Trái tim Phó Lan Nha
âm thầm đập nhanh hơn, khóe mắt chú ý tới nhất cử nhất động của Bình
Dục. Vừa rồi ánh mắt hắn quá mức cổ quái, hai người đang nói chuyện lại
đột nhiên ngừng khiến nàng không thể không phòng bị.
Nếu hắn thật sự tâm huyết dâng trào muốn lục soát đồ đạc của nàng thì nàng
nên làm gì cho phải? Tâm tư của Bình Dục tạm thời nàng không nhìn thấu,
những di vật của mẫu thân chỗ nào cũng lộ ra quái dị, nếu để hắn cướp đi vậy tình cảnh của nàng đến tột cùng là có lợi hay tệ hơn nàng cũng
không nắm chắc.
Bình Dục vẫn đánh giá
nàng như cũ, ánh mắt kia của hắn quá mức thận trọng sắc bén khiến nàng
như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ở trước mặt Bình Dục nàng không
dám để lộ ra bất kỳ dấu hiệu chột dạ nào, chỉ đành căng da đầu âm thầm
nghĩ cách ứng phó. Trái lo phải nghĩ, khóe mắt nàng chạm đến cửa lều,
bỗng nhiên nhớ tới dị trạng nhìn thấy trên người Vương Thế Chiêu lúc
trước. Trong lòng nàng vừa động, không biết có dùng được không nhưng hy
vọng sự khác thường của Vương Thế Chiêu có thể giúp dời lực chú ý của
Bình Dục. Vì thế nàng chuyển mắt nhìn về phía Bình Dục, muốn mượn việc
này để hóa giải khốn cảnh.
Không ngờ nàng mới vừa định mở miệng thì bên ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng
bước chân dồn dập. Người nọ tới trước cửa thì gấp gáp kêu: “Bình đại
nhân!” Đúng là giọng Lý Mân.
Bình Dục
nghe thấy giọng gấp gáp của Lý Mân thì liếc nhìn Phó Lan Nha một cái sau đó lập tức đứng dậy, xốc màn trướng lên hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Mân giống như đang suy xét tìm từ ngữ nhưng cuối cùng hắn đành từ bỏ
lắc đầu nói: “Vương Đồng Tri có chút cổ quái, thuộc hạ cũng không biết
nên nói như thế nào, tóm lại đại nhân đi qua nhìn thì hiểu.”
Bình Dục thấy sắc mặt hắn cổ quái cực kỳ thì trong lòng hơi kinh ngạc. Hắn
cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu nói với Trần Nhĩ Thăng và Hứa Hách:
“Canh chỗ này cho kỹ, đừng để tội quyến đi đâu.”
Chờ hắn trở về sẽ nghĩ cách bức Phó Lan Nha ngoan ngoãn giao đồ ra.
Phó Lan Nha nghe thấy tiếng bước chân của Bình Dục và Lý Mân rời đi thì nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ tới vài lời mới nghe được nàng không nhịn được tò
mò, không biết cái tên Vương Thế Chiêu kia lại xảy ra cái gì cổ quái mà
có thể khiến Lý Mân gấp gáp tới tìm Bình Dục như thế.
Nàng không rảnh lo nghĩ nhiều mà lấy cuốn sách nhỏ kia ra, ánh mắt nhanh
chóng đảo quanh trướng, muốn tìm một chỗ thỏa đáng để giấu nó đi. Hiện
giờ hành động của nàng cũng không tự do, không trông cậy có thể giấu đến nơi Bình Dục không nhìn thấy. Nhưng lát nữa hắn quay lại mà vẫn quyết
tâm muốn tra xét vật tùy thân của nàng thì nàng hy vọng cuốn sách nhỏ
này không bị lục ra.
Lâm ma ma thấy thế
thì đột nhiên hiểu được. Bà lập tức sờ tay áo lấy ra bình thuốc giải
độc, đi tới bên cạnh Phó Lan Nha nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, có phải Bình
đại nhân nổi lên nghi ngờ không? Nếu cứ thế này thì sợ cũng không thể
giấu sách này được đâu, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
Ánh mắt Phó Lan Nha nhìn quanh một phen, chỉ cảm thấy bất kể giấu hai thứ
này ở đâu cũng không an toàn. Cuối cùng nàng quyết định vẫn đặt ở dưới
cùng đống đệm, chỗ gối đầu. Giấu xong nàng nhìn Lâm ma ma rồi thấp giọng nói: “Có thể giấu một khắc thì một khắc. Nói không chừng vừa nãy ta
nghĩ sai, có lẽ Bình đại nhân không có ý lục soát chúng ta.”
