Phàm là người luyện
Ngũ Độc thuật thì cả người sẽ giống như được phủ bởi một tầng áo giáp
mềm dẻo nhưng cứng rắn, vũ khí tầm thường khó mà gây ra thương tích
được. Bọn họ chính là ‘đao thương bất nhập’ như người ta nói.
Lưu Nhất Đức luyện Ngũ Độc thuật đã nhiều năm, bất kể là nội lực hay công
phu ngoại gia đều đã đến cảnh giới tối thượng, những kẻ đầu đường xó chợ hoàn toàn không có khả năng động tới lão ta, dù chỉ muốn tới gần cũng
đã không dễ. Nhưng lúc này lão lại cứ vậy bị người ta chặt đầu……
Từ số lượng máu chảy thì có thể thấy Lưu Nhất Đức bị chém khi còn sống chứ không phải sau khi đã chết.
“Ai giết Lưu Nhất Đức?” Lão ta lặp lại từng chữ, trong giọng nói đã lộ ra không kiên nhẫn.
Kẻ nọ run lập cập, vội nói: “Là…… Bình Dục chém Lưu công công.”
Lúc nói chuyện hắn nhớ đến bộ dạng như hung thần của Bình Dục khi giết người ngày đó thì trên lưng chảy mồ hôi ròng ròng.
Trong con ngươi tĩnh lặng như đầm nước của Vương Lệnh chợt có vết rạn, lão nhàn nhạt hỏi: “Bình Dục?”
Ở trong ấn tượng của lão thì Bình Dục quả thực có được đức tính và tu
dưỡng tốt đẹp của đám con cháu thế gia nhưng điều này không có nghĩa là
võ công của hắn có thể ngang hàng với Lưu Nhất Đức. Chẳng lẽ chỉ trong
vài tháng ngắn ngủi rời khỏi kinh thành hắn đã tập được một loại công
phu có khả năng gia tăng công lực nhanh chóng như Ngũ Độc Thuật ư?
Lão nhớ rõ trong thư lần trước Vương Thế Chiêu có nói tới việc này nhưng
không quá tỉ mỉ, trong đó chỉ tràn đầy không phục đối với Bình Dục. Lão
có viết thư hỏi kỹ càng nhưng không hiểu sao mãi không nhận được hồi âm.
Còn Lưu Nhất Đức thì có lẽ do quá tự tin vào võ công của bản thân nên chưa
từng đề cập đến việc này. Cũng vì thế mà lúc lão sắp xếp việc đã không
còn chính xác, để hơn trăm cao thủ tinh nhuệ của Đông Xưởng đều chết
trong tay Bình Dục.
Lão cố nhịn tức giận
và bắt kẻ nọ kể lại tình cảnh Bình Dục giết Lưu Nhất Đức ngày đó. Kẻ kia thuật lại không sai một lời còn Vương Lệnh thì cực kỳ hồ nghi. Bình Dục không giống đã tập công phu gì, bởi vì thứ tịnh tiến chỉ có nội lực của hắn mà thôi.
Có thể tăng tiến nội lực
trong thời gian ngắn như thế, lại khắc chế được Ngũ Độc thuật…… Không
biết vì sao điều này khiến lão nhớ tới một thứ bảo bối cổ xưa của Bắc
Nguyên —— Xích Vân Đan.
Nhưng từ khi Bắc
Nguyên mất nước mấy chục năm trước thì Xích Vân Đan đã tuyệt tích, mấy
năm nay lão cướp đoạt khắp nơi, tiêu phí bao nhiêu tâm huyết cũng không
tìm được thược dược bảy màu và tuyết lộc để bào chế Xích Vân Đan, vậy
Bình Dục lấy được bảo bối này từ chỗ nào?
