Phó Lan Nha lật cuốn
sách lần nữa, chờ đến trang có hình vẽ ngón tay nàng lướt qua nó, giống
như đang suy tư gì đó mà nói: “Bảo sao quần áo của những người ở đây lại cổ quái như thế, hóa ra là người Thát Đát.”
Nàng nhìn về phía Bình Dục nói: “Từ khi Bắc Nguyên bị Thái Tổ Hoàng Đế trục
xuất thì sớm đã sụp đổ, nghe nói hiện giờ toàn bộ Mông Cổ chia ra làm
ba: Thát Đát, Ngoã Lạt và Ngột Lương Cáp. Ba đại bộ lạc này tọa lạc ở ba nơi, trong đó Ngõa Lạt là lớn mạnh nhất. Vương của Ngoã Lạt hiện nay
tên là Thản Bố, tính tình tham lam bạo ngược, thường xuyên suất binh
quấy rầy Tuyên Phủ, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm.
Không biết năm đó kẻ giao thủ cùng quân đội nơi Bình đại nhân ở có phải
thủ lĩnh Thản Bố của Ngõa Lạt này không?”
Bình Dục nhìn Phó Lan Nha, hắn vốn tưởng Phó Lan Nha đọc được nhiều sách một chút nhưng sở thích cũng chỉ giới hạn trong mấy thứ cầm kỳ thư họa như
những nữ nhân khác. Ai ngờ nàng cũng có biết chút về chuyện ở biên
phòng. Không biết Phó Băng đã phí bao nhiêu tâm huyết trên người đứa con gái này mà có thể dạy nàng ta thành người có trí tuệ và kiến thức không hề thua kém nam tử như vậy.
Phó Lan Nha
thấy Bình Dục không đáp thì nghiêng đầu suy tư nói: “Mông Cổ tuy đánh
thiên hạ từ trên lưng ngựa nhưng không ít con dân Mông Cổ cũng có tín
ngưỡng. Trong đó Tát Mãn Giáo là được lưu truyền rộng rãi nhất, nếu nói
đến sâu xa thì có thể ngược dòng về mấy trăm năm trước. Nếu tòa miếu
Bình đại nhân nhìn thấy năm đó ở bên bờ sông là của Tát Mãn Giáo thì văn tự trên đó hẳn là dùng cho hồng tế……”
Bình Dục vẫn không lộ ra biểu tình gì nói: “Lúc ấy hành quân gặp phải bão
cát, để tránh lạc đường nên chúng ta không thể không vào trong miếu tá
túc một đêm. Văn tự trên vách kia ta chỉ nhìn thoáng qua, không thể biết được là bạch tế hay hồng tế.”
Còn có một chuyện, đến nay nghĩ lại hắn vẫn thấy cực kỳ quỷ dị: mấy tháng sau khi
bọn họ lại hành quân qua chỗ cũ thì không thấy tòa miếu kia đâu nữa. Hắn nhớ rõ lúc ấy không ít binh lính thấy một tòa miếu to lớn tự dưng biến
mất thì đều kinh dị và thầm bàn tán hồi lâu. Nhưng thảo nguyên của Thát
Đát rộng lớn, lúc hành quân có đi khác đường hay không cũng chẳng ai
chắc được, vì thế bọn họ cũng cho qua.
Phó Lan Nha gật gật đầu, nhìn chằm chằm hình vẽ trên sách, tiếp tục nói:
“Đã biết trên sách này là chữ Thát Đát, chiếu theo bức vẽ này thì con
dân dưới chân núi đang bái lạy thứ ở trên đỉnh núi, hẳn là rất kính sợ
thứ kia. Không biết thứ đó có thể mang đến chỗ tốt gì mà khiến nhiều
người quỳ lạy như vậy. Ngài nói xem nó có liên quan gì tới Tát Mãn Giáo
không?”
Bình Dục nhớ tới lời của tả hộ
pháp thì trong lòng có suy nghĩ. Hắn cầm lấy quyển sách trong tay Phó
Lan Nha và nhìn kỹ hình vẽ kia.
Phó Lan
Nha thấy hắn khó có lúc kiên nhẫn và nghiêm túc như thế nên nghi ngờ hắn đã hỏi được không ít thứ từ miệng tả hộ pháp. Nàng âm thầm đánh giá
thần sắc của hắn, lại mỉm cười nói: “Bình đại nhân, đêm đó trước khi tả
hộ pháp bị bắt đã từng nói nàng ta và mẫu thân ta là người quen cũ,
không biết Bình đại nhân có tra theo hướng đó không?”