Trong miệng an ủi Lâm ma ma như thế nhưng đáy lòng nàng không nhịn được giãy
dụa, nếu một lát nữa bị Bình Dục lục soát ra cuốn sách này thì không
biết là họa hay phúc. Kỳ thật cuốn sách kia nàng đã sớm thuộc làu, cho
dù có bị lục ra thì văn tự bên trên cũng quá mức cổ quái. Nàng mà không
hiểu thì kẻ khác chưa chắc đã hiểu. Nếu thật sự không được thì cùng lắm
là cho một mồi lửa, hủy đi miễn cho hậu hoạn khó lường.
Bình Dục và Lý Mân còn chưa đi đến chỗ mọi người uống rượu sưởi ấm bên hồ đã phát hiện ra chỗ không đúng: Đám người ngồi vây quanh đống lửa trại lúc này tứ tán mà giãn ra, mỗi người đều cầm binh khí. Ở xa xa, đám người
Tần Dũng, và Đặng An Nghi cũng ở lại, trên mặt bọn họ là thần sắc khác
nhau, tất cả đều nhìn chằm chằm một nam tử đứng ở giữa.
Nam tử kia giống như uống rượu say, nghiêng ngả lảo đảo, ngã trái ngã phải, trong động tác đi lại hai tay không chịu được khống chế mà co rút vặn
vẹo, phát ra tiếng động nghẹn ngào như nứt vỏ. Từ động tác của hắn thì
có thể thấy hắn như đang chịu thống khổ cực đại.
Bình Dục liếc mắt một cái đã nhận ra người nọ là Vương Thế Chiêu vì thế hắn
nhăn mày bước nhanh tới. Mới vừa đi được hai bước thì cả người Vương Thế Chiêu bỗng nhiên như cọc gỗ bị kéo đi, cứng đờ quay lại phía hắn, cả
khuôn mặt lộ ra dưới tầm mắt hắn.
Bình
Dục thấy rõ khuôn mặt tên kia thì kinh ngạc dừng bước chân. Chỉ thấy
tướng mạo hắn lúc này và bộ dạng ngày thường giống như hai người, ngũ
quan trên mặt cứng đờ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, khóe miệng mím chặt
giống như bị khâu lại. Nhưng quái dị nhất chính là con ngươi vốn màu đen của hắn lúc này biến thành màu đỏ, giống như có thể nhỏ máu.
Mọi người đều kinh ngạc đứng yên ở một bên, không ai dám tới gần hắn. Trong sơn cốc ngoài tiếng gió nức nở và tiếng gầm nhẹ của Vương Thế Chiêu thì không còn động tĩnh gì nữa.
“Hắn làm sao vậy?” Bình Dục trầm giọng nói.
“Ai biết được.” Lý Mân nghĩ trăm lần cũng không ra, “Rõ ràng vừa rồi hắn
còn uống rượu bình thường, ai ngờ lúc này lại đột nhiên biến đổi.”
Lúc này có vài người bên kia thấy Bình Dục thì vội vã đi tới nói.
“Bình đại nhân,” người tới là Tần Dũng cùng vài vị trưởng lão của Tần Môn.
Khi đến gần, Tần Dũng đang muốn mở miệng thì nghe thấy Vương Thế Chiêu phát ra một tiếng gầm cực kỳ quái dị từ trong cổ, giống như phát ra từ trong lồng ngực. Gầm xong hắn giãy dụa chạy về phía lùm cây, bóng dáng thất
tha thất thểu, khớp xương tứ chi cứng đờ như gỗ, trong lúc di chuyển đến uốn gối cũng cực kỳ khó khăn.
Bình Dục
và Tần Dũng ngơ ngẩn, kinh ngạc dùng ánh mắt đuổi theo hắn. Thật vất vả
mới giãy giụa chạy tới trước một bụi cây, không biết Vương Thế Chiêu lại phát hiện cái gì mà cả người bỗng nhiên dừng lại. Thân thể hắn giống
một khúc cây đổ ập về phía trước, khiến một mảnh bụi bặm bốc lên.