Sau khi rũ mắt suy nghĩ thì khóe miệng lão nhếch lên thành một nụ cười
lạnh. Đúng rồi, tuy hai mươi năm trước lão đã thiết kế để Nỗ Mẫn trở
thành “thuốc dẫn”, vật nàng ta mang trên người đều bị Trấn Ma Giáo tịch
thu nhưng nàng kia trời sinh giảo hoạt, đến đường cùng lại có thể lật
ngược. Có khả năng nàng ta đã giấu được bảo bối nào đó đi. Trong đó nói
không chừng còn có mấy thứ dược liệu trong cung kia. Phó Lan Nha là con
gái của Nỗ Mẫn hẳn sẽ có được bảo vật mẹ mình để lại. Nhưng không biết
Phó Lan Nha chủ động đưa cho Bình Dục hay tên kia đoạt được.
Nghĩ đến hơn trăm cao thủ lão tỉ mỉ bồi dưỡng đều bị diệt là lão lại sinh ra hối hận, dù cũng không đến mức mất kiên nhẫn. Nếu không phải lúc trước
lão định bắn một mũi tên trúng hai con chim ———— dùng Phó Lan Nha làm
mồi thu lại bốn khối Thản Nhi Châu còn lại, đồng thời mượn tay nhân sĩ
giang hồ trừ bỏ Bình Dục —— thì lão ta đã trăm phương ngàn kế ngăn cản
Bình Dục đến Vân Nam.
Xét đến cùng thì
Bình Dục chính là con dao hai lưỡi, tuy có thể lợi dụng hắn tìm ra mấy
khối Thản Nhi Châu kia nhưng lại dễ bị cắt đứt tay, quả không dễ khống
chế.
Cho đến nay mọi sự đều thuận lợi
theo đúng dự kiến của lão, Đại Đồng, Tuyên Phủ đều đã bại nhờ lão và
Thản Bố nội ứng ngoại hợp. Hoàng đế đối với lão nói gì nghe nấy, mấy kẻ
ngu ngốc của Binh Bộ cũng đều đã nằm trong tay lão, chỉ còn chờ Thổ Bảo
Mộc cạn lương, cạn nước là thiên hạ này sẽ đổi chủ.
Cố tình vào lúc này Thản Nhi Châu lại có sai lầm……
Hiện tại Thổ Mộc Bảo đang bị quân của Thản Bố “vây chết”, nếu chỉ vì bao vây tiễu trừ Bình Dục mà đặc biệt phái một nhánh quân ra ngoài thì khó
tránh khiến mấy lão già ở Binh Bộ kia nghi ngờ, thậm chí phản chiến. Dù
sao thì tuy Thản Bố và kỵ binh của hắn đang cùng quân bên này giằng co
nhưng Bá Nhan Thiếp Mộc Nhi còn chưa từ Cam Châu tới, Liêu Đông cũng
chưa đánh hạ được nên kỳ thật Thản Bố chỉ có ba vạn quân chứ không phải
năm vạn.
Nếu mấy lão già bên này muốn
liều chết một phen, muốn đập nồi dìm thuyền thì ba vạn kỵ binh của Thản
Bố sợ là khó mà giữ được tám vạn quân Minh. Trước khi Bá Nhan Thiếp Mộc
Nhi tới lão không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào được.
Vì thế lão cần âm thầm lệnh cho Thản Bố phái một cánh quân khác để tấn
công Bình Dục và đoạt Thản Nhi Châu lại, việc này không thể chậm trễ.
Nhưng lão vừa muốn xuống tay thì bên ngoài lại có tiếng người báo: “Công công, có cấp báo.”
Kẻ kia vừa vào đã
thấp giọng báo: “Bẩm công công, quân đội các nơi đã theo lời triệu gọi
mà tới, chỉ có binh mã của Kim Lăng Đô Úy phủ là gặp phải lũ bất ngờ khi đi qua Thương Châu vì thế việc hành quân bị cản trở, chưa thể đuổi kịp. Lan Châu cũng nói gặp phải quân du kỵ của Thản Bố nên bị vây ở Lô Đài,
chỉ sợ nhất thời chưa đến hội họp được.”
