Lục Tử Khiêm trầm mặc một lúc mới ngước nhìn Đặng An Nghi, miễn cưỡng cười nói: “Tử Hằng, ta
có việc gấp nên đành cáo lui trước, ngày khác chúng ta gặp sau.”
Đặng An Nghi vội nói: “Ích Thành cứ lo việc đi. Ta còn ở Trúc Thành hai
ngày, không biết huynh ở đâu trong thành? Ngày mai chúng ta cùng uống
rượu nhé?”
Lục Tử Khiêm nói: “Huyện lệnh của Trúc Thành mới nhậm chức năm ngoái là môn sinh của phụ thân ta, nghe nói ta tới nên ông ấy đã sắp xếp chỗ ở.”
Đặng An Nghi vội cười nói: “Vậy khéo quá.” Sau khi hỏi thăm rõ ràng vị trí của dinh thự kia hai người cáo biệt, đường ai nấy đi.
Chờ Lục Tử Khiêm đi xa rồi sắc mặt Đặng An Nghi lập tức trầm xuống, quát
cho đoàn người dừng lại sau đó vén màn xe ngựa lên trừng mắt nhìn Đặng
Văn Oánh quát: “Rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Đặng Văn Oánh bị hắn rống lên thì sợ nhảy dựng, ngây người một lát rồi vẫn
quật cường quay đầu bĩu môi nói: “Nhị ca tức giận thế để làm gì? Muội
chẳng qua chỉ hỏi xem có phải Phó Lan Nha ở Trúc Thành hay không thôi mà cũng không được à?”
Đặng An Nghi âm trầm nói: “Đừng tưởng ta không biết muội đang có chủ ý gì!
Muội thấy Lục Tử Khiêm tới thì cố ý để hắn hiểu lầm Phó Lan Nha ở trong
tay Bình Dục phải chịu khổ. Muội muốn xúi giục hắn đi gặp Bình Dục gây
phiền toái phải không?”
Đặng Văn Oánh trốn tránh, không nói gì.
“Muội cho rằng Bình Dục tính tình kiệt ngạo, trong mắt không chứa nổi hạt cát nên một khi thấy Lục Tử Khiêm đến hắn sẽ không tốn tâm tư với Phó Lan
Nha nữa đúng không?” Hắn càng nói càng tức giận, “Đừng nói Lục Tử Khiêm
không biết mang theo mục đích gì tới, cho dù hắn thật sự tìm Bình Dục
gây phiền toái thì muội cũng đừng quên Bình Dục là người cực kỳ có chủ
kiến. Hắn sẽ không dễ dàng buông tay, cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà
do dự. Nếu không vì sao bất kể người khác nói tốt về muội thế nào hắn
cũng không chịu đồng ý thành thân với muội chứ?”
Đặng Văn Oánh bị Đặng An Nghi chọc trúng chỗ đau thì ngực nhói lên, lập tức
quay đầu trừng mắt nói với Đặng An Nghi: “Muội đã sớm nói mình sẽ không
lãng phí tâm tư trên người Bình Dục rồi, chẳng qua muội chỉ vô tâm hỏi
chút thôi sao nhị ca lại nói khó nghe thế?”
Đặng An Nghi hiểu rõ mà nhìn nàng sau đó chậm rãi nói: “Lời này muội đã nói với ta bao nhiêu lần rồi, muội bỏ được hả?”
Thấy vành mắt Đặng Văn Oánh đỏ lên, giọng hắn hơi ôn hòa nói: “Muội có biết
hôm nay muội chọc phải phiền toái lớn thế nào không? Đám người Lục Tử
Khiêm mang đến vừa nãy toàn là cao thủ, nếu hắn và Bình Dục liên thủ thì chúng ta làm sao cướp được đồ mình muốn từ trên người Phó Lan Nha? Muội đừng quên thứ này có thể tẩm bổ dung mạo cho nữ tử, nếu đoạt được cho
đại tỷ dùng thì vị trí của tỷ ấy trong hậu cung sẽ vô cùng vững chãi.
Chờ đại tỷ hoàn toàn lung lạc Hoàng Thượng thì Vĩnh An Hầu phủ của chúng ta làm sao còn phải để mắt tới một thái giám như Vương Lệnh?”
