Giọng Lâm Chi Thành
tuy không lớn nhưng lại cực kỳ rõ ràng và vững vàng, từng câu từng chữ
theo gió đưa tới. Nghĩ tới cuối cùng cũng báo được mối thù khắc cốt 20
năm nay nên tuy khuôn mặt ông ta vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt lại chứa
đầy kích động, giọng cũng theo đó mà nghẹn ngào.
Bình Dục căn bản không kịp nghĩ cẩn thận những lời Lâm Chi Thành nói mà chỉ
cảm thấy lời của ông ta đều nhắm đúng chỗ uy hiếp của Vương Lệnh. Qua
mấy chiêu hắn giống như đã quen thuộc, khi đối phó với Vương Lệnh không
còn gian nan như lúc trước nữa.
Tần Yến
Thù vốn có công phu của Tần Môn làm cơ sở nên chỉ nháy mắt đã nghe ra
chỗ huyền diệu trong lời của Lâm Chi Thành. Chẳng qua cỗ nội lực do Xích Vân Đan tẩm bổ ra trong thân thể hắn không thông thuận như Bình Dục nên đôi khi đối chiêu với Vương Lệnh hắn vẫn cảm thấy có hàn khí bức tới.
Tuy hắn có chút không phục nhưng không kịp nghĩ tại sao nội lực của mình và Bình Dục lại khác nhau như thế. Mắt thấy Bình Dục như có thần lực
trợ giúp thế là hắn cũng tập trung, chăm chú hủy chiêu của Vương Lệnh.
Chỉ qua mười chiêu Bình Dục đã có thể thuận buồm xuôi gió đánh với Vương
Lệnh. Lúc này hắn đột nhiên xoay người vòng từ trên đầu lão ra sau lưng
rồi nhân lúc lão còn chưa kịp xoay người đỡ chưởng hắn đã nhanh chóng ra hiệu cho Tần Yến Thù. Thấy Tần Yến Thù hiểu ý thế là hắn lập tức để lộ
sơ hở, cả người cúi thấp để Vương Lệnh thừa cơ đánh về phía vai mình.
Tần Yến Thù ở phía sau lão cũng giả bộ trúng kế mà vung tay về trước đánh về phía eo phải của lão.
Nhưng ai biết một chiêu kia của Vương Lệnh lại chỉ là hư chiêu, không đợi Tần Yến Thù đánh trúng mình lão đã lập tức thu lại chưởng phong mà bổ về
phía hắn. Bình Dục chính là chờ một chiêu này, nhân lúc Vương Lệnh đang
chú ý đến phía kia hắn đã nhảy lên vung trảo chụp vào mắt lão ta.
Lâm Chi Thành ở xa nhìn thấy hai người đã hiểu thì giọng nói cũng không
nhịn được dâng trào hơn nói: “Đánh vào huyệt nhân nghênh dưới cổ hắn.”
Bình Dục nghe được thì tay trái vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có ngón giữa tay
phải là nhanh chóng vung ra như kiếm khỏi vỏ và đâm về phía cổ Vương
Lệnh.
Vương Lệnh đánh lén Tần Yến Thù
không thành lại bị Bình Dục và Tần Yến Thù hợp lực tấn công. Lúc này cần cổ của lão lộ ra khiến lão hận đến cắn răng. Nếu là người khác ra chiêu thì cũng thôi nhưng Bình Dục có nội lực vừa lúc có thể khắc chế Ngũ Độc thuật, nếu để hắn ám toán thành công thì dù lão không chết cũng mất nửa nội lực.
Lão không thể không nhanh chóng thu hồi cánh tay phải, nỗ lực nâng tay lên ngăn cản thế công của Bình
Dục. Vì nóng lòng muốn hóa giải đòn tấn công nên cánh tay trái vốn ôm
chặt hoàng đế của lão buông lỏng ra. Lão âm thầm cả kinh, vội thu tay
trái lại. Ai biết chỉ một nhoáng này Tần Yến Thù ở phía sau đã dùng toàn lực bổ lên ngực trái của lão.
Ngay tức
khắc một cỗ nhiệt lực cay độc xông thẳng từ gân mạch lên đỉnh đầu lão,
trong cổ lão là cảm giác tanh ngọt. May mà công lực của lão sâu vô cùng, một chưởng này chưa khiến lão mất đi nửa công lực. Vương Lệnh gầm nhẹ
một tiếng, nhanh chóng dồn toàn bộ nội lực hất tay Tần Yến Thù ra.
Lão đang muốn xoay người đối phó với Bình Dục thì ai ngờ bóng dáng bên cạnh lại lóe lên, ở bên cạnh có một kẻ xông tới đấm thẳng vào eo lão. Một
chiêu này cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có người cực kỳ hiểu Ngũ Độc thuật mới có
thể liếc mắt một cái đã nhìn ra chiêu số của lão mà ra một sát chiêu
này.