Lý Mân thấy hắn bất động thật lâu thì nhất thời không nhịn được muốn đi
tới xem xét tình huống của hắn. Nhưng Bình Dục vì đề phòng sinh biến nên ngăn lại nói: “Không biết hắn rốt cuộc muốn như thế nào, để tránh bị
thương người khác thì trước tiên quan sát đã.”
Sau một lúc ngủ đông, Vương Thế Chiêu bỗng nhiên mạnh mẽ giãy giụa rút một
cánh tay bị đè dưới người ra. Sau đó hắn giống như đang chiến đấu với
một lực lượng vô hình nào đó, cực kỳ thong thả mà nâng tay phải lên,
nhìn chằm chằm vật trong tay một chớp mắt sau đó bỗng nhiên đôi mắt đỏ
của hắn rơi lệ, trước mặt mọi người hắn há mồm gặm cắn thứ trong tay.
Đột nhiên có một thứ tinh tế từ trong tay hắn rơi xuống, lắc lư vặn vẹo ở
cổ tay hắn. Hơn nữa theo động tác của Vương Thế Chiêu thứ kia càng vặn
vẹo kịch liệt hơn. Đến cuối cùng cái đuôi kia đã đong đưa đến độ co rút.
Mọi người thấy rõ vật trong tay Vương Thế Chiêu còn sống thì đầu tiên là
khiếp sợ sau đó cả người lạnh run. Chỉ thấy thứ kia vàng đen giao nhau,
cả người như dây thừng, không phải thứ gì khác mà là một con rắn.
Vương Thế Chiêu hồn nhiên không để ý tới ánh mắt kinh sợ của mọi người phía
sau, hắn giống như đang nhấm nháp thứ gì đó cực kỳ mỹ vị. Miệng hắn cắn
chặt cổ của con rắn kia, tiếng mút nuốt vang lên. Máu rắn không kịp nuốt theo khóe miệng hắn tràn ra ngoài, chậm rãi theo động tác của hắn mà
chảy đến cổ, cộng thêm biểu tình khó nhịn của hắn khiến Vương Thế Chiêu
không khác gì một tên ác quỷ.
Nhưng điều
khiến người ta kinh ngạc hơn chính là đợi hắn chậm rãi hút khô máu con
rắn kia thì màu đỏ trong mắt hắn chậm rãi lui đi, sắc mặt quái dị cũng
dần khôi phục lại bình thường, không còn khiến người ta sợ hãi như trước nữa.
Tuy những người ở đây đã vào nam ra bắc không ít lần, gặp qua không ít việc đời nhưng cũng bị trường hợp
quỷ dị này dọa cho nói không nên lời. Bình Dục yên lặng nhìn Vương Thế
Chiêu, trong lòng kinh ngạc. Người này tuy âm hiểm độc ác, nhưng ít nhất trên đường từ kinh thành tới đây hắn vẫn bình thường. Tối nay sao hắn
lại đột nhiên trở nên điên điên khùng khùng như vậy?
Nhớ tới việc hắn chỉ tốn hai ngày đã khôi phục vết thương trên bụng, trong
mắt Bình Dục hiện lên một ý niệm, nhanh chóng nhìn bụng hắn. Chẳng lẽ
hiện tượng tối nay có liên quan đến vết thương trên bụng hắn ư?
Vương Thế Chiêu hút hết giọt máu cuối cùng trên người con rắn kia thì quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi thở dốc một hồi. Lát sau hắn ném cái xác rắn ra,
hai tay cố sức chống đỡ trên mặt đất rồi chậm rãi đứng lên. Động tác của hắn không còn cứng đờ nữa, đầu gối và khuỷu tay cũng có thể uốn gập như thường. Sau khi hắn lung lay đứng yên được một lúc mới mệt mỏi xoay
người.
“Xin lỗi, đã dọa đến các vị.” Hắn
yếu ớt ho một tiếng, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên. Sắc mặt hắn tuy còn
có chút khó coi nhưng đã không còn ghê người như vừa rồi, đôi mắt đỏ
ngầu cũng dần biến đổi về trạng thái bình thường.
Thấy mọi người vẫn dùng thần sắc khác thường nhìn mình, hắn nâng tay lên xoa mồ hôi trên trán, ánh mắt lập lòe giải thích: “Tại hạ từng vô ý bị rắn
cắn, tuy cứu trị kịp thời nhưng độc tính kia quá lớn, vẫn còn sót lại
trong người nên một năm sẽ bị phát tác vài lần. Chỉ có máu rắn mới có
thể lấy độc trị độc. Không may là tối nay dư độc phát tác khiến ta thất
thố như thế này. Hy vọng không dọa các vị.”