Vương Lệnh ngẩn ra, chợt gân xanh trên trán lão nảy lên. Kim Lăng Đô Úy phủ và quân Lan Châu ư?
Kim Lăng Đô Úy phủ là do Tây Bình Hầu phủ thế tử Bình Hạ thống lĩnh, còn
quân Lan Châu là do Hộ Quốc tướng quân Vinh Nghị, thủ vệ của Tây Bình
lão hầu gia trước kia chỉ huy. Nói cách khác, tất cả đều là người của
Bình Dục. Hai đội quân này hội họp cùng một chỗ thì có đến gần hai vạn,
tất cả đều là tinh binh cường tướng, muốn thuận lợi bao vây bọn họ đâu
phải việc mấy tên du kỵ có thể làm được? Nhưng nếu Thản Bố mà nhổ trại
dẫn quân đi bao vây tiêu diệt Bình Dục thì cái gọi là bao vây Thổ Mộ Bảo sẽ lập tức tan tành.
Lão lo lắng kế
hoạch mình bày ra lâu như vậy sẽ lập tức trở thành một hồi chê cười. Một cơn giận cuồn cuộn dâng lên, lão âm trầm cười.
Bình Dục à Bình Dục, hóa ra ngươi đang chờ ta.
“Công công,” kẻ vào báo cáo trước sợ hãi nuốt nước miếng, trong lòng biết
ngay sau khi nói xong lời này thì cái chết của hắn cũng không còn xa
nữa, “Lúc thuộc hạ chạy thoát Bình Dục có nói một câu với công công ——”
Lời còn chưa dứt hắn đã thấy hai con mắt như dao nhỏ phóng đến chỗ mình.
Hắn co rúm lại, căng da đầu nói: “Hắn nói hắn sẽ mang theo bốn khối Thản Nhi Châu đến bờ Hàn Hà chờ công công ——”
Bóng dáng trước mặt chợt lóe, một tiếng phụt vang lên theo. Tên kia còn chưa kịp phản ứng thì ngực trái của hắn đã bị một bàn tay chọc thủng. Hắn
không cảm thấy đau nhưng ngay sau đó trái tim nóng hổi còn đang nảy lên
của hắn đã bị Vương Lệnh nắm trong tay. Lão chẳng còn bộ dạng khí định
thần nhàn như ban nãy nữa mà thay vào đó là sắc mặt dỡ tợn. Lão cũng
chẳng thèm nhìn trái tim trong tay mình mà đột nhiên nắm chặt khiến thứ
đầm đìa máu kia tan thành từng mảnh nhỏ.
Con ngươi kẻ kia co lại, cổ họng vang lên một tiếng thống khổ trầm đục sau
đó cả người ngã qua một bên, cứ thế chết. Sắc mặt của mọi người trong
trướng đều hững hờ, giống như tên kia chỉ như một con gà hay vịt gì
đó. Lát sau có kẻ ôm chậu đồng tới trước mặt Vương Lệnh, lặng lẽ quỳ
xuống cho lão rửa tay. Mặt Vương Lệnh vẫn là mây đen giăng đầy, ý nghĩ
trong đầu lão lại xoay chuyển cực nhanh.
Hàn Hà…… Bình Dục quả nhiên đã biết đến ngôi miếu cổ bên bờ Hàn Hà. Lão lo
lắng giữ gìn ngôi miếu kia nhiều năm, trong lúc ấy lão từng giết vô số
kẻ vượt qua cơ quan bên ngoài và xâm nhập vào trong đó.
Bình Dục hẳn đã khám phá ra mối liên hệ giữa tòa miếu cổ kia và Thản Nhi
Châu nên cố ý dùng cái này để uy hiếp, dụ dỗ lão đến Bắc Nguyên. Mà buồn cười nhất là dù lão biết thế nhưng cũng chỉ có thể rơi vào cái bẫy đó,
không hề có lựa chọn khác. Nhưng lão không muốn buông tha bất kỳ thứ gì, cả Thản Nhi Châu và giang sơn Bắc Nguyên bị đám người Hán này cướp mất.
