Đặng Văn Oánh xách váy đuổi theo hắn vài bước, thấy Bình Dục không có ý dừng lại nên nàng ta không thể không dừng lại. Nàng ta nhìn bóng dáng của
hắn, giọng điệu chuyển sang lạnh nhạt: “Bình Dục, ta có chuyện quan
trọng muốn nói với huynh. Nếu huynh không muốn nghe cũng được nhưng đừng trách ta không nhắc nhở trước. Tốt nhất là huynh đừng có quản chuyện
của Phó Lan Nha nữa nếu không sẽ bị nàng ta liên lụy đến tính mạng.”
Bình Dục từ trước đến nay không bao giờ chịu bị người khác dùng lời nói uy
hiếp. Hắn nghe thấy thế thì chỉ cười lạnh một tiếng, coi như không nghe
thấy mà tiếp tục đi về phía trước. Đặng Văn Oánh thật vất vả mới ra
ngoài được một lần, làm sao chịu để Bình Dục chạy đi như thế. Nàng ta
nhanh chóng đuổi theo vài bước, khẽ cắn môi nói: “Huynh có biết Phó Lan
Nha là yêu nữ không?!”
Trong lòng Bình Dục giống như có một trận cuồng phong xẹt qua, nghi ngờ dâng lên trong lòng khiến hắn không khỏi dừng bước.
Đặng Văn Oánh thấy thế thì vui vẻ nhưng cũng hối hận. Vui vẻ vì mặc kệ dùng
cách nào cuối cùng nàng ta cũng giữ được chân Bình Dục. Nhưng hối hận là vì dưới tình thế cấp bách nàng ta đã nói lời không nên nói.
Thấy Bình Dục vẫn đứng tại chỗ, hiển nhiên có ý muốn nghe tiếp nàng ta lại
không vội vàng mà chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu tinh tế nhìn
hắn sau đó ôn nhu nói: “Việc năm đó Vĩnh An Hầu phủ quả thực có lỗi với
Tây Bình Hầu phủ, nhưng việc này ta cũng vô tội. Huynh tội gì phải dùng
lời lạnh lẽo mỗi lần thấy ta? Dù huynh không nhớ được những thứ khác thì hẳn còn nhớ rõ khi còn nhỏ hai nhà chúng ta còn giao hảo, vẫn thường
xuyên qua lại, mấy vị ca ca khác đều không thèm để ý tới ta, chỉ có
huynh là nhẫn nại chơi với ta. Hiện giờ chẳng qua huynh đi Tuyên Phủ mấy năm mà tính tình giống như đã thay đổi thành một người khác. Nhưng
huynh có biết là ta vẫn nhớ rành mạch từng việc ngày đó không? Muốn ta
coi huynh như người xa lạ thì ta làm sao mà làm được?”
Nói đến đoạn sau giọng nàng ta đã tràn đầy tủi thân. Bình Dục vốn lười nghe nàng ta nói lung tung, lúc này thấy nàng ta nói tới đoạn thời gian mấy
năm hắn ở Tuyên Phủ kia một cách nhẹ nhàng như thế thì đột nhiên cảm
thấy chán chường không nói nên lời. Hắn trừng mắt nói: “Đặng tiểu thư sợ là sống viên mãn quá nên đến chuyện gạo xưa thóc cũ cũng nhớ. Ta rất
bận, thật sự không rảnh nghe ngươi nói lời vô nghĩa.”
Ánh mắt Đặng Văn Oánh nhìn bao thuốc trên tay Bình Dục, trong lòng chua
xót, không đợi hắn đi qua nàng ta đã lạnh lùng nói: “Nếu huynh bận rộn
như vậy thì vì sao còn rảnh rỗi ở chỗ này giúp người ta nướng thuốc
dán?”
Nàng ta vừa nhìn đã biết thuốc này
là thuốc dán chuyên trị thương. Nhiều ngày nay lúc nàng ta ra vào khách
điếm không phát hiện có Cẩm Y Vệ nào hành động không tiện, chỉ trừ vị
Phó tiểu thư kia là đi lại tập tễnh.
Bước chân Bình Dục ngừng lại, hắn trừng mắt nhìn Đặng Văn Oánh. Hắn thích
nướng thuốc cho ai thì nướng, nàng lấy tư cách gì mà chất vấn? Cất thuốc vào ngực rồi hắn cất bước đi qua nàng ta. Hắn đúng là nhàn đến hoảng
rồi nên mới vì một câu yêu nữ vô căn cứ kia mà không duyên không cớ nấn
ná ở chỗ này với họ Đặng kia lâu như vậy.