Đặng Văn Oánh nghe hắn nói rành mạch rõ ràng thì không nghi ngờ gì, trên mặt chỉ có xấu hổ mà thấp giọng nói: “Ca ca dạy rất phải, là muội muội lỗ
mãng.”
Đặng An Nghi cực thích bộ dạng ngoãn ngoãn nghe lời này của nàng ta vì thế
khóe miệng không tự giác nhếch lên. Thấy nàng ta ngẩng đầu hắn vội thu
lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Những gì ta nói muội đã hiểu, lần sau đừng
manh động thế nữa!”
Đặng Văn Oánh buồn bã thở dài ngó Đặng An Nghi một cái rồi chu miệng đáp: “Đã biết.”
*****
Lục Tử Khiêm nóng lòng hỏi thăm chỗ Phó Lan Nha nên sau khi cáo biệt Đặng
An Nghi hắn lập tức quay đầu đi tới huyện nha của Trúc Thành.
Càng đi bóng đêm càng dày, người đi trên đường cũng càng lúc càng ít. Bọn họ rẽ một cái đã thấy đằng trước chính là huyện nha.
Lúc này trong đám võ lâm nhân sĩ phía sau có một nam tử trung niên dáng dấp oai hùng bất phàm giục ngựa đi tới bên Lục Tử Khiêm, mở miệng nói: “Lục công tử, tuy 5 năm trước ta lên làm võ lâm minh chủ nhưng việc của Di
Cương hai mươi năm trước quá mức xa cũ, ta cũng không biết được nhiều.
Có điều gần đây không ít môn phái đã ẩn danh giang hồ lại cùng xuất
hiện. Việc này quá mức kỳ quặc, cho dù không vì ân tình của lệnh tôn thì chúng ta cũng sẽ xuống phía nam tìm hiểu.”
Lục Tử Khiêm vội chắp tay nói: “Hồng bang chủ đã vất vả rồi, trong lúc vô ý ta cũng mới biết được đoạn chuyện xưa, quả thực không đành lòng ——”
Chợt nghe có tiếng đàn cổ truyền đến, Lục Tử Khiêm không hiểu võ công nên
chỉ nhăn mày không hiểu gì cả. Nhưng Hồng bang chủ và đám nhân sĩ võ lâm khác lại đồng thời biến sắc, lập tức nắm chặt dây cương hô: “Nam Tinh
phái!”
*****
Bạch trưởng lão dẫn đường đưa mọi người thẳng đến biệt viện. Mới vừa chạy
được một nửa thì trong đám người Tần Môn bỗng có một kẻ tên Bành Đại gặp rắc rối với con ngựa của mình, móng trước của con ngựa vướng phải cái
gì đó suýt ngã.
Bành Đại hú lên một tiếng, khẩn trương nắm chặt dây cương sau đó cúi người
trấn an con ngựa kia. Đợi nó an ổn lại hắn mới hoài nghi nhìn trên mặt
đất.
Gặp phải biến cố này mọi người đều dừng lại tại chỗ. Phó Lan Nha ở trên xe
nghe thấy có biến thì lập tức xốc màn lên nhìn ra ngoài. Đúng lúc này
nàng thấy Bành Đại đang ngượng ngùng nhìn về phía Bạch trưởng lão nói:
“Trưởng lão, đệ tử cũng không biết con súc sinh này tại sao lại đột
nhiên nổi điên.”
Bạch trưởng lão thở dài một hơi, nhẹ trách mắng nói: “Lần tới phải chú ý
hơn, vào thời điểm mấu chốt thế này sao có thể gây ra sai lầm?” Sau đó
ông ta nói với một nam tử tên Trình Lượng ở bên cạnh Bành Đại: “Trình
Lượng, thuật cưỡi ngựa của ngươi tinh vi hơn, lần tới nhớ chú ý chỗ Bành Đại.”
Ánh mắt Trình Lượng lập lòe nói: “Vâng, Bạch trưởng lão.” Dứt lời hắn nói
với Bành Đại: “Đi thôi, nếu còn chậm trễ thì người của Nam Tinh phái sẽ
đuổi theo đó.”
Bình Dục lẳng lặng liếc nhìn kẻ kia sau đó trầm ngâm. Mắt thấy mọi người lại đi tiếp, hắn cũng muốn giục ngựa lại chợt nghe thấy một tiếng còi vang
lên. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy mấy mũi tên nhọn xé không bay đến. Chúng
lập tức cắm vào bụng con ngựa đang kéo xe.