Lão đứng trước bàn, không động đậy mà suy nghĩ hồi lâu. Đến nước này rồi
lão chỉ có thể để Thản Bố tạm thời nghị hòa mà rút quân. Như vậy lão sẽ
thừa cơ truy đuổi Thản Bố mà dẫn quân Minh tiến vào Bắc Nguyên. Đến đó
rồi lão sẽ đoạt lại Thản Nhi Châu, lại để Bá Nhan Thiếp Mộc Nhi và một
cánh quân khác bọc đánh quân Minh từ phía sau.
Nhưng kế hoạch tác chiến không phải nói đổi là đổi, đặc biệt là một việc lớn
thế này. Không nói đám lão thần kia mà ngay cả hoàng đế chỉ sợ cũng sẽ
nghi ngờ. Nghĩ thế nên lão bỗng hỏi: “Hoàng Thượng đã thức chưa?”
Từ khi rời khỏi Dương Hòa, Phó Lan Nha theo quân di chuyển ngày đêm, ước
chừng qua hai mươi ngày bọn họ mới vòng qua Cư Dung Quan tiến vào Bắc
Nguyên. Điều khiến nàng không nghĩ tới là chưa được mấy ngày mà anh cả
của Bình Dục đã dẫn đầu gần vạn quân sĩ đến hội họp. Thêm quân của Vinh
tướng quân ở Lan Châu thì bọn họ có chừng hai vạn người.
Chính vì thế mà dù trên đường thi thoảng gặp phải quân Ngõa Lạt bọn họ vẫn có thể đánh thắng mà không gặp thiệt hại.
Tuy nàng ủng hộ việc này nhưng vẫn cảm thấy buồn bực. Lúc trước Vương Lệnh
truyền thánh chỉ để quân các nơi tiến đến Tuyên Phủ nên Bình hạ và Vinh
tướng quân hẳn cũng đã nhận được ý chỉ. Vậy mà hai người này lại có cách thoái thác không đến Tuyên Phủ mà tiến đến Bắc Nguyên ư?
Nhưng Bình Dục xưa nay tâm tư kín đáo, Bình Hạ lại càng là người trầm ổn có
rèn luyện, bọn họ không phải người xúc động liều lĩnh. Hiện tại vì ngăn
cơn sóng dữ nên hẳn bọn họ đã sớm bỏ qua mọi do dự khác mà cố đánh một
ván.
Thế thôi cũng hiểu được. Nhưng điều
khiến nàng khó hiểu chính là khi Đặng An Nghi dẫn theo người của Vĩnh An Hầu phủ giả vờ tới cậy nhờ thì Bình Dục lại ngầm đồng ý. Nàng luôn cảm
thấy Bình Dục có hứng thú rất lớn với bí mật trên người hữu hộ pháp.
Nhưng ngoài Thản Nhi Châu thì nàng không thấy Vĩnh An Hầu phủ có cái gì
đáng để hắn án binh bất động như thế.
Bình Hạ và Bình Dục đều từng bị sung quân ở Tuyên Phủ ba năm, từng giao thủ
với quân của Ngõa Lạt vô số lần. Vinh tướng quân cũng từng đảm nhiệm chủ soái, thân chinh dẫn quân thảo phạt Ngõa Lạt. Vì vậy ba người họ đều
cực kỳ hiểu biết địa hình thảo nguyên nơi này.
Sau khi tiến vào Bắc Nguyên một hàng quân mã của bọn họ phải cố gắng giấu
hành tung, lại phải tùy thời ứng phó với kỵ binh của Ngõa Lạt nên phần
lớn thời gian đều là ngày ngủ đêm đi, tốc độ chậm hơn nhiều.