Bình Dục vẫn nhìn sách nhưng trong lòng lại nghĩ: đến rồi, thường nàng ta
vứt ra ngoài một ít thông tin thì cũng muốn kéo về một ít, chưa bao giờ
quên nói vài lời để dò hỏi hắn. Vì thế hắn sờ sờ cằm, buông sách, nhìn
kỹ về phía nàng. Khó có được là hôm nay nàng còn có chút thành thật vì
thế hắn nói chút tình hình thực tế cho nàng cũng không sao: “Mấy năm
nay, có từng có người đi tìm mẫu thân ngươi gây phiền toái không?”
Phó Lan Nha ngẩn ra, lại nhớ tới Lâm ma ma từng nói qua vị tả hộ pháp kia
mười năm trước từng xuất hiện ở kinh thành, lại cùng cha nàng ra vào một cửa hàng đồ trang sức thì cũng muốn kể cho hắn nhưng lại có vài phần do dự. Lấy tính tình của hắn, nếu biết việc này sợ là sẽ mỉa mai phẩm hạnh của cha nàng.
Nàng không hề muốn hắn
mượn cơ hội hạ thấp cha mình nhưng sau một hồi giãy dụa nàng vẫn cảm
thấy việc này là manh mối quan trọng, dù không nói tới cũng không có chỗ tốt. Vì thế nàng đang lựa chọn từ ngữ, vừa muốn mở miệng thì ngoài cửa
bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Tiếng động này không chỉ khiến Lâm ma ma mà cả Phó Lan Nha cũng giật nảy
mình. Giờ này tuy không muộn nhưng đã vào đêm, ai lại tới tìm chủ tớ hai người chứ?
Chỉ nghe thấy ngoài cửa
truyền đến giọng nói sang sảng của Lý Mân, “Phó tiểu thư, ta là Lý Mân,
không biết ngươi đã nghỉ ngơi chưa?”
Bình Dục nhíu mày, vì tránh dẫn đến sự chú ý của người khác khi tới tìm Phó
Lan Nha tối nay nên hắn đặc biệt lệnh cho đám Trần Nhĩ Thăng gác ở
ngoài, sao Lý Mân lại chạy tới đây?
Phó
Lan Nha kinh ngạc mà nhìn cửa phòng, ngẩn ra một lát sau đó lo lắng nhìn về phía Bình Dục. Chỉ thấy sắc mặt hắn quả nhiên đã đen thui khiến nàng không khỏi dở khóc dở cười. Nếu Lý Mân muốn vào truyền lời thì chẳng
nhẽ Bình Dục phải trốn đi chắc?
Lâm ma ma cũng trở tay không kịp, bây giờ đã tối rồi, nếu để Lý đại nhân nhìn
thấy Bình đại nhân ở trong phòng tiểu thư thì chưa nói tới Bình đại nhân sẽ có phản ứng khó coi nào mà sợ là tiểu thư có nhảy vào Hoàng Hà cũng
không rửa sạch tiếng nhơ.
Bình Dục nghe
tiếng đập cửa không ngừng thì lập tức đứng dậy, nén một bụng tức giận
nhìn quanh. Trong phòng còn sáng đèn, rõ ràng là người bên trong còn
chưa nghỉ ngơi. Lý Mân lại không phải kẻ ngốc nên nếu chủ tớ Phó Lan Nha không ra tiếp thì lấy tính tình thằng nhóc thối này sợ là sẽ cho rằng
bọn họ đã gặp chuyện và xông vào cũng chưa biết chừng.
Vì thế hắn trừng mắt nhìn Phó Lan Nha một cái, ý bảo nàng đáp lời, còn
mình thì đen mặt đi ra phía sau giường. Đi tới chỗ cửa sổ, hắn chỉ cảm
thấy bất kể mình lật cửa sổ ra ngoài hay trốn trong phòng thì đều không
kém gì cái loại “Gian phu” âm thầm tư thông là bao, quả là uất ức nói
không nên lời.
Hắn đang định liều mình
nhảy ra cửa sổ cho rồi nhưng lại muốn biết Lý Mân muốn nói gì với Phó
Lan Nha nên vẫn nhịn xuống. Rốt cuộc hắn chọn ẩn thân phía sau giường,
cả quá trình đó hắn âm thầm mắng Lý Mân cả mấy trăm lần.
