Không đợi Lục Tử
Khiêm nói chuyện Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đã tiến lên một bước, dùng
việc công xử theo phép công nói: “Lục công tử, Bình đại nhân đã có lệnh
nếu không được ngài ấy đồng ý thì bất kỳ ai cũng không được đến gần tội
quyến để tránh sự tình phức tạp hơn.”
Nói xong bọn họ thi lễ che chở Phó Lan Nha lướt qua Lục Tử Khiêm mà đi về
phía trước. Nhưng Lục Tử Khiêm đã có chuẩn bị trước, lại vất vả lắm mới
có cơ hội nói chuyện với Phó Lan Nha thế nên hắn cũng không bị lời này
làm cho nhụt chí.
Hắn không để ý tới lời này mà chỉ đem ánh mắt dính lên người Phó Lan Nha.
Có điều dù nàng nghe thấy nhưng lại chỉ nhìn thẳng, không hề có ý định
dừng bước.
Thấy thế phần chua xót trong lòng hắn dâng lên, giống như men chua đánh vào
lòng khiến ý niệm trong đầu hắn càng thêm kiên định. Hắn híp híp mắt, đi nhanh hai bước về phía Phó Lan Nha sau đó cao giọng nói: “Năm xưa lúc
Tô Huấn nổi loạn, Hoàn Di đóng giữ Kính huyện nhưng bất hạnh bị tiểu
nhân Giang Bác hãm hại, thân lâm hiểm cảnh rồi bị giết chết. Con trai
ông ta là Hoàn Ôn ngày đêm rèn luyện, thề báo thù cho phụ thân mình. Sau ba năm khổ luyện hắn cũng trả được thù, giành được danh tiếng. Qua
chuyện này có thể thấy đã là nam nhi bảy thước thì không thể quên thù
nhà.”
Giọng hắn dày rộng, ngữ khí lại có chút u ám nói không nên lời. Phó Lan Nha
nghe thấy thế thì ngẩn ra, bước chân cũng không nhịn được chậm lại. Nàng đương nhiên biết điển cố về Hoàn Ôn, nghe nói cha ông ta bị Giang Bác
cấu kết với kẻ địch làm hại. Sau này Giang Bác chết rồi Hoàn Ôn vẫn
không bỏ qua mà giết chết ba đứa con của kẻ thù. Có thể thấy hận ý của
một người với kẻ khác có thể kéo từ bậc cha chú tới con cháu, hành vi
nằm gai nếm mật như thế này rất được kẻ sĩ trong thiên hạ đồng
tình. Nhưng nàng không hiểu vì sao Lục Tử Khiêm lại tự nhiên nhắc tới
điển cố này trước mặt nàng. Chẳng lẽ hắn đang so sánh Bình Dục với Hoàn
Ôn còn nàng là con của Giang Bác ư?
Thật sự hoang đường. Nàng cười lạnh, cũng không hề để ý tới hắn mà đi tiếp. Có điều tâm tư của nàng vì lời này mà cũng dao động.
Lục Tử Khiêm liếc mắt nhìn bóng dáng Phó Lan Nha thì thấy tuy nàng ngoảnh
mặt làm ngơ với hắn nhưng bước chân lại vội vàng, mất đi vài phần vững
vàng lúc trước. Điều này chứng tỏ nàng đã nghe được lời hắn nói, đáy
lòng vốn vắng vẻ của hắn tức khắc hiện lên khoái cảm. Lúc này hắn xoay
người đi đến một chỗ khác.
Ba ngày trước khi hắn và Bình Dục nói chuyện vốn Lục Tử Khiêm còn ôm một
tia hy vọng. Hắn mong những phỏng đoán của mình là vô cớ, rằng Phó Lan
Nha và Bình Dục không có gì, chẳng liên quan đến nhau. Nhưng ngày ấy tuy thái độ của Bình Dục vô cùng cường thế nhưng trong lời nói vẫn khó nén
được giữ gìn dành cho Phó Lan Nha.