Nói xong hắn chắp tay, lảo đảo lắc lư đi về phía lều trại của mình. Bình
Dục mắt lạnh nhìn bóng dáng hắn, vừa muốn đuổi theo thì chợt nghe Tần
Dũng ở phía sau gọi: “Bình đại nhân.”
Bình Dục dừng bước, quay đầu nhìn chị em Tần Dũng, bên cạnh còn có một vị
trưởng lão có tuổi của Tần Môn. Hắn nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?”
Sắc mặt Tần Dũng nghiêm trọng, nàng ta nhìn về phía Vương Thế Chiêu vừa
biến mất, thấp giọng nói: “Mời đại nhân tới chỗ yên lặng nói chuyện
riêng.”
Dứt lời nàng ta làm tư thế mời rồi cùng Bình Dục một trước một sau đi đến một chỗ yên lặng.
*****
Lâm ma ma ở trong trướng đợi một hồi nhưng không thấy Bình Dục trở về. Bà
chỉ cho rằng hắn bận việc khác, lại nghĩ hắn bận rộn như thế thì tối nay chưa chắc sẽ tới lục soát người bọn họ, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Phó Lan Nha lại không dám buông
đề phòng, nhưng trước mắt nàng cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
Cho dù có thể may mắn nghĩ ra biện pháp giấu cuốn sách này ra ngoài lều
thì ai biết được có kẻ nào đó đang ẩn nấp trong chỗ tối nhân cơ hội cướp đi không? Nếu trước sau đều không giữ nổi thì sao không đánh cược một
phen dưới mí mắt của Bình Dục.
Chủ tớ hai người sửa sang lại tấm đệm hơi mỏng sau đó kề vai nằm xuống. Quả như
hai người đoán, tuy cách một tầng đệm lót nhưng mặt đất lạnh cứng vẫn
nổi rõ, một cỗ hàn khí ẩm ướt cũng thấm vào da thịt.
Lâm ma ma nhớ tới lời dặn của đại phu ở Lục An thì trong lòng dày vò cực
kỳ, không sao đi vào giấc ngủ được. Tiểu thư đang phải dùng thuốc để
điều dưỡng thân thể, nếu nằm một đêm trên mặt đất trong sơn cốc heo hút
lạnh gió này thì chẳng phải sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Bà sột soạt mò mẫm trong chăn tìm được tay Phó Lan Nha mà nắm chặt rồi sờ
sờ. Quả nhiên tay tiểu thư còn không ấm bằng tay bà, tệ hơn lúc được
nghỉ ngơi điều dưỡng ở Lục An. Bà không nằm được nữa, trong bóng đêm bà
sờ soạng ngồi dậy rồi thấp giọng nói: “Tiểu thư, để ma ma đi ra ngoài
thương lượng với hai vị đại nhân kia xem có thể đốt một đống lửa ở bên
ngoài không. Tốt xấu gì có lửa thì hơi ẩm trên mặt đất sẽ không còn lợi
hại như bây giờ. Nếu tiếp tục nằm thế này thì thể nào tiểu thư cũng sẽ
sinh bệnh mất.”
Phó Lan Nha cũng không
cản bà lại, trên mặt đất quả thật quá lạnh. Chuyến này nàng vào kinh,
trong lòng luôn ôm hy vọng vụ án của cha sẽ được lật lại. Trước khi mọi
sự được quyết định thì việc quan trọng nhất là tìm mọi cách chu toàn bản thân. Đáng tiếc việc nhóm lửa nghe thì đơn giản nhưng kỳ thật rất phiền toái, đám người Trần Nhĩ Thăng chưa chắc đã chịu.
Lâm ma ma đi ra ngoài cười nói nịnh nọt đám Trần Nhĩ Thăng hồi lâu nhưng
cái tên kia chỉ mặt lạnh nói: “Muốn nhóm lửa cần rời khỏi đây lấy mồi
lửa, nhưng Bình đại nhân đã dặn dò trước khi ngài ấy về thì ta và Hứa
Hách không ai được rời khỏi lều trại nửa bước.”