Mắt lão đảo qua, đợi thấy rõ kẻ kia thì con ngươi trong mắt lão co lại. Kẻ đến không ngờ lại là Vương Thế Chiêu!
“Lão thất phu, ngươi hại ta không thể giao hợp. Hôm nay ta nhất định phải tự tay giết ngươi mới giải được mối hận trong lòng ta!”
Ngũ quan của Vương Thế Chiêu vặn vẹo như dã thú, đôi mắt như nhỏ máu tràn
đầy hận. Tuy công lực của hắn thua xa Vương Lệnh nhưng vì ôm tinh thần
cá chết lưới rách nên lập tức đã có thể cuốn lấy Vương Lệnh.
Vương Lệnh ba mặt đều bị vây hãm lại thêm Lâm Chi Thành không ngừng chỉ ra sơ hở của lão nên dù đã cố trấn định lão cũng không tránh được lộ ra suy
tàn. Trong lúc hỗn chiến lão chợt thấy tay trái nhẹ hẫng, đợi lão hiểu
ra chuyện gì thì tức khắc giận dữ vói về phía trước định túm lại con
tin. Nhưng Bình Dục lại nhanh hơn lão, hắn lập tức ra chiêu đoạt lấy
hoàng đế.
Cái này khiến Vương Lệnh giận
tím mặt, tay lão hóa thành trảo chụp lên vai Bình Dục nhưng người kia
lại không hề tránh mà giống như quả cân chợt trầm xuống. Hắn mang theo
hoàng đế rơi xuống đất rồi chạy như điên đến doanh địa của quân Minh.
Đến nơi hắn lập tức ném hoàng đế cho đám Vinh tướng quân. Mọi người cũng dùng tốc độ nhanh nhất vây quanh hoàng đế.
Mắt thấy lợi thế lớn nhất trong tay đã bị Bình Dục đoạt lại, Vương Lệnh hận đến mức khóe mắt muốn nứt ra, lập tức bấm tay thành vòng hô lên một
tiếng. Tam Thiên doanh ở cách đó không xa vốn đang cùng quân Minh liều
chết nghe được lệnh này thì trên mặt bọn họ hiện lên một tia quyết ý.
Bọn chúng không hề do dự kéo áo giáp trên người ra để lộ cả người quấn
thứ gì đó.
Tướng sĩ đứng gần nhìn thấy vật kia thì tức khắc biến sắc hô, “Hỏa dược!”
Vương Lệnh lạnh lùng cười, rít lên một tiếng, “Trên người mấy ngàn quân sĩ
đều có hỏa dược và vật dễ cháy, tuy không thể tạo ra phá hủy lớn nhưng
nếu tất cả cùng nổ đồng thời thì các ngươi cũng đừng mong có thể toàn
thây. Nếu không muốn chết ở chỗ này thì mau đồng ý với ta hai việc.”
Mọi người ồ lên, cực kỳ giận dữ nhưng vì kiêng kị đống hỏa dược kia mà
không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật vất vả Hoàng Thượng mới được
cứu vớt, kế sách của Vương Lệnh đã bị phá nhưng ai ngờ mắt thấy thắng
bại đã định thì lại nảy sinh chuyện này.
Sắc mặt Bình Dục trầm xuống, hắn nhàn nhạt nhìn về phía đám kỵ binh Mông Cổ ở xa. Trên mặt bọn chúng không có chút nghi ngờ, hay dị nghị nào với
lệnh của lão gian tặc kia. Đám người Mông Cổ này vốn không dễ thuần phục vậy mà không ngờ bọn họ lại coi tên Thái Tử Bắc Nguyên này như Thiên
Lôi sai đâu đánh đó. Bọn họ thà mất mạng cũng muốn nghe theo lời lão ta.
Lúc này hắn nhanh chóng nhìn ra thảo nguyên bát ngát mênh mông phía sau mọi người rồi âm thầm nhíu mày. Nếu nói tới thuật cưỡi ngựa thì quân Minh
làm sao là đối thủ của người Mông Cổ. Cho dù bọn họ lập tức rút lui thì
cũng khó tránh khỏi bị đuổi theo. Nếu mấy trăm kỵ binh cùng đồng thời
ném hỏa dược lên người bọn họ thì chỉ một kẻ đã tiêu diệt được mấy chục
người. Chỉ làm bừa nhất định sẽ không xong, trừ phi có biện pháp gì
khiến Tam Thiên doanh đối đầu với Vương Lệnh. Nhưng người Nguyên coi vị
Đại Hãn kia như thần thế nên bọn họ cực kỳ kính ngưỡng hậu duệ của ông
ta. Trong lúc nhất thời hắn không thể nghĩ ra được kế ly gián nào hay.