Sau buổi nói chuyện đó hắn đã cân nhắc lời nói và thần thái của Bình Dục
lúc ấy và càng chắc chắn về phán đoán của mình. Cũng chính vì thế mà dù
hắn biết lời kia sẽ gợi lên hận cũ của Bình Dục với Phó Lan Nha, cũng
biết nàng cơ bản vẫn sẽ cách hắn ngàn dặm, không chịu nhận ý tốt của hắn nhưng Lục Tử Khiêm vẫn không hối hận. Bởi vì những tưởng niệm lắc lư
trong lòng hắn đối với nàng trên đường tới đây bây giờ khi được nhìn
thấy nàng sau một năm xa cách đã biến thành chấp niệm không bỏ được.
Với hắn mà nói nàng không chỉ từng là vị hôn thê trên danh nghĩa mà còn là
phần mộng tưởng thời niên thiếu của hắn. Hắn ngàn dặm xa xôi tới Vân Nam tìm nàng là vì chuộc tội cũng là vì cứu nàng nhưng nàng lại tình nguyện đặt chủ ý lên một kẻ đối địch với Phó gia cũng không thèm đón lấy cánh
tay viện trợ của hắn.
Đặc biệt khi nghĩ đến tình hình sáng nay ở cửa biệt viện của Tần Môn là
ngực hắn lại đau như bị tên bắn, môi cũng trắng bệch. Hắn vốn luôn để ý
động tĩnh của Phó Lan Nha thế nên sáng nay lúc Bình Dục bị Lý Du giễu
cợt về vết thương trên miệng hắn đã nhìn thấy rõ nét xấu hổ và buồn bực
thoáng xẹt qua mặt nàng. Sau khi lên ngựa hắn đã suy nghĩ mãi, chờ nghĩ
rõ duyên cớ rồi hắn chỉ cảm thấy cả người giống như bị một chậu nước đá
dội từ trên xuống, tâm cũng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ hai người bọn họ đã tới bước này rồi ư? Trong nháy mắt hắn không
biết cảm xúc trong lòng mình là ghen ghét với Bình Dục hay thất vọng với Phó Lan Nha. Loại cảm xúc tăm tối phẫn hận như dung nham đó rót vào
ngực giống như muốn hủy diệt hắn.
Nàng thông minh như vậy, không có khả năng không biết sở dĩ Bình Dục quan
tâm đến nàng chẳng qua chỉ vì nữ sắc mê hoặc. Hắn ta sẽ không cưới nàng, cũng sẽ không giúp Phó bá bá và Duyên Khánh rửa sạch tội danh. Nếu nói
tới thật lòng thì Bình Dục không thể bằng một ngón tay của hắn.
Nhưng nàng lại vẫn làm như thế. Ngoại trừ việc không còn lựa chọn nào khác
thì phần nhiều chính là nàng nhìn ra Bình Dục có năng lực bảo vệ mình.
Nhưng hắn làm sao chịu được việc nàng lao vào vòng tay nam tử khác? Những lời vừa rồi có lẽ không lay động được quyết tâm dựa vào Bình Dục của nàng,
nhưng ít nhất nó có thể gieo một hạt giống hoài nghi trong lòng nàng.
Sau này bất kể Bình Dục đối xử với nàng tốt hay xấu thì nàng chỉ cần nhớ rõ nam nhân kia giống như Hoàn Ôn, sẽ vĩnh viễn không chịu buông thù
hận là đủ rồi!
Hắn cứ thế cúi đầu đi một đường, suy nghĩ vẫn phức tạp như cũ nhưng bên tai lại cực kỳ an tĩnh. Hắn nhìn khắp nơi thì thấy bố trí trong rừng càng
lúc càng kỳ diệu. Lúc này hắn mới nhớ ra từ sau khi vào rừng Bình Dục
chưa từng đứng cạnh Phó Lan Nha. Vì thế hắn sửng sốt một chút, khóe
miệng bỗng nhiên nhếch lên thành ý cười sau đó lập tức quay đầu đi về
hướng Phó Lan Nha vừa biến mất.
Từ cử chỉ của mọi người sau khi tiến vào rừng hắn biết không có khả năng
Bình Dục không nhìn ra cổ quái nơi đây. Nhưng tên kia vẫn chỉ phái hai
tên Cẩm Y Vệ bảo hộ Phó Lan Nha, chứng tỏ sự quan tâm của hắn với Lan
Nhi quả là có hạn. Bởi vì một khi cơ quan trong rừng được khởi động thì
hai người làm sao đủ bảo vệ nàng chứ?
