Kỳ thật Phó Lan Nha
cũng không nắm chắc việc Bình Dục có quen ông chủ của khách điếm hay
không, sở dĩ nàng hỏi như thế chẳng qua là vì nhớ tới việc Lưu Bôi Uyển ở kinh thành cũng có chút danh tiếng. Bình Dục thân là Cẩm Y Vệ thì không có lý gì không biết chủ nhân phía sau Lưu Bôi Uyển là ai.
Nhưng dù vậy chưa chắc hắn đã biết chủ nhân của Lưu Bôi Uyển và khách điếm
này vô cùng có khả năng là cùng một người. Nếu hắn biết mà còn cố ý tới
khách điếm này tìm nơi ngủ trọ vậy thì quan hệ của hắn và ông chủ bí ẩn
của hai nơi này quả thực đáng để cân nhắc.
Nàng nói xong câu kia thì cố ý dừng lại, cẩn thận nhìn biến hóa trên sắc mặt của Bình Dục, muốn từ đó nắm được chút manh mối. Đáng tiếc từ góc độ
này của nàng chỉ có thể nhìn được sườn mặt của hắn. Hơn nữa sau khi hắn
nghe xong trên mặt không có bất kỳ gợn sóng gì, vừa không phủ nhận cũng
không thừa nhận mà chỉ thản nhiên mở cửa đi ra ngoài.
Phó Lan Nha không thể đọc được chút kinh ngạc nào từ mặt hắn nhưng trong
lòng nàng cũng đã có chút kết luận. Hoặc người này quá biết cách che
giấu cảm xúc bản thân hoặc hắn quả nhiên biết ông chủ khách điếm là ai.
Theo hiểu biết trong thời gian này ở chung thì có lẽ ngày thường Bình
Dục đã có quá nhiều chuyện phải lo nên hắn cũng chẳng cần thiết giấu
diếm cảm xúc với một tội quyến như nàng làm gì. Ở trước mặt nàng hắn
luôn buồn giận bất chợt, một bộ cao cao tại thượng.
Thế nên khả năng đầu tiên hiển nhiên không đúng. Nói cách khác hắn thật sự quen ông chủ khách điếm ư?
Nàng trái lo phải nghĩ, cố gắng để những suy nghĩ hỗn độn này lôi kéo, để
bản thân xem nhẹ những lo lắng do lời nói vừa rồi của Bình Dục gợi lên.
Nhưng nàng giãy dụa một phen mà suy nghĩ cuối cùng vẫn đi theo hướng
nàng đã cố tránh đụng vào. Vừa rồi hắn nói cha nàng ở trong triều gây
thù chuốc oán quá nhiều, sau khi rơi đài có nhiều kẻ muốn bỏ đá xuống
giếng.
Nàng chẳng qua chỉ bị áp giải vào
kinh mà tình cảnh đã gian nan thế này, vậy cha và anh nàng lúc này đang
bị nhốt thì thế nào đây……
Nàng giật mình
ngồi một hồi, không dám để cảm xúc giận dữ lo lắng trong đáy lòng trào
lên mà cố mạnh mẽ chuyển ý nghĩ sang hướng khác. Cũng không biết Vương
Thế Chiêu bị thương thế nào, một ngày này hắn lặng yên không chút động
tĩnh nào, có lẽ vết thương không nhẹ. Bình Dục cũng cho hắn đủ mặt mũi,
cũng sẽ không bỏ mặc sống chết của Vương Thế Chiêu nên hơn phân nửa bọn
họ sẽ nấn ná mấy ngày ở thành Lục An này.
Còn có anh em Đặng gia ở đối diện, nàng vốn tưởng trải qua đêm đó bọn họ sẽ sớm dọn đi chỗ khác, ai ngờ bọn họ vẫn ở lại đây. Nhớ tới gương mặt có
chút nôn nóng của Đặng An Nghi lúc nhìn nàng đêm đó, nàng lạnh lùng rũ
mắt, khóe miệng lộ ra ý châm chọc không dễ dàng nhìn được.
Bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, vừa mở ra lại thấy tiểu nhị của khách
điếm được Lý Mân dặn dò mang thuốc mỡ đã được đun nóng tới. Lúc thuốc
được đun hắn luôn canh giữ ở bên cạnh, đảm bảo không có việc gì mới yên
tâm đưa cho Lâm ma ma.
Lâm ma ma nói lời cảm tạ sau đó về phòng đắp thuốc cho Phó Lan Nha.
