Bình Dục rũ mắt nhìn
dưới chân Diệp Trân Trân. Bởi vì tính chất đặc thù của Cẩm Y Vệ nên
thường xuyên có vài nhiệm vụ cần nữ tử chấp hành. Từ đời Chỉ Huy Sứ
trước đã âm thầm huấn luyện nữ hộ vệ, điều này đã thành quy củ bất thành văn. Đến lượt hắn thì Diệp Trân Trân là người xuất sắc nhất trong số
mấy nữ ám vệ. Bất kể võ công hay năng lực ứng biến của nàng ta đều là
tốt nhất, đến giờ hắn cũng rất hài lòng với năng suất làm việc của nàng
ta.
Lúc rời khỏi kinh hắn cố ý âm thầm
mang theo nàng ta để ngừa vạn nhất. Nhưng khi quân cờ quá có chủ ý thì
đã không còn phù hợp dùng tiếp nữa……
Diệp Trân Trân đợi lâu không thấy Bình Dục trả lời thì nhịn không được ngẩng đầu âm thầm quan sát hắn. Khi thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn mình, bên trong không hề có độ ấm rồi lại mang theo đánh giá thì nàng ta cũng
không biết mình đã bị nhìn như thế bao lâu. Nàng ta sớm được huấn luyện
để có tâm tình cứng rắn, không dễ bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến cảm
xúc. Nhưng bởi vì một phần để ý trong lòng nên không hiểu sao ánh mắt
này lại khiến nàng ta rùng mình, trong lòng cũng dâng lên cảm xúc tủi
thân và buồn bã.
Thật lâu sau giọng nói
của Bình Dục mới nhàn nhạt truyền đến từ trên đầu nàng ta, “Trừ nửa năm
bổng lộc, giao hết việc trên tay ngươi cho Trần Nhĩ Thăng. Sau khi hồi
kinh thì đợi có sắp xếp khác.”
Diệp Trân
Trân ngẩn ra, lời này của Bình đại nhân nàng ta hiểu. Hắn muốn từ hôm
nay nàng ta không được nhúng tay vào bất kỳ việc nào của Cẩm Y Vệ
nữa. Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta sẽ chẳng còn cơ
hội tiếp xúc với hắn nữa.
Nàng ta yên
lặng nhìn mặt đất phía trước, sắc mặt dần nhuốm màu xám xịt. Không cam
lòng là đương nhiên, dù sao nàng ta đi theo hắn một đường, vất vả lắm
mới có thể quang minh chính đại đi bên cạnh hắn. Ai biết mới ngắn ngủi
vài ngày nàng ta lại bị hắn đuổi đi, tất cả chỉ vì chút liều lĩnh.
Chỉ trách nàng ta quá nóng lòng xác nhận tâm tư của hắn với Phó Lan Nha nên mất đi bình tĩnh hàng ngày. Nhưng nàng ta cũng biết sở dĩ Bình Dục có
thể ngồi lên chức Chỉ Huy Sứ tuyệt đối không phải bằng thân phận con
cháu hầu gia. Bình Dục là kẻ sát phạt quyết đoán, nói là làm, mọi việc
hắn đều rạch ròi. Dù nàng ta có cầu tình hoặc giải thích thì sẽ chỉ
khiến hắn thêm quyết tâm gạt bỏ nàng ta ra. Ít nhất hiện tại hắn chưa
hoàn toàn ghét bỏ nàng ta thế nên chỉ cần có tâm thì chậm rãi nàng ta sẽ có cơ hội cứu vãn ấn tượng trước mặt hắn. Phải biết rằng qua hơn một
năm nay nàng ta cũng dựa vào kiên nhẫn này mà dần lấy được tín nhiệm của hắn……
Nàng ta nghe lời đáp: “Xin vâng.”
Sau khi bỏ thư lên bàn nàng ta cúi đầu nói: “Vậy thuộc hạ sẽ bàn giao việc cho Trần Nhĩ Thăng.”
Lúc đứng dậy nàng ta thấy Bình Dục không có thêm dặn dò gì nên cũng dứt
khoát xoay người đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa phòng Phó Lan Nha ánh mắt nàng ta trở nên nhạt nhẽo, cứ thế nhàn nhạt lướt qua, mặt không
biểu tình mà bước nhanh.