Nghĩ như vậy nên trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác hưng phấn bí ẩn,
bước chân càng nhanh hơn. Một đường này hắn chạy nhanh, mắt thấy trước
mặt là rừng sâu, hắn đang muốn tìm bóng dáng Phó Lan Nha lại phát hiện
chủ tớ hai người đang đứng gần một tảng đá và được Cẩm Y Vệ bảo vệ.
Ngoài Cẩm Y Vệ còn có hơn 20 hộ vệ thần sắc lãnh đạm, cả người cường tráng.
Hắn từng gặp những người này ở biệt viện của Tần Môn, hình như là người
Bình Dục điều đến từ quân doanh nào đó. Hắn không dự đoán được Bình Dục
lại cho canh phòng Phó Lan Nha nghiêm ngặt như thế. Ngoài cảm giác ngoài ý muốn hắn còn mơ hồ có chút thất vọng, bước chân cũng không tự giác
chậm lại.
Hắn mắt lạnh nhìn đám người của Tần Môn và Hình Ý Tông đang giao lưu trước
mặt, mắt thấy mọi người dựa theo cách ứng phó Bách tinh trận mà vào vị
trí thì Lục Tử Khiêm lại không nhịn được nhìn Phó Lan Nha. Trên người
nàng mặc một bộ quần áo mùa thu màu hồng cánh sen, nhan sắc lịch sự tao
nhã, trong sáng, thân hình thướt tha lả lướt nói không nên lời. Vừa liếc mắt nhìn hắn đã cảm thấy nàng và đám sương mờ xung quanh như hòa vào
nhau tạo ra cảnh đẹp không thực.
Hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu bỗng nhiên phát hiện có chút không thích
hợp. Chỉ thấy một hộ vệ ở bên cạnh nàng đang dẫm chân lệch một chút.
Chân hắn giống như đang dẫm lên đúng vị trí nhưng trong lúc đó chân phải lại lặng lẽ dịch về sau nửa tấc.
Cái này khiến Lục Tử Khiêm cả kinh. Phải biết rằng nếu muốn bảo vệ Phó Lan
Nha trong trận Bách tinh thì những hộ vệ canh trận pháp quanh nàng phải
đứng ở vị trí cực chuẩn. Bọn họ phải vừa tránh giẫm phải mạch của cơ
quan và kích hoạt nó, vừa không được tự ý di chuyển đi lại. Người này
hẳn đã được Bình Dục dặn dò mà vẫn cố ý làm thế thì hẳn là có vấn đề.
Ý niệm vừa hiện lên hắn đã phất vạt áo, chạy đến chỗ Phó Lan Nha hét to: “Cẩn thận!”
Nhưng với vừa bước được hai bước hắn đã thấy ám vệ kia hình như động động lỗ
tai, cả người lập tức di chuyển. Ngày sau đó dưới lòng bàn chân lập tức
truyền đến cảm giác chấn động kỳ lạ, âm thanh như sấm rền, tốc độ lại
không chậm, như giao long thẳng tắp lan đến dưới chân Phó Lan Nha.
Chủ tớ Phó Lan Nha được Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng dẫn đến chỗ rừng cây này.
Lý Mân còn dặn dò bọn họ để ý dưới chân. Đi được một lúc rồi, đến một
chỗ đất trống lớn trong rừng hai người kia mới dừng bước để chủ tớ bọn
họ nghỉ ngơi.
Dó núi thổi tới phần phật, lại đi về phía trước sẽ có một khe núi, gió kia chính là từ khe núi thổi tới. Phó Lan Nha thầm cảm thấy kỳ quái nên dựa gần Lâm ma ma ngồi xuống sau một tảng đá, ngẩng đầu đánh giá cảnh vật
xung quanh.
Chỉ thấy chỗ này của bọn họ rất trống trải, giống như phía trên tự nhiên có người ném xuống một tảng đá, cây cối trong rừng bị khối đá đánh tan, cứ thế để lộ ra một mảng trống. Hai bên đều có khối đá.
Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng sắp xếp cho hai người xong thì lập tức tránh ra
một bước, giống như đang đợi lệnh tiếp theo. Người của Tần Môn và Hình Ý Tông phân bố trong rừng cây cách đó không xa. Bọn họ thật cẩn thận đứng ở những vị trí khác nhau, thái độ như lâm đại địch. Chỗ đất trống này
chỉ có vài người bọn họ đứng.