Sau khi nghĩ một đống rối loạn, tâm tình Phó Lan Nha cũng bình phục không
ít. Nhờ Lâm ma ma dìu đi, nàng ngồi xuống để thay thuốc. Lâm ma ma thật
cẩn thận cởi giày tất cho nàng, lòng tràn đầy lo lắng mà nhìn nàng thở
dài nói: “Tiểu thư, ở đây chỉ có mình ma ma, nếu ngài thấy khổ sở thì
đừng nghẹn một mình, muốn khóc thì khóc. Ở trước mặt ma ma không có gì
phải giấu.”
Phó Lan Nha nghẹn họng, lát sau nàng cười nói: “Ma ma nói gì chứ!”
Mắt Lâm ma ma chua xót, đang muốn khuyên Phó Lan Nha thì đã thấy ngoài cửa
truyền đến tiếng tranh cãi nho nhỏ. Hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Lâm ma ma đi qua mở cửa rồi kinh ngạc nói: “Đặng công tử?”
*****
Bình Dục từ phòng của Phó Lan Nha về thì lập tức kéo đai lưng, cởi áo khoác
ra. Có lẽ vì trời nóng nên hắn uống hết một chén trà lớn mà vẫn vô cớ
cảm thấy phiền muộn. Lý Mân vào phòng bẩm báo công việc thấy Bình Dục âm trầm đứng trước bàn xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì nên nghi
hoặc hỏi: “Bình đại ca?”
Bình Dục lấy lại tinh thần rồi xoay người hỏi: “Chuyện gì thế? Bên kia có hồi âm ư?”
Lý Mân lắc đầu nói: “Tin chưa đến. Vừa rồi đệ đã lấy thuốc cho Phó tiểu thư.”
Hắn nói xong, thấy Bình Dục vẫn nhìn mình, giống như đang chờ hắn nói tiếp
thì vội tiếp tục: “Vị Lưu đại phu kia nói, chân tội quyến bị thương, đã
bốc thuốc nhưng khi ông ta bắt mạch còn phát hiện trong người Phó tiểu
thư có chút hàn khí, chỉ sợ đã tích tụ vào tim. Hiện tại thời tiết nóng
nên tạm thời hàn khí chưa phát, nhưng một khi lên đường, tàu xe mệt nhọc thì khó đảm bảo không bị bệnh. Ông ta để thuộc hạ hỏi ngài chỉ kê thuốc chữa chân hay còn kê chút thuốc điều dưỡng thân thể cho nàng ta nữa?
Hơn nữa phương thuốc kia cực đắt, dược liệu hiếm có, uống mấy thang
thuốc này cũng hao phí không nhỏ. Nếu không có thể đổi chút thuốc thông
thường, dược hiệu ôn hòa một chút nhưng cũng có thể điều dưỡng tám phần. Không biết ý đại nhân thế nào.”
Bình Dục trầm mặc một lát sau đó bình tĩnh nói: “Kê cả thuốc đẩy lui hàn khí và thuốc trị thương chân.”
Lý Mân đáp lời sau đó gãi gãi đầu hỏi: “Thế bốc thuốc đắt tiền hay thuốc bình thường?”
Bình Dục né tránh mà không đáp, hắn chỉ đi tới mép giường, ngồi xuống cởi
ủng. Thấy Lý Mân vẫn đang nhìn mình thì nhẫn nại của hắn hết sạch, hơi
chút cáu tiết nói: “Nên dùng cái gì thì dùng cái đó, dọc đường đi chúng
ta còn thiếu chuyện để làm sao?”
Lý Mân
cân nhắc một hồi mới hiểu ý Bình Dục là muốn cho Phó Lan Nha dùng phương thuốc đắt tiền, trong lòng hắn cũng buông lỏng, miệng cười hì hì đáp
lời.
Hắn ngước mắt thấy Bình Dục đã đứng
lên, để chân trần đi vào phòng tắm, bộ dạng giống như chuẩn bị tắm nên
vội cáo lui, tính đi tìm đại phu để sắp xếp. Ai ngờ vừa đến hành lang đã thấy Đặng An Nghi đứng ở cửa căn phòng cách vách, phía sau là một ông
lão trên tay là một hòm thuốc, nhìn bộ dạng giống đại phu.
Mặt Đặng An Nghi mang theo giận dữ nói với Trần Nhĩ Thăng: “Nàng tuy là tội quyến nhưng vẫn là người, chân bị thương nặng như thế sao có thể mặc
kệ? Ta chẳng qua chỉ để đại phu tới xem chân cho nàng, cũng không có ý
gì khác, ngươi có thể đứng ở một bên nhìn. Có gì mà phải ngăn không cho
đại phu vào chẩn trị chứ?”
