Vương Thế Chiêu nghe
xong lời này thì lắp bắp kinh hãi. Đợi phản ứng lại thì mặt hắn lập tức
đen sì, tức giận tới cực điểm. Nếu hắn nhớ không lầm thì tuy Bình Dục
tính tình xảo trá, thường xuyên móc mỉa mình nhưng lại không phải kẻ
tham lam nữ sắc.
Dĩ vãng khi Cẩm Y Vệ ra
ngoài uống rượu, người khác đều trái ôm phải ấp, chỉ có hắn là rất ít
khi chịu để hầu gái hầu hạ mà chỉ lo nói chuyện vui vẻ. Vì Bình Dục làm
việc này rất khéo nên lúc đầu hắn cảm thấy không có gì quái lạ nhưng lâu dần hắn mới sinh nghi, thầm đoán chẳng nhẽ Bình Dục có đam mê bí mật
nào đó không thể nói được. Trong lòng hắn mừng thầm.
Đám ngôn quan và ngự sử chỉ cần dùng nước miếng là có thể khiến một người
sống sờ sờ chết tươi, nếu tìm ra được bí mật này rồi đem nó làm nhược
điểm uy hiếp hắn thì nói không chừng có thể hất Bình Dục ra khỏi vị trí
Chỉ Huy Sứ và để hắn lên thay.
Hắn nóng
lòng chứng thực suy đoán của mình, lại âm thầm mượn người ở Đông Xưởng
của chú để dò hỏi khắp nơi. Vơ vét tin tức nửa tháng hắn mới biết năm
đó Tây Bình Hầu bị đày ra biên ải, Bình Dục là con trai út của Tây Bình
Hầu nên bị sung quân ở Tuyên Phủ. Lúc đó hắn từng gặp phải một chuyện
cực kỳ nhục nhã.
Lúc ấy bộ tộc Mông Cổ
Ngoã Lạt dưới sự chỉ huy của Đại Hãn Thản Bố càng ngày càng hùng mạnh,
thường xuyên quấy rối biên cảnh. Tuyên Phủ là thành trấn ngay biên giới
nên thường xuyên đứng mũi chịu sào.
Có
một lần Thản Bố tập kết mấy ngàn kỵ binh tập kích Tuyên Phủ vào ban đêm. Sau một trận ác chiến có mười mấy người bị bắt làm tù binh. Lúc ấy Bình Dục là binh lính bị sung quân ở Tuyên Phủ, trong lúc chiến đấu bất hạnh bị bắt giữ.
Thản Bố áp giải tù binh trở
về bộ lạc, tự mình chọn lựa mấy người tướng mạo tuấn mỹ trẻ tuổi từ
trong số bọn họ để làm phần thưởng cho một vị vu nữ đi theo quân.
Vu nữ kia là một dị nhân có tiếng trong bộ tộc, cực kỳ am hiểu chiêm tinh
bói toán, có thể biết trước cát hung nên từ lâu đã là đối tượng được
tranh đoạt trong những bộ lạc Mông Cổ. Thản Bố phải phí sức chín trâu
hai hổ mới đưa được bà ta về phe mình.
Dưới sự chỉ dẫn của vu nữ kia Thản Bố đã thâu tóm được không ít bộ lạc bị
phân tán, binh mã cũng vì thế càng ngày càng hùng mạnh. Sau đó hắn phát
động vài trận đánh nhanh thắng nhanh tới Tuyên Phủ và Kế Châu, trong đó
có vài trận có mưa đá và mưa to hỗ trợ khiến hắn thắng được vài lần.
Thản Bố nếm được ngon ngọt thì càng coi vu nữ là kỳ nhân, hầu hạ như thượng
khách. Vị nữ vu sư này ở trong quân của Thản Bố vài năm, tuy địa vị cao
nhưng lại không tham vàng bạc, càng không có ý tranh công mà chỉ có một
đam mê duy nhất. Vì tập luyện bí thuật nên bà ta đam mê thiếu niên lang
có bộ dạng tuấn tú, đặc biệt rất yêu thích nam tử Trung Nguyên.
Cho nên mỗi lần xuất chinh Thản Bố sẽ đưa tù binh bắt được đến cho bà ta
lựa chọn. Mà lần đó Bình Dục là một trong những người được chọn. Lúc ấy
hắn chẳng qua mới 15, 16 tuổi, vì diện mạo anh tuấn nên bị vu nữ kia
chọn trúng.
Vị nữ vu sư kia đã hơn 40
tuổi, thân thể to lớn béo mộng, lúc hành lạc thích cột chặt nam tử vào
trên ghế. Bình Dục cũng không phải ngoại lệ.
Chờ đám người hầu ở bên ngoài phát hiện động tĩnh bên trong không đúng vọt
vào mới kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào Bình Dục đã thoát được dây trói. Cả người hắn trần trụi đang hung hăng đánh nữ vu sư cả người
không một mảnh vải kia. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, xuống tay rất nặng, nữ vu
sư bị đánh khiến thịt mỡ trên người rung lên, miệng thì liên tiếp kêu
đau, suýt nữa thì chết không kịp ngáp.