Nàng nhìn một hồi mới nhớ tới vừa rồi lúc xuống xe đã phát hiện rừng cây hai bên đường có chút không thích hợp. Chỗ núi rừng bên phải rõ ràng là mặt phải nhưng cây cối lại thưa thớt hơn bên trái, cây đại thụ trong rừng
lại phân bố tán loạn như quân cờ, không hề có quy luật gì. Hơn nữa đất
dưới chân bọn họ cũng mềm xốp đến kỳ cục, nếu tinh tế suy nghĩ thì đây
chính là Bách tinh trận khó đối phó nhất của Nam Tinh phái. Trận pháp
này lấy trời và đất để hỗ trợ lẫn nhau, chính là ý “Thiên độn nguyệt
tinh hoa cái lâm, mà độn ngày tinh mây tía tế”.
Trận pháp này khổng lồ lại tinh thâm, không biết phải chuẩn bị bao lâu. Cái
này hơn phân nửa là do Lâm Chi Thành đoán bọn họ sẽ phải đi ngang qua
Nhạc Châu nên trước khi giao thủ với bọn họ ở rừng trúc ông ta đã bày ra trận pháp này. Ông ta chỉ chờ đến ngày bọn họ đi ngang qua đây thì sẽ
dựa vào nó để bắt nàng đi.
Hồng bang chủ và Bình Dục đột nhiên lựa chọn nghỉ chân ở đây hơn phân nửa
cũng là do đã nhận ra nó không ổn, biết nếu đi thêm về phía trước thì
Bách tinh trận sẽ có thể biến ảo thành Thất Tuyệt Trận, đến lúc đó mọi
người sẽ bị Nam Tinh phái trước sau bọc đánh, lâm vào bị động thế nên
bọn họ mới dừng lại.
Đám Lý Mân bảo vệ chủ tớ bọn họ ở đây vô cùng có khả năng là do Bình Dục
bày mưu đặt kế. Hắn muốn bảo vệ chủ tớ hai người trong trận pháp sau đó
có thể toàn lực ứng phó với Nam Tinh phái chăng?
Sau khi suy nghĩ một hồi thấy Bình Dục vẫn chưa xuất hiện, bên cạnh lại chỉ có Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng khiến nàng chẳng thể nhìn ra manh mối gì
nên đành tạm thời bỏ qua. Nàng không thể không thừa nhận vừa rồi nàng bị những lời của Lục Tử Khiêm quấy rầy, trước mắt có chút không thể bình
tĩnh nổi.
Nàng hoài nghi Lục Tử Khiêm đột nhiên nhắc tới điển cố Hoàn Ôn trước mặt
nàng là vì đã nhìn ra sự bất thường giữa nàng và Bình Dục vì thế nên
nàng xấu hổ buồn bực, sợ hắn biết nhiều hơn sẽ cười chê. Về phương diện
khác nàng cũng biết Bình Dục chưa bao giờ che giấu ác cảm với cha trước
mặt nàng, nếu như vậy mà hắn còn đối đãi với nàng thế kia thì rốt cuộc
trong lòng hắn nghĩ gì.
Nàng luôn luôn không muốn bị người khác lôi kéo cảm xúc, càng không chịu để
chính mình lâm vào hoàn cảnh oán thán hối tiếc nhưng vừa nghĩ đến thái
độ của Bình Dục mấy ngày nay là trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác ngơ ngẩn.
Gió trong rừng thổi qua mặt nàng, cực kỳ ôn nhu, giống như bàn tay của mẹ
trong trí nhớ. Nàng nhắm mắt điều chỉnh một lát để nỗi lòng thoáng yên
lặng hơn. Lúc mở mắt ra nàng thấy mọi ngời vẫn không ngừng đi qua đi lại trong rừng thì cũng đứng dậy bình tĩnh nói với Lý Mân: “Khu rừng này có chỗ không ổn, mong ngài giúp ta mời Bình đại nhân tới đây, ta có chuyện muốn nói với ngài ấy.”
Đương nhiên nàng chỉ đang lấy cớ bởi vì nàng không muốn tiếp tục suy nghĩ
miên man một mình nữa. Muốn xác nhận ý tưởng chân thật của một người thì chỉ cần nói mấy câu, vài ánh mắt là đủ, không cần chậm trễ thời gian
của hắn.