Đến chạng vạng một ngày Bình Dục lệnh cho mọi người hạ trại ở chân một ngọn núi. Để đề phòng kỵ binh của Ngõa Lạt đánh bất ngờ, chủ tớ Phó Lan Nha
được sắp xếp ở lều trại ngay giữa đám Cẩm Y Vệ.
Sau khi hai người vào lều thì như trút được gánh nặng. Mới vừa uống ngụm
nước, thở một hơi bọn họ đã nghe thấy tiếng Bình Dục vang lên bên ngoài
giống như đang nói chuyện với mấy người Tần Dũng. Nàng biết thời gian
này Bình Dục vẫn đang chờ tin từ Thổ Mộc Bảo bên kia, nếu Vương Lệnh mắc câu thì chắc chắn sẽ dẫn đại quân tiến vào Bắc Nguyên. Nếu thật sự như
vậy thì hoàng đế bị vây khốn ở Thổ Mộ Bảo cùng các triều thần sẽ được
giải vây.
Tuy Vương Lệnh nhất định còn có chiêu khác nhưng so với chờ ở Thổ Mộc Bảo cho tới khi cạn lương thì vẫn tốt hơn.
Nghĩ đến đây nàng dừng động tác thu dọn hành lý mà ngưng thần yên lặng lắng
nghe. Chỉ thấy giọng Bình Dục réo rắt vui vẻ hơn ngày thường vài phần
nên nàng đoán hẳn bên kia đã có tin tức. Nàng thầm muốn ra ngoài gặp
hắn, nhưng nhất thời không tìm được cớ nên đành phải nhịn.
Đến buổi tối bên ngoài trướng có lửa trại, mấy người Lý Mân vừa săn được
con gì đó và đang nướng trên lửa. Tiếng dầu nhỏ xuống xèo xèo, mùi hương mê người tràn khắp mọi nơi. Ngoại trừ chủ tớ Phó Lan Nha thì mọi người
đều ra ngoài, ngồi vây quanh ngọn lửa trại mà ăn uống nói đùa.
Mấy người Bình Dục và Bình Hạ, Vinh tướng quân, Hồng Chấn Đình, Tần Yến Thù đều ngồi ở một chỗ xa hơn. Còn đám Lý Mân thì ngồi cách lều của chủ tớ
nhà nàng gần nhất thế nên tiếng bọn họ cười đùa đều lọt hết vào trong
lều.
Chờ thịt nướng xong Lý Mân không đợi Bình Dục dặn đã cắt một phần ngon nhất ở chân sau đưa cho chủ tớ Phó
Lan Nha. Diệp Trân Trân vốn đang cầm một con dao nhỏ ăn thịt lợn rừng
thấy thế thì nhanh chóng nhìn về phía Bình Dục. Nàng ta thấy Bình Dục
đang chăm chú nhìn bên này, thấy Lý Mân mang đồ ăn vào lều rồi hắn mới
yên tâm tiếp tục trò chuyện với Vinh tướng quân.
Động tác của Diệp Trân Trân vì thế mà chậm lại. Sau một hồi nàng ta bỗng làm ra vẻ nghi hoặc mà quay đầu hỏi Trần Nhĩ Thăng: “Trần đại ca, con hoẵng vừa rồi chúng ta săn được đâu? Sao chưa lấy ra nướng?”
“Đưa cho trưởng lão của Tần Môn rồi.”
“Thì ra là thế.” Nàng ta bừng tỉnh nói, “Ta còn tưởng Bình đại nhân nhớ đến
Đặng tiểu thư của Vĩnh An Hầu phủ nên mới nhường cho bọn họ. Rốt cuộc
Bình đại nhân vẫn nhớ tình cũ, đến Bắc Nguyên cũng mang người của Vĩnh
An Hầu phủ theo. Hẳn ngài ấy không đành lòng để Đặng tiểu thư rơi vào
tay Thát Tử.”