Phó Lan Nha nhìn Bình Dục biến mất phía sau giường rồi mới cất giọng đáp: “Lý đại nhân, xin chờ một lát.”
Lâm ma ma như kẻ trộm đi ra từ phòng tắm, làm bộ không có việc gì mà tiến lên mở cửa.
Lý Mân đứng ở cửa, không tiến vào mà chỉ nhìn Phó Lan Nha ở bên trong cười nói: “Phó tiểu thư, ta không phải cố ý chọn đến quấy rầy ngươi vào lúc
này đâu. Kỳ thật buổi chiều ta đã phải tới truyền lời cho ngươi nhưng vì bận quá nên quên mất. Sáng sớm ngày mai sẽ có đại phu tới bắt mạch cho
ngươi, một là nhìn xem phương thuốc ngươi uống có hiệu quả không. Hai là nghe nói buổi sáng tiểu thư bị choáng đầu nên cũng muốn đại phu kiểm
tra xem sao.”
Phó Lan Nha chớp chớp mắt,
choáng đầu ư? Buổi sáng nàng bị Bình Dục vừa dọa vừa rống nên quả có
chút váng đầu, nhưng xét đến cùng cũng do nghỉ ngơi không đủ, không tới
mức phải tìm đại phu.
Nhưng sao Lý Mân lại biết việc này?
Tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn mỉm cười cảm ơn hắn: “Ta đã biết, cảm tạ Lý đại nhân lo lắng.”
Lý Mân ngượng ngùng gãi gãi đầu, lắp bắp nói: “Phó tiểu thư, có thể đừng nhắc việc này trước mặt Bình đại nhân không?”
Kỳ thật giữa trưa Bình đại nhân đã dặn hắn buổi chiều phải ra cửa mời đại
phu tới, mà lòng hắn cũng nhớ rõ nhưng không ngờ vì tối qua không ngủ
nên chiều nay hắn không cẩn thận ngủ quên mất, chờ khi tỉnh lại đã là
hoàng hôn. Lúc đó mà ra khỏi phủ, cho dù có tìm được đại phu thì hắn
cũng không dám dẫn người tiến tới khám bệnh cho Phó tiểu thư.
Phó Lan Nha nghe xong lời này thì chỉ cho rằng đây là việc Lý Mân tự ý làm, cố ý giấu Bình Dục để mời đại phu cho nàng vì vậy đương nhiên rất cảm
kích. Nhưng khóe mắt nàng liếc phía sau giường, trong lòng hơi lo lắng:
nếu để Bình Dục biết Lý Mân lừa gạt mình thì sợ là Lý Mân sẽ không tránh khỏi bị phạt.
Nàng há miệng, đang muốn
lặng lẽ cữu vãn tình thế của Lý Mân nhưng ai ngờ Lâm ma ma lúc này lại
hồ nghi nhìn về phía Bình Dục đang trốn, trong lòng hiểu rõ vài phần nên vội cười gượng nói với Lý Mân: “Lý đại nhân yên tâm, chúng ta chưa chắc đã gặp được Bình đại nhân, dù gặp được cũng tuyệt đối không nhắc tới
chuyện này.”
Lý Mân thấy bà ta nói thế
cũng có lý nên cười cười cáo từ rồi đi mất. Chờ bóng dáng hắn biến mất
Lâm ma ma mới đóng cửa lại. Bình Dục đi ra từ phía sau giường, mặt đen
như đêm đông.
Phó Lan Nha thấy bộ dáng đó của hắn thì trong lòng lộp bộp một tiếng, thế này thì sợ là ngày mai Lý Mân không tránh khỏi bị phạt một trận rồi. Mà đêm nay nàng cũng đừng
hòng tiếp tục đề tài vừa nãy nữa.
Quả
nhiên thấy Bình Dục đi đến trước bàn, cả người tản ra hơi thở người sống chớ đến gần, trong lúc nhất thời chủ tớ hai người cũng không dám mở
miệng. Bình Dục lạnh mặt một lát sau đó quay đầu thấy chủ tớ Phó Lan Nha thấp thỏm nhìn mình thì mày nhíu lại, càng thêm tức giận nói: “Ngủ.”
Phó Lan Nha mong thật lâu mới đến lúc Bình Dục nguyện ý thổ lộ chút tin tức cho mình vì thế nàng cũng không dám đối đầu với hắn mà chỉ liếc hắn một cái sau đó rũ mắt đi tới bên giường, cởi giày, mặc nguyên áo nằm xuống.