Trần Nhĩ Thăng lạnh mặt nói: “Không hợp quy củ.” Sau đó hắn nhất quyết không cho Đặng An Nghi mang đại phu vào.
Lý Mân nhớ ra sáng nay khi đại phu tới thì Trần Nhĩ Thăng không có ở đây,
đối với việc Bình Dục đã tìm người xem bệnh cho Phó Lan Nha hắn cũng
không biết. Thấy Đặng An Nghi hiển nhiên không tính toán từ bỏ nên Lý
Mân định tiến lên nói với hắn vài câu.
Lúc này cửa phòng cách vách mở ra, vị Lâm ma ma kia đi ra mỉm cười nhìn
Đặng An Nghi nói: “Đa tạ Đặng công tử quan tâm, buổi sáng nay Lý đại
nhân đã mời đại phu tới chẩn trị cho tiểu thư, không cần phiền đến Đặng
công tử nữa.”
Sắc mặt của Đặng An Nghi
thay đổi, nhanh chóng nhìn lướt qua phòng của Bình Dục, nhưng chỉ một
lát hắn đã khôi phục lại nụ cười nho nhã, nhìn Lâm ma ma nói: “Nếu như
thế thì mong Phó tiểu thư an tâm dưỡng thương, ta cáo lui trước.”
Lý Mân thấy thế thì nhíu nhíu mày, mới vừa bước nửa bước đã nghe thấy động tĩnh phía sau. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Bình Dục để chân trần
đứng ở cửa phòng tắm, áo trên đã cởi, vai để trần, chỉ mặc một cái quần. Có lẽ hắn đã nghe được tranh chấp ở bên ngoài nên trên mặt rõ ràng viết hai chữ không vui. Hắn lạnh giọng nói: “Thay ta chuyển lời tới Đặng An
Nghi, từ hôm nay trở đi người của Vĩnh An Hầu phủ bọn họ không được đến
gần tội quyến trong vòng một trượng, nếu vi phạm thì coi như kẻ mưu toan cướp khâm phạm triều đình!”
Nói xong hắn đóng sầm cửa phòng tắm lại.
*****
Đến buổi tối Bình Dục đang ở trong phòng dùng bữa thì Lý Mân cầm một phong
thư đi vào nói: “Bình đại ca, bạn của nhị ca đệ đã trả lời.”
Bình Dục đón lấy, mở thư ra xem xong thì một lúc lâu cũng không nói gì. Lý
Mân nhịn không được hỏi: “Đại ca, trong thư nói thế nào?”
Bình Dục ném tin trên bàn, cả người dựa vào lưng ghế đạm mạc nói: “Đám thích khách tập kích đêm qua sử dụng bạc xà đao của người Đông Giao. Chỉ có
người của Đông Giao Hội mới dùng vũ khí này.”
Lý Mân tỉnh ngộ, bảo sao vũ kí của đám thích khách hôm qua lại kỳ quái như thế, dĩ vãng hắn chưa bao giờ gặp qua. Nhưng Đông Giao Hội có lai lịch
gì? Trong đầu hắn tìm tòi một phen nhưng quả thật chưa bao giờ nghe thấy Bình đại nhân hay anh hai nhắc tới cái tên này.
Anh hai hắn từ nhỏ đã tập võ thuật, cũng quen không ít người trong giang
hồ. Sau đó hắn tình cờ gặp gỡ nên bái một vị võ lâm minh chủ làm sư phụ. Vì thế kiến thức của hắn về các bang phái trên giang hồ cũng rõ ràng
hơn bất kỳ ai. Nhưng trong số các bang phái đó cũng không nói tới Đông
Giao Hội.
“Trên thư nói 20 năm trước Đông Giao Hội đã thoái ẩn giang hồ.” Bình Dục xoa xoa mày, biểu tình chuyển
sang ngưng trọng. Hắn lại cầm thư lên xem, tin tức quả nhiên giống như
lời Tần chưởng môn nói lần trước. Gần đây có nhiều môn phái giang hồ sớm đã mai danh ẩn tích lại chạy tới Vân Nam.
Thí dụ như vị Tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo kia cũng đã bế quan 10 năm. Hiện
giờ nàng ta lại tái xuất, lý do hơn phẩn nửa cũng không khác gì các bang phái kia.
“Giống như có người tung lời
đồn nào đó lên giang hồ mới dẫn đến sự xuất hiện của nhiều bang phái đã
mai danh ẩn tích lâu như thế.” Hắn nói.
Lý Mân càng thêm tò mò, “Lời đồn đãi gì chứ?”