Bất kể Lâm ma ma khuyên can thế nào hắn cũng không đồng ý. Lâm ma ma không
có cách nào đành buồn bực trở về lều trại, sờ soạng nằm xuống bên cạnh
Phó Lan Nha thở dài nói: “Đứa nhỏ này quá cứng nhắc, nói sao cũng bảo
phải đợi Bình đại nhân trở về mới quyết định. Nhưng với tính nết của
Bình đại nhân thì sao chịu đồng ý?”
Trầm mặc một hồi, ánh mắt bà lại sáng lên nói: “Nếu không thì chờ vị Lý đại nhân kia tới chúng ta lại thử lại nhé?”
Phó Lan Nha không tỏ ý kiến, Lý Mân quả thực dễ nói chuyện hơn Bình Dục
nhiều, đáng tiếc không biết hắn đang ở trong lều trại nào nghỉ ngơi,
không biết có đi qua chỗ bọn họ hay không. Hơn phân nửa là không hy vọng quá lớn. Có điều nếu không thử thì làm sao biết được hay không.
Nàng vừa nghĩ vừa cuộn người lại. Trên mặt đất tuy không ấm áp nhưng vòng ôm của Lâm ma ma lại rất ấm áp, nàng mệt mỏi vô cùng nên cũng dần thiếp
đi. Chờ Bình Dục trở về thì Phó Lan Nha đã ngủ rồi.
“Bình đại nhân.” Trần Nhĩ Thăng và Hứa Hách thấy Bình Dục quay lại thì đồng thời cất tiếng chào.
Bình Dục thất thần đi đến trước lều trại, vừa muốn xốc lều lên mới nhớ tới
đêm đã khuya, sợ là Phó Lan Nha sẽ có chỗ bất tiện vì thế hắn đành dừng
bước, ho nhẹ một tiếng giống như nhắc nhở người bên trong. Nhưng bên
trong lều rất im ắng, hoàn toàn không có động tĩnh. Hắn kinh ngạc nghĩ
mình mới đi bao lâu đâu, còn chưa nghĩ được biện pháp để nàng giao đồ ra mà nàng đã ngủ rồi sao?
“Bình đại nhân.” Trần Nhĩ Thăng thấy mặt Bình Dục lộ ra chút không vui thì nghĩ nghĩ rồi nói, “Vừa rồi vị ma ma kia thương lượng với thuộc hạ nói Phó tiểu thư
đang điều dưỡng thân mình, sợ không khí lạnh lẽo ẩm ướt quá sinh bệnh
nên hỏi thuộc hạ có thể đốt một đống lửa trước lều không. Thuộc hạ không dám rời vị trí nên không đồng ý.”
Bình
Dục không đáp, trong lòng chỉ nghĩ nếu trên người nàng có giấu đồ thì
chỉ một buổi tối nàng cũng chẳng giấu được chỗ nào khác. Vừa lúc hắn còn có việc khác muốn lo nên thả nàng một con ngựa vậy. Hắn nói: “Sơn cốc
này có chút không thích hợp, mau truyền lệnh xuống, ngoài Vương Đồng
Tri, tối nay mọi người chớ tách ra ngủ trong lều mà đều đến đây chờ
lệnh.”
Trần Nhĩ Thăng vâng một tiếng sau
đó quay đầu muốn đi nhưng mới được hai bước thì Bình Dục bỗng gọi hắn
lại, trầm mặc một hồi rồi nói: “Nếu cả đêm không nghỉ mà ngồi lâu trong
sơn cốc này thì khó tránh khỏi lạnh lẽo. Ngươi và Lý Mân đi kiếm chút
củi tới đây đốt.”
Trần Nhĩ Thăng không
phát hiện ra khác thường gì, chỉ đáp vâng rồi đi. Không bao lâu sau đó
đám người Lý Mân cười nói mang củi đến, ba chân bốn cẳng đốt một đống
lửa trước lều của chủ tớ Phó Lan Nha, tất cả quây quần ngồi lại.
Bình Dục đón lấy bầu rượu Lý Mân đưa tới uống một ngụm, ánh mắt lại trước
sau không rời khỏi lều trại nào đó ở phía trước. Đợi một hồi vẫn không
chờ được Vương Thế Chiêu đi ra thì trong lòng hắn biết không đúng. Dựa
theo ngày thường, dù hắn cố ý bỏ lại Vương Thế Chiêu nhưng vì muốn giám
thị hắn nên tên kia nhất định sẽ nghĩ cách đi đến cạnh hắn. Sở dĩ tên
kia đến giờ còn không có động tĩnh gì hơn phân nửa có liên quan tới trận “Phát tác” kia.