Bởi vì sự việc này quá mức chấn động, không ít người trong tộc Ngõa Lạt đến giờ vẫn còn nhớ như in. Lúc đó Bình Dục nhân lúc loạn đoạt lấy kiếm,
liên tiếp chém giết vài tên nô bộc sau đó đoạt ngựa phóng một hơi tới
trước quân doanh muốn chạy trốn.
Thản Bố
biết được tin này thì giận dữ vô cùng, lập tức dẫn người vây quanh thiếu niên to gan lớn mật kia. Sau khi bắt được, hắn trói người vào cột gỗ,
tự mình cầm roi quất mấy chục roi.
May mà lúc màn đêm buông xuống Trương Lỗ tướng quân trấn thủ Tuyên Phủ đem
quân tập kích bộ lạc của Thản Bố, thuận tay cứu Bình Dục và những tù
binh khác ra nếu không sợ là Bình Dục đã chết ở nơi đó chứ làm sao có
chuyện cứu được tiên hoàng hai năm sau đó, càng không có chuyện khôi
phục được tước vị Tây Bình Hầu cho cha.
Vương Thế Chiêu nghe thấy chuyện này thì cười thầm một thời gian dài, ai ngờ
được Bình đại nhân uy phong cỡ này lại từng có một khoảng thời gian chật vật như thế.
Hắn vô cùng tò mò, không
biết lúc ấy Bình Dục cùng vị nữ vu sư kia ở trong trướng là tình hình
thế nào. Hẳn là bạo liệt lắm thì mới khiến Bình Dục tới tận bây giờ còn
không thèm gần nữ sắc. Nghĩ đến đây hắn hồ nghi lại tức giận mà nhìn về
phía Bình Dục. Vừa rồi lúc tên kia nói chuyện còn cười nhàn nhạt, không
thấy có bao nhiêu hứng thú với Phó Lan Nha.
Bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác khiến hắn lập tức đề phòng. Chẳng lẽ
Bình Dục nổi lên nghi ngờ với cái chết của Chu tổng quản sao? Hắn nhanh
chóng nhìn lại tình hình vừa rồi một lần nữa, Chu tổng quản chết cực kỳ
lưu loát sạch sẽ, không nói một lời nào không nên nói, cũng không để lộ
sơ hở gì……
Nhưng…… Nếu kẻ này bị người ta hạ độc thì người xuống tay là ai?
Hắn nhanh chóng quét mắt qua một lần, ánh mắt nhịn không được dừng trên
người mỹ nhân có đôi mắt sáng, mái tóc đen kia sau đó hắn cười thầm
chính mình nghĩ quá nhiều. Nàng kia chỉ là một tiểu cô nương yếu nhược
chưa trải sự đời, cho nàng 10 lá gan nàng cũng không dám giết người.
*****
Phó Lan Nha lạnh lùng nhìn Bình Dục đến gần, đột nhiên nói: “Bình đại nhân, án của phụ thân và huynh trưởng của ta còn chưa thẩm tra, cũng chưa
định tội, ấn theo luật lệ triều đình thì một ngày chưa định tội ngươi
không thể làm nhục gia quyến của quan viên. Thứ hai vừa rồi Chu tổng
quản trong phủ ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, lúc ấy trong viện cũng
có không ít người của ngươi, sao ngươi không lục soát người của mình
trước, ngược lại khai đao với đám nữ quyến tay không tấc sắt như chúng
ta?”
Bình Dục nghe lời nói sắc bén của
nàng thì châm chọc cười nói: “Không hổ là nữ nhi của Phó Băng, thật là
nhanh mồm dẻo miệng giống phụ thân ngươi. Nhưng Cẩm Y Vệ hành sự, ngọn
nguồn chỉ cần cùng Hoàng Thượng báo cáo, không cần tốn lời với kẻ khác.
Phó tiểu thư ngươi là cái thá gì chứ?”
Lâm ma ma ở một bên rưng rưng khẩn cầu nói: “Đại nhân, tiểu thư nhà ta chưa lấy chồng, sao có thể để nam tử soát người được? Nàng là người hiểu lễ
nghĩa nhất, nếu bởi vậy luẩn quẩn trong lòng tìm đến cái chết thì đại
nhân cũng không tiện báo cáo công việc với triều đình.”
Bình Dục nhìn chằm chằm Phó Lan Nha nói, “Xem ra vị ma ma này của ngươi còn
không hiểu quy củ của Cẩm Y Vệ rồi. Tồn tại tất nhiên là không dễ nhưng
nếu đã rơi vào tay chúng ta thì muốn chết càng không dễ. Chỉ cần ta
không cho thì tiểu thư nhà ngươi muốn chết cũng không xong. Phó tiểu thư là người thông minh, chớ tốn nhiều lời làm càn quấy, đến lúc đó ta
không ngại ở trước mặt mọi người lục soát cả người ngươi đâu.”