Bình Dục trầm
mặt nhìn nàng ta một lúc mới mở cửa gọi tiểu nhị của trạm dịch tới để
hắn đi gọi Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng. Chờ tiểu nhị đi rồi hắn mới quay
lại bàn, cầm lấy lá thư kia. Bên trên là dấu xi đặc chế của Cẩm Y Vệ lúc này vẫn hoàn hảo không tổn hại gì. Bấy giờ tàn bạo trong mắt hắn mới
thoáng tan đi, sau đó hắn mở thư ra và đọc nhanh.
Phó Lan Nha không phải chờ quá lâu đã nghe thấy cửa sổ truyền đến tiếng động. Nàng vội đứng lên đi tới cạnh cửa sổ.
“Vừa rồi là ai tìm ngài thế?” Nàng ngửa đầu, ôn nhu hỏi hắn.
Nàng kia có thể không mời tự đến lại được Bình Dục tin tưởng như thế thì
ngoại trừ nữ ám vệ kia nàng cũng không nghĩ ra được người khác. Nghĩ đến chuyện nữ ám vệ này trước đây cũng dùng cách thức này tiếp xúc với Bình Dục, thậm chí nàng ta còn có thể tự nhiên ra vào phòng hắn là trong
lòng Phó Lan Nha lại có chút không thoải mái. Nhưng nàng quen trầm ổn
nên vẫn không để lộ chút dấu vết nào.
Bình Dục rũ mắt nhìn nàng. Ánh trăng tối nay sáng trong chiếu rõ mọi đường
nét trên khuôn mặt nàng. Một đôi con ngươi đen như mặc ngọc, trong vắt
như hồ nước trong cứ thế nhìn hắn, quả là còn sáng hơn cả ánh trăng.
Giọng nàng nhu hòa, tiếng nói như chim hoàng anh, khóe miệng cong cong
nhưng độ cong đó lại có chút miễn cưỡng. Trong lòng hắn giống như được
rót một bầu ánh trăng, cứ thế dần sáng sủa hơn. Bởi vì chức vụ nên hắn
hận nhất khi bị người khác trêu đùa trước mặt mình nhưng khi người đó
đổi thành nàng thì hắn lại giống như được uống mật. Hắn không để cho
giọng mình lộ ra ý cười mà chỉ ôm lấy eo nàng, nghiêm nghị giải thích:
“Người nọ là một ám vệ của Cẩm Y Vệ, có một việc gấp nàng ta muốn báo
nhưng ta đã tống cổ nàng ta đi rồi.”
Ánh
mắt nàng lưu luyến lướt qua mặt hắn, sóng mắt vừa chuyển cả người đã dựa vào ngực hắn. Nàng tự nhiên giúp hắn sửa lại vạt áo rồi giống như lơ
đãng nói: “Ừm,…… Ta thấy nàng ta gấp gáp thì tưởng có chuyện gì quan
trọng……”
Bình Dục rũ mi nhìn cái trán
trơn bóng của nàng ta sau đó phối hợp gật gật đầu, cố gắng để ý cười
không xuyên qua lồng ngực truyền đến người nàng. Thế nhưng tâm tư nàng
nhạy bén nên lập tức nhận ra và ngửa đầu nhìn hắn, buồn bực hỏi: “Làm
sao vậy?”
Nàng cảm thấy tâm tư nhỏ của
mình đã được che giấu rất khá, mà Bình Dục lúc thì vô tâm lúc lại thận
trọng nên chưa chắc đã nhận ra.
Lúc này
Bình Dục chỉ đơn giản ôm mặt nàng, tì trán với nàng rồi cười nói: “Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ sao nàng lại tốt như vậy……”
Vì lời này mà nàng ngẩn ra, môi đỏ hé mở giống như muốn nói gì đó. Hắn
luôn buồn vui không lộ, lúc này chỉ nghiêng đầu tham lam hôn lên cánh
môi no đủ của nàng mà tận tình. Tư vị này vốn ngọt thanh như mật nay lại phảng phất hương rượu khiến hắn như nhiễm men say, tim nảy lên thật
mạnh.
Vốn hắn tưởng khát vọng sẽ vì thế
mà dịu bớt nhưng ai ngờ hắn càng nếm càng khát, qua một hồi hắn thấy khó chịu hơn cả trước khi hôn nàng. Phó Lan Nha bị hắn ôm chặt trong lòng
thì cả người nhũn ra. Bàn tay nóng bỏng cấp bách của hắn phủ lên người
nàng khiến nàng không chống đỡ được. Nếu không phải được hắn ôm thì nàng sẽ chẳng có chút sức lực nào.