Tuy Lâm ma ma mơ hồ đoán được ngọn nguồn mọi việc nhưng mắt thấy Bình Dục
bày ra bộ dáng mưa to gió lớn kia thì bà làm gì dám chọc hắn. Bà vội nhẹ nhàng dọn đệm chăn ra sau đó cũng lên giường nằm với Phó Lan Nha, thuận tiện buông giường màn xuống.
Trên mặt
Bình Dục lúc xanh lúc đỏ, thấy hai người hình như không có nghi ngờ với
việc mời đại phu nên cỗ nóng rát trên mặt hắn mới đỡ hơn một chút. Chờ
hai người nghỉ ngơi rồi, hắn cũng tắt đèn, cởi áo ngoài ném sang một
bên.
Sau khi nằm xuống, Bình Dục trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nói: “Chân ngươi bị thương đã khá hơn chưa?”
Phó Lan Nha đang ở trong chăn trộm cởi áo ngoài nghe thấy thế thì dừng lại
một chút, ý thức được Bình Dục đang hỏi mình nàng vội nói: “Đã tốt nhiều rồi.”
Bình Dục nhàn nhạt nói: “Ngươi tốt nhất nhớ bôi thuốc cho đều, sáng sớm ngày mai đã phải lên đường rồi,
trên đường không có thời gian cho ngươi dưỡng thương đâu, thế nên đừng
có mà phiền tới người khác.”
Phó Lan Nha rầu rĩ đáp: “Ta đã biết.”
Bình Dục nghe giọng nói của nàng không tốt thì hơi ngẩn ra, sau đó hắn chợt trở mình, lạnh lùng nhắm mắt lại.
*****
Đến ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng chủ tớ Phó Lan Nha đã thu dọn đồ đạc. Một
mạch đi tới cửa phủ bọn họ thấy bên ngoài không chỉ có người của Tần Môn và Hình Ý Tông mà còn có một đám nam tử trẻ tuổi mặc thường phục khác.
Bọn họ có hơn 20 người, thấy Phó Lan Nha ra thì tất cả đều nhìn qua, nín thở, ngừng nói đứng yên.
Tuy Phó Lan Nha không hiểu võ công nhưng thấy ánh mắt những người kia sắc bén, lưng
thẳng tắp, so với người trong Tần Môn và các bang phái khác thì càng
trầm ổn điềm tĩnh hơn. Nàng kinh ngạc, không biết đám người này có địa
vị gì.
Càng làm cho nàng ngoài ý muốn là
Tần Yến Thù hôm nay mặc một thân áo gấm, đi ủng đen, được đám người Tần
Môn vây quanh, nhìn dáng vẻ thì có lẽ độc tố trên người đã biến mất hầu
như không còn. Điều này khiến nàng càng thêm tò mò với thuốc mẹ mình để
lại.
Thấy Phó Lan Nha ở đó Tần Yến Thù
vội xuống ngựa, đi nhanh về phía nàng. Đáng tiếc mới đi đến cách mười
bước hắn đã bị Trần Nhĩ Thăng cầm chuôi đao ngăn lại. Trần Nhĩ Thăng
đánh giá khoảng cách giữa Tần Yến Thù và Phó Lan Nha trước, thấy không
sai biệt lắm so với lời Bình đại nhân dặn dò thì mới có nề nếp mở miệng
nói: “Tần chưởng môn dừng bước.”
Tần Môn ở trong giang hồ cũng có địa vị siêu quần, đã bao giờ gặp phải tình cảnh
chưởng môn của mình bị người ta đối đãi như thế này đâu? Bọn họ thấy vậy thì nhìn nhau, ánh mắt có ẩn ý.
Tần Dũng e sợ em trai xung đột với Trần Nhĩ Thăng nên vội xuống ngựa, cười chắp
tay với Trần Nhĩ Thăng, ôn hòa nói: “Trần đại nhân vất vả, tại hạ và đệ
đệ cũng không có ý khó xử ngài, chẳng qua chúng ta chỉ muốn trịnh trọng
cảm tạ Phó tiểu thư chứ không có ý gì khác.”
Trần Nhĩ Thăng không lùi không chuyển, cũng không mở miệng, hiển nhiên ngầm
đồng ý cho hai bên nói chuyện với nhau. Tần Yến Thù cố nhịn mà nhìn Trần Nhĩ Thăng một cái sau đó quay qua chỗ Phó Lan Nha, ôn nhu nói: “Phó
tiểu thư, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, trên đường vào kinh này
Tần mỗ cam nguyện vì tiểu thư vượt lửa qua sông, tuyệt đối không để tiểu thư chịu chút thiệt thòi nào.”