Đặng Văn Oánh ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hắn, cả trái tim như ngâm trong nước
muối vừa chua xót lại khó chịu. Từ nhỏ tới lớn nàng ta đều suôn sẻ, duy
chỉ có việc hôn nhân với Bình Dục là nhiều gập gềnh. Nàng ta nhớ rõ
trước khi Bình gia xảy ra chuyện tính tình của hắn khác hẳn bây giờ. Hắn lúc đó thích nói thích cười, bộ dạng lại xuất sắc, bàn về cưỡi ngựa bắn cung và học vấn cũng là người nổi bật trong đám con cháu nhà quyền quý ở kinh thành.
Tuy sau khi lớn lên vì tị
hiềm nên nàng ít khi có cơ hội được nhìn thấy hắn nhưng ngẫu nhiên ở xa
xa liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn ngày càng tuấn lãng thì trong lòng
nàng ta vẫn cảm thấy ngọt ngào thật lâu.
Lúc Bình gia xảy ra chuyện nàng ta từng ở trong nhà khóc nháo, từng không
ngừng nói với mẹ là ngoài Bình Dục nàng ta sẽ không gả cho ai khác.
Nhưng mắt thấy tội danh của Tây Bình Hầu phủ được chứng thực, Bình gia
bị sung quân đi Tuyên Phủ thì ngoài khóc nháo nàng ta chẳng có cách nào
khác.
Một năm sau cha mẹ lại đính thân
cho nàng ta, lúc ấy nàng ta nghĩ Bình gia sẽ không còn ngày ngóc đầu vì
thế khóc nháo mấy ngày rồi cũng nhận mệnh. Ai ngờ không bao lâu sau
người cùng nàng ta đính thân lại không cẩn thận ngã ngựa trong lúc cưỡi
ngựa săn thú ở Tây Giao, cứ thế gãy cổ mà chết.
Nàng ta nhớ rõ lúc ấy anh hai cũng cùng đi săn với người nọ, sau khi trở về
có kể về người kia và thở dài hồi lâu. Nàng ta ở một bên nghe xong thì
không hề cảm thấy khổ sở mà lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Đối với nàng
ta mà nói thì chỉ có Bình Dục có thể khiến nàng ta khóc và cười, còn
những người khác chẳng có gì đặc biệt.
Sau đó mẹ nàng ta tới Thanh Lương Tự thắp hương rồi bói cho nàng một quẻ
thấy nói trong hai năm nàng không nên bàn chuyện cưới hỏi vì thế hôn
nhân của nàng ta mới bị gác lại.
Lúc Bình gia khôi phục lại tước vị nàng ta vui mừng khôn xiết, nhưng không dám
thổ lộ tâm sự của mình với cha mẹ nên đành đi quấy nhiễu chị cả lúc ấy
vẫn là Thái Tử Phi. Sau khi bày tỏ cõi lòng nàng ta cầu chị mình nghĩ
biện pháp để giật dây Bình gia và Đặng gia kết thân.
Đáng tiếc lúc ấy bởi vì Ninh Vương thế lực lớn, Thái Tử ở trong triều càng
lúc càng yếu thế nên tình cảnh của chị cả cũng cực kỳ gian nan. Lúc gặp
gỡ gia quyến của thần tử, chị ấy cũng lo lắng rất nhiều, làm gì còn tâm
tư giúp đỡ chuyện nghị thân cho nàng ta. Thật vất vả Ninh Vương mới rơi
đài, Thái Tử thuận lợi đăng cơ, chị gái nàng ta lúc này mới danh chính
ngôn thuận mượn quyền lực của Hoàng Hậu để hòa giải quan hệ hai nhà.
Nhưng dù Tây Bình Hầu gia cùng phu nhân đã có ý buông lỏng khi được chị cả
khuyên bảo thì Bình Dục vẫn cứ cứng như đá, không chịu gật đầu. Nàng ta
càng nghĩ càng thấy tủi thân, từ đầu tới cuối nàng ta có làm gì sai đâu? Bình gia gặp nạn nàng ta cũng chưa từng có một ngày an ổn, vậy vì sao
nàng ta bù đắp thế nào Bình Dục cũng không chịu để ý tới nàng ta vậy?