Con ngựa đau đớn rống lên, móng trước nhấc cao, sau đó nó bắt đầu chạy như
điên. Phó Lan Nha ngồi ở trong xe chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã ngửa ra sau. Nàng vừa muốn túm lấy Lâm ma ma nhưng đã ngã mạnh về phía
trước, cả người lăn trên sàn xe.
Trong chớp nhoáng màn xe bị xốc lên, gió đêm ùa vào, có người đã ôm ngang cả người nàng.
“Bình đại nhân.” Nàng ôm chặt lấy vai hắn, hốt hoảng ngửa đầu nhưng chỉ nhìn
thấy cằm hắn. Một tay Bình Dục ôm chặt lấy Phó Lan Nha, một tay khác
thuận thế tung một chưởng khiến xe ngựa chia năm xẻ bảy. Trong nháy mắt
đó hắn lôi Lâm ma ma từ trong xe ra ném cho Trần Nhĩ Thăng đang cưỡi
ngựa ở bên cạnh.
Lâm ma ma chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vốn tưởng rằng lần này mình sẽ
tan xương nát thịt không ngờ lại có người đón được bà ấy, quả là A di đà phật. Bà nhanh chóng ôm chặt lấy cổ ngựa, sợ bị ném xuống lần nữa. Bạch trưởng lão nghe thấy phía sau có tiếng đàn ẩn hiện thì vội ghìm cương
ngựa quay đầu gấp giọng nói: “Không tốt rồi Bình đại nhân, Nam Tinh phái đã đuổi theo. Ngài che chở Phó tiểu thư tạm lánh trước, ta sẽ dẫn dụ
địch đến chỗ khác.”
Bình Dục đã sớm ôm Phó Lan Nha nhảy lên tường cao, lại ra hiệu cho Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng. Thấy hai người kia đã hiểu ý, hắn quay lại nói với Bạch trưởng lão: “Trong chốc lát bọn họ không đuổi kịp đâu, ta mang tội
quyến rời khỏi đây đã, mong Bạch trưởng lão giúp chúng ta ứng phó. Đi
qua con phố này, rẽ phải đi qua ba giao lộ là tới huyện nha. Chúng ta sẽ gặp ở ngõ nhỏ cạnh huyện nha.”
Bạch trưởng lão vội cao giọng đáp lời.
Phó Lan Nha hốt hoảng nhìn Lâm ma ma một cái nhưng còn không kịp nói chuyện đã bị Bình Dục kéo đến nghiêng ngả lảo đảo. Nàng nỗ lực lắm mới có thể
đuổi kịp bước chân của hắn. Cũng không biết Bình Dục có mọc mắt đằng sau không mà mỗi lần nàng trượt chân, chuẩn bị ngã xuống là hắn lại vươn
tay kịp thời vớt nàng lên.
Tuy vẫn lo lắng cho Lâm ma ma nhưng trong lòng nàng càng thêm nghi ngờ. Rõ
ràng vừa rồi ở ngoài phủ bọn họ đã đánh lạc hướng người của Nam Tinh
phái, sao bây giờ bọn chúng đã đuổi theo rồi? Chẳng lẽ trong bang có
người cố tình để lộ tin?
Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía đám người Tần Môn vẫn còn
đứng trong hẻm, trong lúc hoảng hốt nàng nhìn thấy một đôi mắt như suy
tư gì đó nhìn về phía mình thế nên trong lòng càng thêm chắc chắn. Ánh
mắt nàng lạnh lùng mà quay đi, lại nhìn bóng dáng Bình Dục ở phía trước. Lòng nàng biết hắn cũng đoán trên đường không ổn nên mới kiên định đòi
đi theo. Chỉ tiếc là hiện tại hắn bận mang nàng chạy trốn nên hơn phân
nửa không rảnh nghe nàng nói chuyện.
Mới vừa đi một đoạn đường ngắn Bình Dục chợt kéo nàng nhảy xuống đất. Nàng
sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, vốn tưởng là mình sẽ vặn gãy chân hoặc bị
ngã xõng soài ai ngờ Bình Dục lại ôm ngang eo nàng khi nàng còn chưa kịp chạm đất sau đó thuận thế ôm nàng vào lòng.