Trái tim
đập ầm ầm cùng hơi thở hỗn loạn không ngừng nhắc nhở nàng rằng đáy lòng
nàng cũng khát vọng thân cận với hắn. Thế là nàng thấy hơi thẹn, lại
lặng lẽ siết chặt hai tay đang ôm eo hắn. Bản thân nàng dần chìm trong
không khí thân mật khiến người ta khó mà hít thở.
Nhưng Bình Dục lại không thỏa mãn với việc hôn không. Một mảnh mềm mại trước
ngực nàng dán lên lồng ngực cứng rắn của hắn kín mít không kẽ hở. Dưới
tay hắn là đường cong lả lướt của nàng, cách xiêm y hơi mỏng hắn có thể
cảm nhận được làn da mềm mại trong suốt như men sứ tốt nhất của nàng.
Dục niệm một khi bốc lên đầu thì căn bản không thể nén được. Trong lúc ý
loạn tình mê hắn bế nàng ngồi lên bệ cửa sổ, mạnh mẽ chen vào giữa hai
chân nàng. Một tay hắn cầm lấy cẳng chân mảnh khảnh của nàng muốn vén
váy lên. Tư thế và động tác này mang nhiều ý vị không cần nói cũng biết, Phó Lan Nha lập tức giật mình như tỉnh mộng. Nàng vội hoảng loạn ngăn
bàn tay tác loạn của hắn.
Hắn vẫn cắn mút môi nàng, cánh tay cứng như thép nóng bỏng cho thấy dục vọng đã chi
phối cả người hắn. Phó Lan Nha không cách nào cản được hắn mà chỉ càng
kích thích ham muốn chinh phục. Chợt nàng thấy chân lành lạnh, tay hắn
đã chui vào váy nàng, vuốt dọc theo cẳng chân kéo quần của nàng lên đầu
gối. Lòng bàn tay hắn nóng đến kinh người, dán lên da thịt nàng khiến cả người nàng nổi da gà.
Nhưng thế này còn chưa đủ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được trở ngại lớn nhất chính là dải lụa bên hông của
nàng vì thế tay hắn rời khỏi cẳng chân nàng, miệng thở phì phò mà mò lên chuyên tâm cởi váy của nàng.
“Bình Dục!” Nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất, hoảng loạn ôm lấy mặt hắn muốn
đánh thức hắn. Nếu Lâm ma ma mà thấy được cảnh này thì sau này nàng làm
gì còn mặt mũi mà gặp người ta nữa.
Có lẽ sợ hãi trong giọng nói của nàng quá rõ ràng nên chút lý trí còn sót lại của hắn cũng được khơi dậy. Động tác của hắn hơi ngừng lại, cứ thế hổn
hển nhìn nàng. Ánh mắt hắn mê mang, bên trong có chứa dục vọng tràn đầy
như sắp bùng nổ.
Váy áo của nàng cũng
không khó cởi, nếu hắn nhất định theo ý mình thì rất nhanh sẽ được như ý nguyện mà nếm lại mùi vị mất hồn kia. Nhưng có vài thứ còn lớn hơn dục
vọng của hắn.
Đương nhiên hắn muốn nàng
nhưng hắn không thể hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ của nàng. Tuy hắn vẫn thở
dốc nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt chứa lo lắng của nàng thì hắn cũng
chậm rãi bình tĩnh lại. Cuối cùng hắn nuốt nuốt nước miếng sau đó cúi
đầu giúp nàng buộc lại váy như cũ rồi ôm nàng vào lòng vỗ về nói: “Nàng
sợ cái gì? Ta chỉ hôn hôn nàng thôi chứ có làm gì khác đâu.”
Phó Lan Nha thấy Bình Dục đã chịu dừng tay, tình huống cũng không đi quá xa thì cũng trấn định hơn. Nghe thấy giọng nói của hắn khàn đục nàng lại
nhớ tới một hồi ở rừng mai. Trong lòng nàng biết hắn chỉ đang mạnh miệng thế nên lập tức đỏ mặt bĩu môi, cũng lười chọc phá hắn.