Hắn trầm ngâm không nói nhưng trong đầu lại loạn lên. Vương Lệnh thấy mấy
người Bình Dục đều do dự thì càng thêm trấn định mà lớn tiếng nói: “Thứ
nhất, ngươi mau chóng giao hai khối Thản Nhi Châu kia ra, thứ hai ngươi
phải lui binh ngàn dặm, không được lại gần thần miếu.”
Lão biết chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đây rồi đi về hướng tây vài dặm là có thể tìm thấy quân của Thản Bố. Một khi đã hội họp ở đó thì lão sẽ
đương nhiên chuyển bại thành thắng.
Quân
Minh yên ắng dị thường. Không nói tới điều kiện đầu tiên của Vương Lệnh, chỉ nói đến điều kiện thứ hai đã coi như thả hổ về rừng rồi.
Mắt Bình Dục híp lại, hắn quay đầu về phía thần miếu cách đó không xa rồi
bỗng nhiên nhớ đến bức họa vị Đại Hãn trong điện. Lúc nhìn thấy bức họa
ấy trên mặt Phó Lan Nha từng có chút hoang mang, đáng tiếc lúc ấy tai
mắt quá nhiều nên hắn không kịp hỏi kỹ nàng.
Chẳng lẽ, nàng đã phát hiện ra điều gì ư?
Trong một mảnh trầm mặc đó bỗng hắn nghe thấy tiếng “Lạo xạo, lạo xạo”. Tiếng động này xuất hiện cực kỳ đột ngột, ngẩng đầu vừa nhìn hắn đã thấy một
con ngựa lao nhanh ra khỏi doanh trướng. Từ xa nhìn lại thì người tới
chính là một vị phó tướng thông thạo tiếng Thát Đát. Vừa rồi hắn bận đối phó với Vương Lệnh nên từng phó thác cho anh trai cử tinh binh đến bảo
vệ Phó Lan Nha, trong đó có vị phó tướng này.
Lúc người kia tới gần bọn họ đã lập tức giơ cao một bức họa lên rồi mở nó
ra. Bình Dục tập trung nhìn thì thấy đó chính là bức họa của Đại Hãn mà
hắn tìm được trong cổ miếu. Lúc này hắn kinh ngạc nghĩ không phải thứ
này đang nằm trong tay Phó Lan Nha ư?
Mà
kỳ quái nhất chính là vừa thấy thứ kia thì sắc mặt Vương Lệnh đã lập tức trở nên khó coi còn người của Tam Thiên doanh thì đồng loạt để tay lên
ngực trái mà trang nghiêm nhìn bức họa.
Lúc này vị phó tướng kia dùng tiếng Thát Đát nói với người của Tam Thiên
doanh: “Chư vị đều biết năm đó mộ của Đại Hãn Mông Cổ ở đâu không ai
hay. Từ sau khi nhà Nguyên vong, đã qua mấy chục năm qua những người còn sống trên đời không ai có thể chân chính nhìn thấy bức vẽ của Đại Hãn.
Bức vẽ này được để trong hầm mộ của Đại Hãn nên con cháu đời sau khó
tránh khỏi coi nó là thật và coi người trong bức họa này chính là Đại
Hãn ——”
Hắn còn chưa dứt lời thì con
ngươi của Vương Lệnh đã dâng lên sát khí, lão tung người vươn tay ra
muốn đào tim người kia. Người của Tam Thiên doanh đang nghe đến nhập
thần thấy thế lại không nhịn được nghi hoặc nhìn nhau. Trong lòng Bình
Dục cũng đã thông suốt thế nên hắn vội tung người ngăn cản Vương Lệnh.
Tần Yến Thù cũng nhanh chóng điều hòa hơi thở mà nhào đến chỗ Vương
Lệnh. Vương Thế Chiêu cũng một lòng muốn lấy mạng già của lão ta nên căn bản không quan tâm đến bức vẽ kia mà cũng hét một tiếng rồi tham gia
chiến cuộc.
Bốn người tức khắc lại quần
nhau. Nhân lúc ấy tên phó tướng kia giục ngựa tránh qua một bên, đứng xa Vương Lệnh một chút rồi nói tiếp: “Năm đó có người biết được chỗ mai
táng của Đại Hãn nên đã cố ý treo đầu dê bán thịt chó mà giả làm hậu duệ của Đại Hãn. Kẻ kia vẽ một bức tranh theo bộ dạng của mình để lừa gạt
người khác bán mạng. Kỳ thật kẻ ấy không phải hậu duệ của Đại Hãn Mông
Cổ.”
Hắn nói xong lại giơ bức vẽ lên nói
với mọi người: “Các vị đều biết bức họa trăm năm trước và bức vẽ mới làm gần đây sẽ có nhiều chi tiết không trùng khớp. Cho dù tranh vẽ giả có
thể lừa được đa số mọi người nhưng lại khó mà giấu được tất cả. Nếu các
vị không tin thì ta có thể vì mọi người phân rõ thật giả trong này.”