Hắn buông bầu rượu, rũ
mắt thất thần nhìn hoa văn trên áo mình, thầm nghĩ tới những lời Tần
Dũng vừa nói. Chiếu theo lời trưởng lão của Tần Môn thì trăm năm trước
từng có một môn bí thuật tà giáo. Bí thuật này có thể khiến người ta
chống lại đao thương, kéo dài tuổi thọ nhưng một khi tập luyện thì nhất
định phải dùng thứ gì đó để nuôi dưỡng, nếu nguồn cung cấp nuôi dưỡng bị đứt hoặc không thành thạo bí thuật kia thì vô cùng có khả năng bị phản
phệ, lúc phát tác cũng khá tương tự với tình hình của Vương Thế Chiêu
vừa rồi.
Đáng tiếc bí thuật này đã sớm
mất tích, trên đời còn rất ít người biết về nó, vì thế vị trưởng lão kia không dám kết luận. Nếu Vương Thế Chiêu thật sự vì muốn khỏi vết thương nhanh chóng mà tu tập bí thuật này thì chỉ có thể là do Vương Lệnh dẫn
lối, nhưng Vương Lệnh…… có được bí thuật đã sớm thất truyền trăm năm
trước từ chỗ nào.
Hắn ở bên này không
ngừng suy nghĩ còn bên trong Phó Lan Nha lại ngủ cực ngon. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh nàng nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp bên ngoài, vì
ghét tiếng động này quấy nhiễu mộng đẹp nên nàng không kiên nhẫn nhíu
nhíu mày, trở mình mơ mơ màng màng thấy mặt đất tuy vẫn cứng nhưng có vẻ ấm hơn vừa rồi một chút.
Lâm ma ma ở bên cạnh hình như cũng tỉnh. Bà duỗi tay lặng lẽ giúp nàng dém chăn, giống
như dỗ đứa nhỏ mà vỗ nhẹ lưng nàng. Nàng càng cảm thấy ấm áp hơn, mắt
không chịu mở ra nữa mà loạng choạng rơi vào mộng đẹp.
Nhưng đang ngủ ngon thì bỗng nhiên một hơi thở tanh nồng chui thẳng vào mũi
nàng, bên tai giống như có những tiếng phành phạch che trời lấp đất đánh úp lại. Tim nàng đập thịch một cái, ý thức đột nhiên tỉnh táo. Trong
lúc hoảng hốt nàng mở mắt ra thì thấy ánh sáng bên ngoài lều trại lúc
sáng lúc tối, có vô số bóng đen bay thẳng đến lều của nàng. Chúng nó
đụng vào lều vải thì phát ra tiếng bang bang dày đặc.
Nàng kinh sợ, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm một màn quỷ dị này. Đang
muốn phân biệt những bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì thì Lâm ma ma bên
cạnh cũng đã tỉnh. Bà kinh hoảng hô lên: “Con dơi! Là con dơi!”
Tim Phó Lan Nha kịch liệt nhảy lên, nàng túm lấy hai thứ giấu dưới đệm nhét vào ngực sao đó lăn lóc bò dậy, đứng tại chỗ không biết đối phó thế
nào. Mắt thấy những bóng đen kia ngày càng dày đặc, giống như mây đen áp tới, trong đầu nàng đột nhiên trống rỗng.
Hoảng hốt một hồi bỗng nhiên nàng chợt lóe lên linh cơ vì thế vội cong lưng
nắm chặt chăn trong tay. Lâm ma ma thấy thế thì ánh mắt sáng lên, cũng
theo cách của nàng mà làm. Những bóng đen kia càng lúc càng va chạm mạnh hơn vào lều, rốt cuộc chúng phá ta được vải lều, mạnh mẽ ào tới, rít
gào mà xông thẳng đến chỗ Phó Lan Nha.
Đời này Phó Lan Nha sợ nhất đám rắn, sâu và chuột kiến này. Khỏi phải nói
cái đám dơi có đôi cánh to như quạt hương bồ này khiến nàng sợ thế nào.