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy ngực hắn cực kỳ ấm áp kiên cố, một luồng nhiệt đột nhiên nảy lên trong lòng, trái tim cũng ngừng đập. Chờ đứng ổn nàng lập tức đỏ mặt, lùi một bước muốn cách hắn một chút. Nhưng Bình Dục lại túm lấy nàng, dán theo tường ngồi thụp xuống.
Đầu tiên Phó Lan Nha cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ nàng đã nhận ra Bình
Dục chắc đã cố ý nói ra một địa chỉ giả để dẫn dụ gian tế của Tần Môn
mật báo cho Nam Tinh phái, còn bản thân hắn lại ở đây ôm cây đợi thỏ.
Vất vả lắm Bình Dục mới được nghỉ một lát nên đang tính toán cân nhắc cho
kỹ việc vừa rồi nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới vừa rồi Phó Lan Nha đã đẩy
mình một cái, ra vẻ ghét bỏ. Hắn chỉ thấy trong lòng khó chịu, trừng mắt liếc nàng, mặt lạnh xuống nghĩ: trước kia khi hắn ôm sao không thấy
nàng đẩy ra? Càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang.
Phó Lan Nha lo lắng cho thân thể của Bình Dục nên quay đầu nhìn hắn, vừa
lúc nhìn thấy thần sắc của hắn thì ngây ra. Nàng không nghĩ tới đến lúc
nguy cấp này mà hắn còn có tâm trạng hờn dỗi. Nàng vốn không muốn để ý
đến hắn nhưng nghĩ tới một đường vừa rồi hắn cũng đã vất vả nên trong
lòng nàng lại mềm xuống, nhẹ giọng nói: “Bình đại nhân.”
Bình Dục trầm mặc, mãi sau mới ừ một tiếng. Phó Lan Nha tinh tế nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn đã đỡ hơn vừa nãy thì khẽ hỏi: “Vừa rồi Bình đại nhân đã
đoán được ai là gian tế chưa?”
Ánh mắt Bình Dục khẽ nhúc nhích, nghe ý nàng chẳng lẽ đã đoán được trong Tần Môn có nội gian ư?
Phó Lan Nha ôm đầu gối ngồi, suy nghĩ một hồi mới cầm một nhánh cây vẽ vẽ
trên mặt đất nói, “Con ngựa của Bành Đại bị kinh sợ khiến chúng ta bị
chậm trễ, người của Nam Tinh phái nhân lúc đó đuổi theo. Nếu muốn hoài
nghi thì người đáng nghi nhất là Bành Đại, nhưng theo ý ta thì cái tên
Trình Lượng kia mới là đáng nghi nhất.”
Bình Dục nghe nàng nói câu này thì liếc nàng một cái. May nàng là nữ tử trói gà không chặt, nếu là nam tử thì không biết thủ đoạn còn lợi hại thế
nào nữa. Theo sườn mặt nàng hắn nhìn xuống lại không cẩn thận nhìn thấy
nàng đang bó gối ngồi xổm, xiêm y trước ngực bị phồng lên để lộ một mảng trắng nõn. Hắn chỉ cảm thấy đầu nổ oành một cái, vội dời tầm mắt, còn
trái tim lại như một con ngựa phi nước đại nảy lên kịch liệt. Sau đó mũi hắn chợt nóng nóng, có thứ gì đó chảy ra.
Phó Lan Nha không thấy Bình Dục nói gì thì không nhịn được quay đầu nhìn,
đúng lúc thấy Bình Dục dựa đầu vào tường, tay che mũi, giữa ngón tay
thon dài có máu tươi trào ra, thần sắc cực kỳ chật vật. Nàng hoảng sợ
tưởng là hắn bị trọng thương nên vội lấy khăn tay ra giúp hắn cầm máu,
miệng hoảng loạn nói: “Bình đại nhân sao thế?”
Bình Dục chỉ cảm thấy mùi hương trên người nàng đập vào mặt, một tay nàng
vịn vai, một tay khác cầm tay hắn, đôi con ngươi xinh đẹp khiến người ta phiền não kia thì lo lắng nhìn chằm chằm hắn.
Bình Dục chỉ thấy bụng dưới nóng lên, gian nan nhắm mắt, mũi càng chảy nhiều máu hơn.