Lâm ma ma sợ tới mức im luôn. Bà ta e ngại Bình Dục sẽ nhục nhã Phó Lan Nha ở trước mặt người khác vì thế đành ngậm nước mắt không dám nói nhiều.
Phó Lan Nha trầm mặc cùng Bình Dục đối diện, con ngươi an tĩnh lạnh lẽo dần bốc lên hai ngọn lửa bừng bừng. Bình Dục cũng lạnh lùng nhìn nàng,
không hề thoái nhượng. Sau một lúc lâu Phó Lan Nha rốt cuộc cũng hiểu
mình chẳng có bất kỳ lập trường nào để cò kè mặc cả vì thế nàng xoay
người đi tới căn sương phòng dùng để soát người kia.
Vương Thế Chiêu trơ mắt nhìn Bình Dục buông tay đi theo phía sau Phó Lan Nha
vào phòng, trong lòng tức đến lộn ruột. Chỉ mong tật xấu không thích gần mỹ nhân của Bình Dục kia vẫn còn, nếu Bình Dục đắc thủ chiếm được tiện
nghi của mỹ nhân như Phó Lan Nha thì chẳng phải hắn đi chuyến này không
công rồi sao?
*****
Phó Lan Nha vừa đi vừa cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra cha mình từng nói tới một chuyện: Hai năm trước, tiên hoàng đi Tuyên Phủ thăm quân
doanh, đến đêm thì gặp phải đám cháy lớn do mật thám của địch cài vào
đốt. Lúc ấy con trai út của Tây Bình Hầu đã cứu được tiên đế. Tiên hoàng tìm được đường sống trong chỗ chết thì cực kỳ tán thưởng người nọ có
dũng có mưu, lúc dò hỏi thân phận không biết vị Tây Bình Hầu công tử kia rốt cuộc trả lời thế nào mà Hoàng Thượng nghe xong vui vẻ cực kỳ, chẳng những phục tước vị cho Tây Bình Hầu mà còn triệu vị công tử kia vào Ngũ Quân Doanh ở kinh thành rèn luyện.
Nếu
nàng nhớ không lầm thì Tây Bình Hầu đúng là họ Bình. Nhớ rõ cha nàng lúc ấy nhắc đến con út của ông ta thì từng than thở: Người này tuy gặp đại
kiếp nhưng không mòn ý chí, nằm gai nếm mật mấy năm, cuối cùng cũng tỏa
sáng, đương nhiên không phải vật trong ao.
Đáng tiếc vì nàng kiêng kị thanh danh của Cẩm Y Vệ nên không chịu chú ý sự
thay đổi trong nội bộ của bọn họ và đương nhiên hiện tại chẳng có tí đầu mối nào về lai lịch của Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ hiện tại. Nhưng nếu đứa
con trai út của Tây Bình Hầu kia thật sự là vị Bình đại nhân này thì
đúng là oan gia gặp nhau. Bởi vì năm đó đúng là cha nàng cầm đầu mọi
người buộc tội khiến Tây Bình Hầu bị tước chức vị, sung quân tới Tuyên
Phủ.
Trách không được khi hắn nhắc tới
cha nàng thì giọng nói tràn đầy khinh thường. Nàng cười khổ, cái gì gọi
là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm chính là hoàn cảnh hiện giờ của nàng.
Cửa sổ trong sương phòng đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn lập lòe. Nàng đi
tới giữa phòng thì quay đầu lại đứng yên, lẳng lặng nhìn Bình Dục đang
đứng cách nàng mấy bước chân. Nàng biết việc tối nay chỉ là bắt đầu, nếu cha thật sự bị định tội thì sau đó còn không biết bao nhiêu việc nhục
nhã khác đang chờ nàng. Đáng tiếc từ trước đến nay nàng không thích chịu thua, càng không thể nào gào khóc đòi sống đòi chết. Chỉ cần cha và anh còn sống một ngày thì còn có cơ hội lạt lại án.
Nếu bọn họ đã chết thì cái gì cũng chẳng còn.
Bình Dục ngẩng đầu nhìn bài trí trong phòng sau đó mới đi tới trước người
Phó Lan Nha, khoanh tay nhìn nàng từ trên cao. Thấy Phó Lan Nha trước
sau đề phòng mà nhìn mình, hắn nhếch khóe miệng sau đó bỗng nhiên duỗi
tay túm lấy cổ tay Phó Lan Nha. Chẳng qua khác với Vương Thế Chiêu, lúc
này hắn vẫn còn nhớ phải cầm tay nàng qua ống tay áo, miễn cho da thịt
hai người chạm nhau.
Phó Lan Nha trốn ra sau nhưng không thể tránh thoát, trong lòng nàng thầm hận khiến cả người cũng không nhịn được hơi rùng mình.