Bình Dục không đáp, đáy lòng hắn nổi lên chút nghi vấn sớm đã nghĩ tới. Nếu
Vương Lệnh muốn đối phó với Phó Lan Nha thì lúc nàng ta chỉ có một mình ở Phó phủ hẳn đã có thể xuống tay, hà tất phải phí sức phí lực trên đường vào kinh này?
Vương Lệnh mua chuộc Chu
tổng quản kia nhưng lại chậm chạp không chạm tới Phó Lan Nha mà chỉ âm
thầm quan sát. Chờ đến khi các bang phái trên giang hồ đã lộ diện thì
người của Đông Xưởng lại không thấy bóng dáng đâu. Cái này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Hắn suy nghĩ thật lâu cuối cùng mới lấy mồi lửa từ trong lòng ra đốt lá thư kia. Tờ giấy bén lửa cháy lên, cuộn lại thành một cục, ánh lửa chiếu
sáng kích động trong lòng hắn. Nếu tin tức nói đúng thì mấy bang phái
gần đây cùng với Tần Môn đều chưa tham gia vào việc này. Mặc kệ Vương
Lệnh rốt cuộc muốn làm cái gì, tập hợp mấy môn phái đó lại để cùng đối
phó với Trấn Ma Giáo cũng tốt, hoặc trộn lẫn với việc của Phó Lan Nha
cũng thế, nước đã đục thì chẳng ngại khiến nước đục hơn.
“Thay ta chuyển lời cho Tần Môn rằng buổi sáng ngày mai mời bọn họ tới khách
điếm bàn chuyện.” Hắn nhìn Lý Mân nói, “Tình thế quá phức tạp, hiện giờ
đã xuất hiện Trấn Ma Giáo cùng Đông Giao Hội, ở lại chỗ này không biết
sẽ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa. Ngươi đi xem thương thế của
Vương Đồng Tri thế nào, nếu không ổn thì ngày mai chúng ta sẽ đi trước,
để hắn lại Lục An tiếp tục dưỡng thương.”
Lý Mân đáp lời rồi đi xuống làm việc.
Buổi tối thời tiết nóng bức, Phó Lan Nha tắm gội xong, mới vừa ngồi xuống
mép giường đã nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Nàng hơi giật mình, vội đỡ mép giường đứng dậy, lấy áo ngoài từ giá áo
trước giường xuống vội vàng mặc lên. Trong lòng nàng kinh ngạc nghĩ bây
giờ mới là giờ nào mà Bình Dục đã tới sớm như thế.
Nàng mặc xong áo choàng mới đỡ mép giường mang theo dò hỏi gọi: “Bình đại nhân?”
Bình Dục ở bên cửa sổ đợi một hồi, thấy trong giọng nói của Phó Lan Nha
không có ý kiêng dè hắn mới tiến vào phòng. Hắn không nhìn nàng mà chỉ
nói: “Ta tới nói cho ngươi một tiếng là hiện tại có chút thay đổi, sáng
sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”
Đột nhiên có thay đổi ư? Trong mắt Phó Lan Nha hiện lên cái gì đó nhưng lát sau nàng lên tiếng đáp: “Đã biết.”
Nếu là lúc khác nàng sẽ khó tránh phí tâm tư dẫn dắt hắn mở miệng, để có
thể có được chút thông tin từ hắn. Nhưng thái độ của hắn vài lần liên
tiếp đều lạnh lùng như cục đá, chẳng những không để lộ ra lời gì mà nàng còn rước lấy lời lạnh nhạt của hắn. Đặc biệt sau việc hôm nay nàng cực
kỳ lo lắng cho cha và anh, nỗi lòng không yên vì thế cũng lười lãng phí
thời gian quan tâm đến hắn.
Bình Dục đợi
một lúc lâu không thấy Phó Lan Nha mở miệng. Hắn vốn tưởng với tính tình của nàng chắc sẽ tìm mọi cách nói bóng gió trước mặt hắn, ít nhất cũng
sẽ dò hỏi vài câu. Nhưng ngoài dự đoán là lần này nàng lại chẳng nói gì.
Hắn nhịn không được quay đầu thì thấy nàng đang lẳng lặng đứng bên giường,
sắc mặt không chút gợn sóng, hiển nhiên là nàng không có chút ý định mở
miệng nào. Bỗng nhiên hắn chẳng còn lời nào để nói, chỉ nhìn chằm chằm
nàng một hồi sau đó xoay người tức giận nói: “Hôm nay quá mệt, ta muốn
nghỉ sớm.”
Lâm ma ma vừa lúc từ trong phòng tắm ra nghe thấy lời này thì giật mình nói: “Bình đại nhân, sớm như vậy đã đi ngủ rồi sao?”