Nàng hoảng hốt thét to, lung tung, kích động cầm chăn liên tục né tránh. Nhưng đám dơi kia quá lớn, tốc độ xông đến lại quá nhanh nên một cái
chăn mỏng căn bản không ngăn được gì.
Đúng lúc này, rèm trướng bỗng nhiên bị người ta kéo ra từ bên ngoài, một
người xông tới, mắt thấy dơi đã bay tới chỗ Phó Lan Nha, hắn biến sắc,
thả người nhảy lên vung đao. Chỉ nghe thấy tiếng chít chít vang lên, một tia máu tanh nồng bắn ra, con dơi kia bị lưỡi đao sắc bén chém thành
hai nửa.
“Bình đại nhân.” Phó Lan Nha mang theo một tia nức nở mà gọi, gánh nặng trong lòng được giải trừ.
Sắc mặt Bình Dục thì lạnh lùng xưa nay chưa từng có, hắn không rảnh lo lau
máu trên mặt mà kéo tay Phó Lan Nha xông ra ngoài. Phó Lan Nha hốt hoảng quay đầu lại gọi: “Ma ma.”
Lâm ma ma làm gì có chờ nàng gọi mà đã vội đuổi theo một tấc không rời. Tới bên ngoài trướng, Phó Lan Nha mới biết bên ngoài sớm đã thành Tu La địa ngục.
Toàn bộ sơn cốc đều bay đầy đám dơi to như quạt hương bồ này, chúng đen
đặc như cái võng, che lấp cả mặt trăng, không biết từ đâu tới.
Đám người Lý Mân giết đến đỏ mắt, cơ hồ mỗi đao là giết một con nhưng đám
dơi lại quá nhiều và hung mãnh, bọn họ vất vả giết chóc mọt đám nhưng
lại có đám khác bay tới, vô cùng vô tận khiến người ta mệt mỏi ứng phó.
Bình Dục vừa kéo Phó Lan Nha vừa vung đao chém giết, mắt thấy sắp mở được
một đường máu thì thấy cách đó có không ít người của Tần Môn cũng đang
đối phó với đám dơi. Nhưng không biết bọn họ dùng cách gì mà kiếm trong
tay vừa đụng phải thì đám dơi kia sẽ biến thành thịt nát, căn bản không
cần cố sức chém giết, nhìn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tần Yến Thù giết một vòng, quay đầu lại lập tức thấy Bình Dục và Phó Lan
Nha ở cách đó không xa. Hắn ngẩn ra, vừa muốn nhìn kỹ lại chợt nghe chị
hắn lẩm bẩm trầm giọng nói: “Không tốt rồi, đây là dơi mắt xanh, có
độc!” Nàng ta cao giọng nói với Bình Dục: “Bình đại nhân, mau bảo thủ hạ của ngài chớ đánh bừa nữa, tạm thời né tránh đi, đám dơi này khác với
loại vừa rồi, máu chúng nó có độc, vừa dính phải là chết ngay.”
Bình Dục ngẩng đầu quả nhiên thấy giữa không trung có thêm một ít dơi màu
đỏ, kích cỡ tuy nhỏ nhưng lại có mắt xanh, tiếng kêu thê lương, giống
như tiếng trẻ sơ sinh khiến người ta khiếp sợ.
Trong lúc nhất thời, mỗi người trong sơn cốc đều cảm thấy bất an, đến người
của Tần Môn tự xưng là khắc tinh của Trấn Ma Giáo cũng chạy trốn khắp
nơi. Bình Dục biến sắc, quay đầu lại quát với đám Lý Mân: “Chớ đánh nữa, chạy đi rồi nói sau.”
Nói xong hắn lôi
kéo Phó Lan Nha chạy về phía triền núi tìm chỗ lánh nạn. Vào lúc sống
còn Phó Lan Nha không còn tâm trí đâu mà nhớ tới Lâm ma ma. Nàng vội
quay đầu lại gào lên với Lâm ma ma lúc này đã chậm hơn bọn họ vài bước:
“Ma ma mau tới đây.”
Bình Dục nghẹn một
bụng tức nhưng lại không thể không dừng chân quay đầu quan tâm đến Lâm
ma ma lúc này đã chạy đến thở hổn hển. Ai ngờ bên kia Tần Yến Thù thấy
thế thì giành một bước chạy tới trước mặt Lâm ma ma lôi kéo bà ta vài
bước sau đó nhìn quanh rồi nhảy vào một lùm cây bên cạnh.