Lý Mân rất ít khi thấy Phó Lan Nha dùng lời lẽ trịnh trọng để nói chuyện
với mình như thế nên hắn hơi ngẩn ra. Sau khi suy nghĩ hắn gật đầu nói:
“Được, ta sẽ đi báo với Bình đại nhân.”
Dứt lời hắn cẩn thận bước qua một bên. Đi được tầm 50 bước hắn dừng lại,
chuyển qua một tảng đá sau đó lập tức đã có tiếng nói chuyện vang lên.
Phó Lan Nha sửng sốt, tức khắc có chút dở khóc dở cười. Nàng còn tưởng
Bình Dục cách nàng rất xa, hóa ra hắn lại đứng gần như thế.
Vừa nghĩ tới đây nàng lại càng thêm bực mình. Sao đứng gần như vậy mà hắn còn không chịu lộ diện?
Bình Dục quả thực cách Phó Lan Nha không xa. Sau khi tiến vào rừng hắn chưa
từng rảnh rỗi. Bởi vì trên đường tới đây bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ nên
trong khoảng thời gian ngắn hắn cùng Hồng bang chủ, Lý Du, Lý Do Kiệm
phải đi sắp xếp mọi việc. Chỉ cần một lát nữa bọn họ canh giữ được Phó
Lan Nha thì việc bắt Lâm Chi Thành đúng là dễ như trở bàn tay.
Vốn dĩ lúc nghị sự bọn họ có thể chọn chỗ khác, nhưng hắn không muốn đứng
quá xa Phó Lan Nha dù hiện tại hắn cũng chưa biết phải đối mặt với nàng
thế nào. Biết Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đã đưa nàng đến chỗ đất trống
nhưng hắn vẫn không yên lòng đi theo tới.
Chờ Hồng bang chủ và Lý Do Kiệm đi sắp xếp cho Tần Môn và Hình Ý Tông, hắn
gom đám Cẩm Y Vệ và hai mươi ám vệ kia một chỗ sau đó phát cho mỗi người một tấm sơ đồ, dặn dò bọn họ chỗ mấu chốt của Bách tinh trận, lại chỉ
dẫn chỗ bọn họ phải đứng, chỉ cần hơi lệch sẽ khiến trận pháp có vấn đề.
Dặn dò xong Bình Dục đang muốn lệnh cho mọi người đi xuống thì trong lúc vô tình lại nhìn thấy ngón út bàn tay phải của một ám vệ dính đen khác
những chỗ khác, giống như bị bẩn. Hắn nhăn nhăn mày, đang muốn nhìn kỹ
người nọ thì Lý Mân lại bỗng nhiên đi tới nói với hắn: “Bình đại nhân,
phó tiểu thư mời ngài đi qua có việc muốn thương lượng.”
Lý Du và Tần Dũng còn có chút chi tiết muốn thương lượng với Bình Dục nên
tạm thời chưa rời đi. Hai người nghe thấy lời này thì làm như không có
việc gì mà cúi đầu nhìn trận pháp trong tay. Có điều chỉ có Tần Dũng là
phúc hậu còn Lý Du thì từ trước đến giờ đã quen bỡn cợt. Hắn cố nhịn một lúc rồi vẫn nhớ tới vết thương trên môi Bình Dục vì thế cuối cùng vẫn
không nhịn được mà bật cười.
Bình Dục đang không biết phải trả lời Lý Mân thế nào thì nghe thấy tiếng
cười này, lại nhớ tới vết thương trên môi mình nên chật vật cực kỳ. Tuy
hai ngày đã trôi qua nhưng chỉ cần hắn nghĩ tới hành vi của mình đêm đó
là lại cảm thấy mình lỗ mãng đến đáng xấu hổ. Bất kể là đối với một
người không có hảo cảm gì với hắn như Phó Lan Nha hay với cha mẹ thì hắn cũng đều không có cách nào giải thích được.
Hắn lâm vào ngõ cụt, cứ thế cố chống mấy ngày này. Cuối cùng hắn chỉ cảm
thấy khốn cảnh trước mắt nan giải hơn mọi thứ khác trên thế gian này.
Nhìn khắp thế gian sợ cũng không có ai bị vây khốn trong bất hạnh như
hắn.