Nàng ta nhớ tới bộ dạng hắn ngồi trước đống lửa nướng thuốc dán vừa nãy. Ánh lửa nhu hòa chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ và biểu tình nghiêm túc của
hắn. Còn có đêm đó khách điếm bị tập kích hắn lôi kéo Phó Lan Nha đi qua hành lang thật dài, nhẫn nại giúp nàng ta tìm vị ma ma mất tích.
Nàng ta vốn đến để khoe khoang thân phận nên không tính chủ động tới tìm hắn nghe lời lạnh nhạt nhưng một Phó Lan Nha nửa đường nhảy ra khiến nàng
ta hoàn toàn rối loạn. Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy chua xót khôn kể, nhịn không được thấp giọng nói với bóng dáng của hắn: “Chuyện kết thân
chẳng qua là phụ mẫu và tỷ tỷ tình nguyện, nếu huynh đã không muốn thì
ta tuyệt đối sẽ không quấn lấy huynh. Ta chỉ khuyên huynh một câu, mặc
kệ huynh tin hay không thì vị Phó tiểu thư kia cũng là yêu nữ, mặc kệ ai dính tới nàng ta đều sẽ không có kết cục tốt.”
Nói xong nàng ta cắn môi đứng ở chỗ cũ nhìn xem Bình Dục sẽ trả lời thế
nào, ai ngờ hắn căn bản không thèm để ý mà đi luôn. Nàng ta đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt dần biến lạnh nhưng hồn nhiên không biết có người
đang lặng yên đến gần mình, lại lặng yên dừng bước đứng ở chỗ tối nhìn
nàng ta.
Thật lâu sau lúc Đặng Văn Oánh
rốt cuộc xoay người chậm rãi đi về chỗ lều trại của Vĩnh An Hầu phủ thì
người nọ mới thở dài, không xa không gần đuổi theo.
*****
Phó Lan Nha ăn xong cơm tối cũng không có việc gì nên nàng cùng ma ma sửa
lại giường đệm. Chủ tớ hai người lấy ra mọi quần áo có thể dùng, nhưng
giường đệm vẫn quá mức đơn bạc. ngủ trên mặt đất vừa không thoải mái lại sợ nhiễm hơi ẩm từ nền đất. Phó Lan Nha nghĩ tới nghĩ lui rồi trưng
dụng cả mấy cái tay nải bằng da nhưng vẫn cảm thấy mặt đất cộm lên rõ
ràng. Nàng đang âm thầm nghĩ biện pháp thì chợt nghe ngoài cửa truyền
đến tiếng vấn an của đám Trần Nhĩ Thăng. Màn cửa bị vén lên, Bình Dục
khom lưng tiến vào.
“Bình đại nhân.” Nàng nửa quỳ trên mặt đất trải đệm vừa quay đầu nhìn hắn.
Bình Dục liếc nàng một cái sau đó móc bao thuốc từ trong lòng ra, không nóng không lạnh nói: “Đây là thuốc Lý Mân nướng cho ngươi.”
Phó Lan Nha đón lấy thấy gói thuốc vẫn nóng thì cong môi cảm tạ: “Đa tạ.”
Nói xong thấy Bình Dục xoay người muốn đi nhưng nàng nhịn không được gọi
hắn lại: “Bình đại nhân, có thể ở lại một chút đợi ta đổi thuốc xong có
chút lời muốn nói với ngài.”
Bình Dục
quay đầu lại, thấy tóc nàng búi lỏng, hai con mắt đen nhánh như có ánh
nước, khóe miệng cong cong mang theo ý cười thì biết trong lòng nàng
nhất định có chuyện muốn hỏi mình. Hơn nữa hắn nhìn ra nàng cũng không
có ý định che giấu tính toán của bản thân.
Không biết vì sao hắn lại nhớ tới hai chữ “yêu nữ” mà Đặng Văn Oánh vừa nói
vì thế vội thu lại ánh mắt, nhàn nhạt từ chối nói: “Ta không rảnh.”
Nhưng vừa xốc mành lên bước chân hắn lại dừng lại. Nghĩ một lúc, hắn nói với
bản thân rằng mình cũng có thể hỏi thăm nàng về chuyện của Vương Thế
Chiêu và Chu tổng quản. Ở lại nghe nàng nói cũng không sao, thế nên hắn
tức giận nói: “Ngươi đổi thuốc đi rồi lại nói.”