Phó Lan Nha thấy thế thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Bình Dục lại chửi
thầm Tần Yến Thù thật sự nhiều chuyện. Nhưng cuối cùng cũng bớt trói
buộc khiến hắn nhẹ nhàng hơn nhiều. Ánh mắt mắt hắn đảo qua, thấy phía
trước cách đó không xa có một sườn núi, bên trong có một chỗ lõm vào,
giống như bẫy của người săn thú. Bình Dục lôi kéo Phó Lan Nha chạy vội
tới đó thì thấy bên trong sạch bóng, hoàn toàn không có vũ khí sắc bén.
Tiếng phành phạch bên tai vang lên, mùi tanh hôi ập đến, trong lòng hắn
biết đám dơi đã giết đến nơi, vì thế hắn không dám trì hoãn nữa, một tay hắn ôm Phó Lan Nha vào ngực, thả người nhảy xuống.
Đám dơi mắt xanh kia tuy hung mãnh nhưng lại sợ lạc đàn, đột nhiên thấy
Bình Dục và Phó Lan Nha biến mất trước mặt thì chúng nó cũng không dám
rời khỏi đội ngũ mà chỉ phành phạch vỗ cánh, kêu lên hai tiếng thê lương rồi không cam lòng mà bay đi.
Phó Lan
Nha thở dốc một hồi lâu mới giật mình phục hồi lại, ngước mắt đánh giá
bốn phía. Nàng phát hiện huyệt động này quá nhỏ hẹp vì thế nàng và Bình
Dục ở đáy động gần như mặt đối mặt dán ở một chỗ, đến xoay người cũng
phải cố hết sức. Nàng muốn thầm kéo giãn khoảng cách nhưng căn bản không có không gian, ngoài cứng người dựa vào lòng hắn thì không còn cách
nào.
Bình Dục còn khổ sở hơn nàng cả vạn
lần, lúc nàng ở trong ngực hắn quay đầu đánh giá bốn phía thì hơi thở
phất qua môi hắn khiến hô hấp của hắn cứng lại. May mà lúc này ngực của
nàng không dán vào người hắn, không giống như lần trước hắn có thể rõ
ràng cảm nhận được đường cong qua hơi thở phập phồng của nàng. Nhưng tuy thế hắn vẫn cố gắng muốn kéo giãn khoảng cách với nàng. Đáng tiếc sau
lưng lại là tường đất cứng rắn, căn bản không có chỗ để trốn.
Sau một lát, cái loại tư vị chợt nóng chợt lạnh trên người hắn lại dâng
lên, hắn cắn răng dán đầu về phía sau, cố gắng cách nàng càng xa càng
tốt, miệng tức giận nói: “Sao ngươi cứ lộn xộn thế!”
Phó Lan Nha đánh giá xong hoàn cảnh thì vẫn luôn căng người không nhúc
nhích, đến ngón tay cũng không dám động thế nên khi nghe xong lời này
nàng cảm thấy rất oan uổng. Mặt nàng hơi nóng lên, trừng mắt nhìn hắn
nói: “Ta lộn xộn lúc nào?”
Bình Dục nghẹn họng, mắt mở to trừng nàng, ai ngờ lại nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ
ràng của nàng, từ hình dạng đến màu sắc con ngươi đều xinh đẹp làm người ta giật mình. Hắn rũ mắt nhìn nàng một lát sau đó ánh mắt không nhịn
được đi xuống, xẹt qua cái mũi thẳng nhỏ nhắn, rơi xuống môi nàng. Có lẽ là vừa rồi quá mức kinh hoảng nên đôi môi no đủ của nàng có chút dấu
vết khô rạn, không oánh nhuận như bình thường nhưng lại gợi lên xúc động muốn nhấm nháp của người khác.
Hắn cắn
răng, lại dựa đầu về vách động. Nhưng cảm giác nàng dựa trong ngực hắn
cực kỳ rõ ràng, cho dù không mở mắt hắn cũng không thể nén được cỗ xao
động càng ngày càng mạnh hơn trong lòng mình. Sau một lát an tĩnh, Phó
Lan Nha không thoải mái mà nhúc nhích thân dưới, thấp giọng dỗi nói:
“Ngài có thể bỏ đao ra chỗ khác không, nó tì lên người ta thật không
thoải mái.”