Bình Dục ôm nàng vào lòng, bàn tay lang thang không có mục tiêu trên lưng
nàng. Hắn nhớ tới đống vải làm yếm đã mua ở Kim Lăng thì tay có chút
ngứa. Không biết trên đường này Lâm ma ma có giúp nàng làm thêm quần áo
không? Không biết có hợp không?
Hắn cực
kỳ muốn sờ soạng chỗ nàng buộc dây yếm nhưng mãi vẫn không dám. Động tác này quá mức đường đột, nàng sẽ không chịu cho hắn muốn làm gì thì làm.
Vì thế hắn chỉ đành cố định hai vai nàng sau đó kéo giãn khoảng cách
giữa hai người ra tầm một cánh tay. Sau đó hắn ho một tiếng, mang theo
chút ngượng ngùng hỏi: “Ma ma có làm áo yếm cho nàng không?”
Lần trước Phó Lan Nha đã vì việc này mà không có chỗ dung thân trước mặt
Lâm ma ma thế nên vừa nghe hắn hỏi nàng đã xấu hổ đến cổ cũng đỏ. Nàng
trừng mắt lườm hắn rồi mới hỏi: “Sao ngài lại hỏi cái này?”
Bình Dục vẫn không buông mà hỏi: “Nàng chỉ cần nói với ta có làm hay không thôi?”
Phó Lan Nha không có cách nào chỉ có thể nhẹ cắn môi sau đó gật nhẹ đầu.
Trong mắt Bình Dục ánh lên ý cười, hắn ghé vào bên tai nàng nghiêm túc
hỏi: “Là màu gì đó?”
Cả người nàng kiều nộn, làn da trắng trong như tuyết, trong phán đoán của hắn thì màu tím đậm là bắt mắt nhất.
Phó Lan Nha bị hắn hỏi thế thì mặt càng đỏ hơn, lúc này nàng cự tuyệt không chịu trả lời. Bình Dục cắn cắn vành tai nàng nói: “Nàng không nói thì
ta cũng có cách biết được. Không bằng hiện tại nàng mau nói cho ta đi.”
Hắn đã quyết định phải biết bằng được. Mới đầu Phó Lan Nha còn liều chết
không chịu nói cho hắn nhưng sau khi thật sự bị hắn quấy nhiễu đến không có cách nào thì nàng mới tức giận nhấm nhẳng nói: “Màu xanh biếc……”
Xanh biếc?
Hắn ngẩn ngơ.
Phó Lan Nha thì cực kỳ xấu hổ nên không dám nhìn hắn. Nàng đẩy hắn ra, sau đó vịn vào người hắn mà trèo xuống cửa sổ.
Đúng lúc này trên giường truyền đến tiếng rầm rì, khung giường kẽo kẹt vang
lên. Lúc này dược hiệu đã hết nên Lâm ma ma đang tỉnh dần. Tim Phó Lan
Nha đập lỡ mất hai nhịp, nàng vội đi đến mép giường đỡ Lâm ma ma dậy.
“Ma ma.”
Bình Dục chậm rãi đi tới cạnh bàn phất vạt áo ngồi xuống. Hắn lấy bức thư
vừa nãy ra đọc kỹ một lần. Hắn căn thời gian thật chuẩn, Lâm ma ma tỉnh
cũng được, dù sao nàng và hắn cũng thân thiết được môn phen rồi. Lúc này hắn đang cảm thấy rất mỹ mãn, có thể cùng nàng nói chuyện chính sự.
Lâm ma ma chớp mắt, mờ mịt nhìn Phó Lan Nha rồi mờ mịt nhìn Bình Dục lúc
này đang ngồi cạnh bàn đọc thư. Bà không sao nghĩ ra vừa rồi mình đã ngủ thế nào. Nhưng gần 10 ngày qua lênh đênh trên biển cũng quá vất vả, bộ
xương già của bà gần như sắp bị con sóng đập cho tan tác. Có lẽ vì thế
nên bà mới mệt thành như vậy.
Thấy tiểu thư nhìn mình lo lắng nên bà vội ngồi dậy hỏi: “Sao ma ma lại ngủ mất nhỉ? Ma ma đã ngủ bao lâu rồi?”
Mặt Phó Lan Nha không đổi sắc, giọng cực kỳ trấn định nói: “Ma ma chỉ ngủ có một chút thôi.”
Mắt Bình Dục nhìn thư nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.