập tức xuyên thủng lồng ngực Hổ Chu Tử, thời khắc quan trọng, hắn lật ngang tay, lưng kiếm vỗ vào trước ngực, đánh bay Hổ Chu Tử xuống đài.

"Bại, ta bại rồi."

Dưới đài, Hổ Chu Tử thất thần, không dám tin mình thất bại, lồng ngực đau nhói khiến hắn giật mình, ánh mắt nhiều ra một tia sợ sệt.

Diệp Thần trên đài thu kiếm, vẻ mặt lạnh băng quét chúng nhân võ giả.

"Còn ai lên."

Toàn trường im lặng, kéo dài mười phút, không ai bước lên, Diệp Thần thuận lợi thông quan, danh ngạch còn lại hai mươi chín.

Trải qua hai canh giờ, hầu hết luyện thể cửu trọng đều đã lên, tám phần thông quan, còn lại thất bại mất tư cách, danh ngạch còn lại bảy.

Dương Minh vốn yên lặng rốt cuộc động, hắn đeo thủ sáo vào, khuấy đảo nguyên lực trong đan điền, nhanh chóng bước lên đài.

"Để ta lên."

Người lên là võ giả luyện thể bát trọng, tên này dáng người cao gầy, hai tay vẫn luôn dấu sau áo, đôi mắt hẹp dài không chớp.

Song phương yên lặng hồi lâu, bất chợt võ giả cao gầy cười lạnh, tay áo chậm rãi kéo lên, để lộ song chưởng đen ngòm, hắn trầm giọng:

"Ngươi thua rồi, độc khí của ta đã phát tán thành công."

Dương Minh mặt không biểu lộ, nội tâm phẳng lặng, nam tử cao gầy thấy thế kinh ngạc, ngưng trong phút chốc, nam tử phá lên cười, song chưởng khôi phục bình thường, hắn vung tay lên ném ra một vật.

"Đấy là thuốc giải, thấy ngươi vừa mắt, ta muốn một trận sòng phẳng, Nam Lăng ta cũng không phải hẹp hòi."

Thuận lợi bắt được, Dương Minh mở lòng bàn tay, là một lọ sứ, nắp đã đóng chặt, bên trong không biết đựng thứ gì.

Chỉ là, Dương Minh còn chưa kịp đánh giá, cuồng phong bủa vây, sát khí ồ thẳng mặt, quanh tai vang lên thanh âm bén nhọn.

"Ta đùa đấy, hiện tại chết đi."

Thoắt ẩn thoắt hiện, nhoáng một cái, nam tử cao gầy đã phía sau Dương Minh, song chương đen ngòm giơ lên, một kích toàn lực tung ra, nam tử cao gầy cười càng đậm, đòn này khó tránh, đã trúng chỉ có thành phế nhân.

Trong mắt phản chiếu hình ảnh, Dương Minh thảm thiết rơi đài.

Hai tay đánh vào không khí, nam tử cao gầy biến sắc, nguyên bản đắc ý nội tâm chìm xuống đấy cốc, hắn sợ hãi nhìn xuống dưới.

Dương Minh cúi người từ bao giờ, ánh mắt phá lệ băng lãnh, một tay gạt ra song chưởng đen ngòm, phút chốc thân hình đứng thẳng, nhất quyền nắm chặt tụ lực, một kích nhằm chính giữa bụng, sức mạnh bùng nổ không gì sánh bằng, nam tử cao gày vô pháp đón đỡ, cả người bị oanh xuống đài, vẻ mặt dại ra mất đi ý thức.

Trận này khiến cho đông đảo võ giả kinh ngạc, bọn họ chỉ thấy một bên ra đòn, còn Dương Minh động tác quá nhanh, quyền pháp như chớp hiện khó lòng nắm bắt, xác thực là đối thủ khó chơi.

Ở vào võ đài bên cạnh, liên tiếp hai người cầm cự mười phút, giành được hai danh ngạch khác.

Số lượng rút ngắn, chiến đấu đi lên cao trào.

"Hừ, chỉ là bại luyện thể bát trọng mà thôi, luyện thể cửu trọng như ta không coi vào đâu."

Nam tử dứt khoát lên đài, Dương Minh bị khiêu chiến, lần hai giao thủ, y nguyên thuận lợi đả bại đối phương, trải qua mười phút, hắn giành danh ngạch tiếp theo.

Cuối cùng một canh giờ, tất cả danh ngạch đã rõ, trọn vẹn ba mươi người bước lên đài, Lâm Phong cao hứng vỗ tay:

"Các vị vất vả rồi, tiếp theo vòng hai sẽ có thay đổi, yêu cầu những người bị loại rời lên khán đài, hoặc là đến phòng dưỡng thương, Lâm gia ta sẽ nhiệt tình tiếp đãi."

Ba mươi người, đã tới được đây, không phải anh tài một phương, thì là tán tu ngoan độc, đều có ngạo khí của mình, Lâm Phong liếc nhìn một lượt, hắn chỉ mỉm cười.

Vòng thứ hai, tuyển chọn mười danh ngạch, luật đấu phức tạp, mỗi người được phát một điểm, lựa chọn đối thủ, đánh bại cướp đoạt điểm số, thất bại điểm số rơi vào tay đối phương, mười người cao điểm nhất sẽ thông quan, dựa trên thứ hạng mà phân phát giải thưởng.

Luật đấu hạ xuống, có người không hiểu lập tức hỏi:

"Lựa chọn đối thủ, vậy bất kì ai đều được."

Lâm Phong nhẹ gật đầu:

"Không sai, hơn nữa còn tùy thuộc vào ai nhanh hơn ai, đương nhiên đã chọn không được hối hận, từ bỏ đồng nghĩa thua cuộc."

Người khác thắc mắc:

"Nếu như điểm số rơi về không, vậy có bị loại, mong Lâm công tử giải thích."

"Hỏi hay."

Lâm Phong vỗ tay tán thưởng, hắn đáp lại:

"Điểm số về không, được phát hai quyền khiêu chiến, hết lượt không thay đổi số điểm, lúc này chính thức bị loại, đã rõ."

"Đa tạ Lâm công tử giải đáp, tại hạ tường minh."

Lâm Phong gật đầu, cuối cùng hắn tuyên bố:

"Nếu như không còn thắc mắc, vậy vòng hai luận võ trực tiếp bắt đầu, yêu cầu mỗi người xuống đài chuẩn bị, quyền cước vô tình, nhưng nghiêm cấm giết người, ai vi phạm đừng trách Lâm mỗ tàn nhẫn."