Đi về phía trước thì quá chật vật, nhưng nếu lui về sau…… Không không
không, tâm tư rõ như ban ngày trước mặt Phó Lan Nha, làm sao có thể lùi
đi đâu nữa? Dù có vòng vo cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Lúc này nàng gọi hắn qua chẳng lẽ vẫn còn tức giận? Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy thẹn với lòng, hơn nữa tự trọng áp đảo khát vọng muốn đi gặp
nàng khiến hắn cứng người một hồi mới cự tuyệt: “Tạm thời ta đang bận.”
Lý Mân thấy thần sắc của Bình Dục không tốt thì chỉ cho rằng hắn quả thực
đang bận nên cũng chỉ vâng một tiếng rồi quay lại chỗ Phó Lan Nha.
Tần Dũng ở bên này rất ăn ý mà trầm mặc, Lý Du cười một tiếng rồi cũng
không tác quái nữa. Nhưng Bình Dục lại chỉ cảm thấy trận pháp trước mặt
nhảy lên, không sao nhìn được nữa. Một lúc sau hắn đột nhiên buông trận
pháp, mở miệng nói: “Ta đi xem đám Lý Mân sắp xếp thế nào rồi.”
Dứt lời hắn không màng ánh mắt bỡn cợt của Lý Du và ánh nhìn chăm chú của
Tần Dũng mà làm ra vẻ đạm mạc đi về phía trước. Hắn biết nàng từ trước
đến nay đều hiểu chuyện, nếu có chuyện muốn tìm hắn mà hắn không đến thì nàng sẽ muốn hưng sư vấn tội ngay.
Càng đi về phía trước tim hắn càng không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Nhưng mới vừa vòng qua tảng đá hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô to: “Cẩn thận.”
Bình Dục rùng mình, vừa ngẩng đầu đã thấy xung quanh Phó Lan Nha đột nhiên
xuất hiện một vết nứt dài, chỉ chớp mắt đã to ra thành một cửa động. Vì
sự tình xảy ra quá nhanh nên Phó Lan Nha thành người đứng mũi chịu sào.
Mắt thấy dưới chân xuất hiện sơ hở, trong lòng nàng biết trận pháp đã
xảy ra vấn đề. Nàng còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ kịp hét lên một tiếng thì cả người đã rơi thẳng xuống.
Lâm ma ma đứng gần Phó Lan Nha nhất nhưng chỉ bị chấn động dưới chân làm
cho nghiêng ngả chứ vẫn bước được một bước sang bên cạnh và tránh được.
Thấy Phó Lan Nha ngã vào trong động, sắc mặt bà lập tức trắng bệch, cả
người cũng muốn nhào theo nhưng Lý Mân đã túm được một góc áo của bà ta
mà túm về đằng sau.
“Tiểu thư!” Bà ta ghé vào cửa động, thấy bên trong tối đen không nhìn thấy gì thì lòng trầm xuống, hoảng hốt một lát bà mới khàn giọng gào khóc.
Sắc mặt Lục Tử Khiêm tái nhợt đuổi tới chỗ Phó Lan Nha rơi xuống nhưng mắt
thấy đáy động kia sâu không thấy đáy, chỗ miệng hố còn không khép lại
thì hắn đột nhiên dừng bước. Thật vất vả hắn mới hạ quyết tâm, nhắm mắt
cắn răng muốn nhảy xuống, không ngờ có bóng người chợt lóe lên, sau đó
người kia lao tới bên người hắn.
Chỉ thấy người đó gào to: “Bắt Bành hộ vệ cho ta!”
Giọng điệu cực kỳ âm lãnh này là của Bình Dục. Sắc mặt hắn kém đến kỳ cục,
lời còn chưa dứt đã rút Tú Xuân Đao ra, nhân lúc cửa động còn chưa khép
lại hắn đã không chút do dự nhảy xuống.
“Bình đại nhân!” Đám người trong rừng ngẩn ra, vất vả lắm mới hiểu rõ có chuyện gì xảy ra vì thế vội phi tới.
Lý Du và Tần Dũng lo muốn vỡ tim, tốc độ vượt xa những kẻ khác nhưng chỉ
trong nháy mắt mặt đất đã khôi phục bộ dáng lúc trước, giống như vừa rồi không xảy ra gì cả.