Lúc này trong đám kỵ binh rốt cuộc có một kẻ không kiềm chế được hỏi: “Ngươi nói bức họa này là giả ư?”
“Đúng vậy,” phó tướng kia lấy một bầu rượu từ trong lòng ra, dùng miệng cắn
mở cái nắp rồi nói, “Nếu đây là tranh từ trăm năm trước thì tuy trong mộ khô ráo, nhiệt độ thấp nên màu sắc bên ngoài vẫn giữ được độ tươi sáng
nhưng một khi mang ra ngoài màu sắc của nó lập tức sẽ ảm đạm đi nhiều.
Nhưng chư vị nhìn xem bức họa này đã được mang ra ngoài một lúc mà màu
sắc vẫn rõ ràng như cũ.”
“Thứ hai là,”
hắn bỗng nhiên dốc bầu rượu lên nhỏ mấy giọt rượu vào bức họa rồi nói,
“Nếu là một bức họa mới được vẽ thì khi bị thấm rượu lớp màu bên trên sẽ bong ra, lớp bên dưới sẽ bị nhòa. Nhưng nếu là tranh vẽ đã có niên đại
trăm năm thì sẽ được gió hong khô, rất khó bị rượu hủy hoại.”
Đám kỵ binh kia lập tức dán mắt vào bức họa, quả nhiên thấy chỗ rượu xối qua nhanh chóng bị nhòe màu.
Bình Dục ở một bên nghe thấy vị phó tướng kia nói chuẩn xác thì biết rõ hắn
chỉ đang thuật lại lời người khác. Cũng khen cho hắn còn nói được đến
lưu loát như thế.
Nhớ tới biểu tình của
Phó Lan Nha lúc nhìn thấy bức họa kia thì trong lòng Bình Dục tức khắc
như gương sáng. Hắn có chút bội phục nàng lại có chút buồn cười. Nếu
không phải lúc này đang đối đầu với kẻ địch mạnh thì hắn hận không thể
mọc cánh lập tức đến tìm nàng.
“Như các vị thấy đó, có kẻ đã lợi dụng việc này để dụ dỗ các vị mắc mưu, vì thế chớ có nhẹ dạ.”
Đám kỵ binh quả nhiên ồn ào hẳn lên, tiếng Mông Cổ ục ục vang lên hết lượt
này tới lượt khác. Trong tiếng hỗn loạn đó có không ít tiếng mắng chửi,
cơn tức giận của bọn họ càng ngày càng dâng cao không thể ngăn được, “Bố Nha Đặc! Ngươi dám trêu chọc chúng ta! Nếu đây đúng là gian kế của
ngươi thì chẳng phải chúng ta đã mất mạng uổng công ư? Ngươi cái đồ tạp
chủng này!”
Nghĩ đến việc mình suýt nữa
là tan xương nát thịt vì kẻ giả mạo này nên cả đám kỵ binh phẫn nộ không thôi. Bọn họ sôi nổi vứt hỏa dược đi, cũng không chịu bán mạng cho tên
gian tặc lai lịch không rõ này nữa.
Vương Lệnh nghe được những lời này thì ngũ tạng đều như bị thiêu đốt, chiêu
thức cũng rối loạn vài phần. Trong lúc không cẩn thận lão bị Bình Dục và Tần Yến Thù trước sau tập kích đánh trúng ngực. Một cơn sóng nhiệt hồn
hậu truyền đến, trước mắt lão biến thành màu đen, ngực suýt nữa thì đau
đến vỡ ra. Rốt cuộc lão không chống đỡ được mà ngã xuống đất.
Không đợi lão giãy dụa thì trên cổ đã có thêm một thanh đao sáng lóe và sắc
bén. Không cần nhìn kỹ lão cũng nhận ra đây là Tú Xuân Đao của Bình Dục. Lão giãy giụa một buổi nhưng lại không cẩn thận bị đao kia cứa một
đường trên cổ. Trong lòng lão biết nội lực bị tổn hao nên lão không còn
khả năng bảo vệ bản thân đao thương bất nhập nữa. Mặt lão xám như tro
tàn.
Lão thở mạnh một hơi sau đó đột
nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt lão chạm đến bóng chiều tà và mặt trời đang lặn ở phía xa thì cả người bỗng ngẩn ra. Chỉ thấy hoàng hôn trải trên thảo
nguyên một cái bóng thật lớn, cảnh này thực quá thê lương khiến lòng lão run lên. Ngày đã qua lúc nào không hay, hiện tại đêm tối đang đến gần,
nếu chợt nhìn thì không khác gì tình cảnh hiện tại của lão.
Lão cắn chặt răng, không cam lòng mà nhắm hai mắt lại.