Phó Lan
Nha nhìn hắn qua rèm mũ, thấy ánh mắt hắn sáng quắc, ngôn từ kiên định
thì nghĩ chẳng lẽ chẳng lẽ bọn họ sẽ cùng đi với mình tới tận kinh thành ư? Nàng uốn gối hành lễ, lại cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn
sức, Tần công tử nói quá lời.”
Tần Yến Thù nghe được giọng nàng thì trong lòng rung động, vội đỏ mặt hành lễ.
Hai người đang trò chuyện thì Bình Dục đi ra, phía sau là đám người Lý Du.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt sắc mặt Bình Dục vốn đã chẳng đẹp gì nay
lại càng lạnh vài phần, bước chân ngừng lại. Hắn vừa muốn đi tới chỗ Tần Yến Thù thì đúng lúc này đám nam tử trầm mặc phía sau đã đi tới trước
mặt hắn, đồng thời chắp tay hành lễ.
Lực chú ý của Bình Dục không thể không rời đi, chờ đám người kia hành lễ xong hắn mới cười cười nói: “Trên đường vất vả rồi.”
Người dẫn đầu nói: “Không dám nhận, bọn thuộc hạ đợi Bình đại nhân sai bảo.”
Phó Lan Nha ở một bên nhìn cẩn thận, thầm đoán đây là nhóm người được Bình
Dục gọi tới để đối phó với Đông Xưởng. Xem ra hắn cũng không phải muốn
dựa vào kẻ khác, biết bên người mình không đủ nhân lực nên lúc điều binh khiển tướng không hề chủ quan.
Đang nghĩ ngợi, nàng thoáng nhìn nam tử anh tuấn có khuôn mặt đen đi bên cạnh
Bình Dục. Dưới ánh mặt trời, ngũ quan của hắn rõ hơn chạng vạng đêm hôm
trước. Nàng bỗng phát hiện giữa mày hắn có vài phần tương tự với Lý Mân. Cái này khiến nàng hơi kinh ngạc, đang định nhìn kỹ hắn và Lý Mân một
chút ai ngờ vừa nhìn qua đã thấy Lý Mân gục đầu đứng phía sau Bình Dục,
mặt như chết cha chết mẹ, rõ ràng là vừa bị mắng xối xả xong.
Vì xe ngựa đã tới nên nàng cũng không dám chậm trễ mà chỉ đành đồng tình nhìn Lý Mân một cái sau đó bám vào Lâm ma ma để lên xe.
Tần Dũng trước sau vẫn lẳng lặng đánh giá Phó Lan Nha, thấy nàng khí độ nhã nhặn, tiến thối có chừng mực, khi khom lưng lên xe bởi vì quần áo mỏng
nên đường cong bên hông lộ ra động lòng người. Nàng ta lặng lẽ nhìn sắc
mặt Bình Dục, quả nhiên thấy ánh mắt hắn đuổi theo Phó Lan Nha, lại vì
nàng ta chậm chạp chưa lên xe mà nhíu mày.
Lâm ma ma đã vén rèm xe, Phó Lan Nha đang muốn dẫm chân bước lên thì bỗng
nhiên cuối phố lại có một đoàn xe đi tới. Nàng quay đầu thấy dẫn đầu
đoàn xe kia là một vị công tử mặt như quan ngọc, kẻ này không phải ai
khác mà chính là Đặng An Nghi.
Hắn xuống
ngựa, đỡ một mỹ nhân xuống xe, lúc đến gần còn thân thiết gật đầu với
Phó Lan Nha. Nàng cũng nhàn nhạt hành lễ nhưng trực giác cho biết nữ tử
bên cạnh hắn đang nhìn mình chằm chằm. Tuy cách rèm mũ nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén khiến người ta không thoải mái kia.
Chào hỏi với Phó Lan Nha xong hai anh em mới đi tới chỗ Lý Du và Bình Dục.
Phó Lan Nha nhìn bóng dáng Đặng tiểu thư một cái rồi buông rèm xe.
Lát sau tiếng xe ngựa vang lên. Đêm qua Phó Lan Nha từng nghe Bình Dục nói
kế tiếp bọn họ sẽ không ở lại Quý Châu, vậy hơn phân nửa sẽ ở lại Hồ
Nam.