Một chưởng đánh trúng Lâm Chi Thành này bọn họ đã sớm luyện vô số lần khi còn ở biệt viện của Tần Môn. Có thể nói nó đã tập hợp được tuyệt học cả đời của mọi người,
một khi ra chiêu thì khó mà ngăn lại. Lâm Chi Thành nhất thời không đề
phòng nên nội lực bị một chưởng này đánh tan mất hơn phân nửa.
Bình Dục thấy Lâm Chi Thành tuy đã suy tàn nhưng trong lòng lại cực kỳ rõ
ràng lúc ra tay đám người Hồng Chấn Đình hay Tần Môn đều để lại cho ông
ta ba phần đường sống. Tuy ông ta bị trọng thương nhưng lại không tổn
hại tới căn bản, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng là nội lực sẽ khôi phục như trước.
Lúc trước đối phói với tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo bọn họ chẳng chút nể
nang mà phá tan nội công của nàng ta nhưng lúc này lại nương tay. Có thể thấy trong lòng đám nhân sĩ giang hồ này, tuy Lâm Chi Thành tính tình
lãnh đạm nhưng nhiều năm qua rốt cuộc cũng chưa từng làm ra việc đại
gian đại ác nào. Người trong giang hồ tuy bất mãn với ông ta nhưng vẫn
muốn giữ lại nhân tài.
Còn Trấn Ma Giáo ở trong chốn giang hồ thanh danh hung ác đã rõ, ai gặp cũng muốn giết, chưa từng có chuyện nương nhẹ.
Vì đề phòng đám người Đông Xưởng đột nhiên đến quấy rầy nên Bình Dục muốn
mau chóng bắt hết những người có liên quan của Nam Tinh phái. Mấy người
Lý Mân giống như cũng nghĩ thế nên không đợi Bình Dục ra lệnh đã rút lui từ bên người Lâm Chi Thành, sau đó chuyên tâm đi đối phó với đám đệ tử
Nam Tinh phái còn lại.
Bình Dục thấy bọn họ phản ứng nhanh nhẹn lại biết nặng nhẹ như thế thì thở
nhẹ một hơi. Từ kinh thành tới đây mấy tiểu tử thúi này làm việc càng
ngày càng ổn thỏa hơn trước.
Mới đầu Lâm Chi Thành vẫn còn cố dựa vào địa thế hiểm yếu để chống đỡ, vì
vậy đừng nói mấy người võ công thấp mà ngay cả đám Tần Dũng và Bạch
trưởng lão cũng chưa thể đến gần ông ta. Nhưng dưới sự dẫn đầu của Hồng
Chấn Đình, mọi người càng đánh càng hăng, Lâm Chi Thành tiêu hao nhiều
nội lực nên dần dần rơi vào hạ phong.
Qua một nén nhang, ông ta vô ý bị kiếm của Tần Dũng đâm trúng huyệt ở đầu
vai, cánh tay lập tức tê rần, rũ xuống không còn sức. Lý Du thấy thế thì lập tức nhào lên, điểm vài huyệt đạo lớn trên người ông ta sau đó lệnh
cho Lý Mân và mấy Cẩm Y Vệ lấy ra dây thừng đặc chế để trói phạm nhân
tới trói ông ta lại.
Lâm Chi Thành mặt xám như tro tàn, nhắm chặt hai mắt. Đám đệ tử Nam Tinh
phái còn lại thấy đại thế đã mất thì cũng chẳng còn khí thế đánh nhau,
chỉ lát sau cũng bị mọi người đánh đến tan tác.
Đám Lý Mân bẻ khớp hàm của đám người Nam Tinh phái sau đó trói chặt bọn họ lại và ném đến bên chân Bình Dục.
Lúc trước Bình Dục giao thủ với Lâm Chi Thành trong lúc vô ý bị ông ta đánh một chưởng. Lúc này chỉ cần vừa động hắn đã thấy ngực đau nhói, trong
lòng cũng biết nếu cố mạnh mẽ động sẽ khiến huyết khí chảy ngược, vô
cùng nguy hiểm. Thế nên hắn cũng không dám hành động linh tinh.
Đương nhiên đây chỉ là một chuyện, còn nguyên nhân chủ yếu là vì sau chuyện
vừa rồi hắn không bao giờ muốn giao Phó Lan Nha cho người khác. Bởi vậy
bất kể người khác đấu đến kịch liệt thế nào thì hắn cũng chỉ mặt dày
đứng bên người Phó Lan Nha bất động.
Thấy tranh đấu đã dừng và để đề phòng có biến nên khi Lâm Chi Thành bị bắt
hắn gọi đám Cẩm Y Vệ đến trước mặt, cởi lệnh bài bên hông xuống đưa cho
Lý Mân nói: “Trên đường đi Nhạc Châu chỉ sợ sẽ không thái bình. Chúng ta cần suốt đêm thẩm vấn Lâm Chi Thành nên các ngươi tức tốc phong kín
ngoài rừng, phàm là xe ngựa đi qua cũng không cho đi vào.”
Hồng Chấn Đình và chị em Tần Dũng vừa nghe thấy thế thì trong lòng biết Đông Xưởng sẽ không mặc kệ để Lâm Chi Thành rơi vào tay Cẩm Y Vệ. Chắc chắn
bọn chúng sẽ đến quấy rối, chẳng qua tai mắt ở đây nhiều nên có vài lời
Bình Dục không tiện nói cho mọi người. Nghĩ thế nên không đợi Bình Dục
đề nghị bọn họ đã tự động chọn một ít đệ tử võ nghệ cao cường đi theo
Cẩm Y Vệ ra ngoài bìa rừng làm phòng bị. Trong lòng Bình Dục cũng hiểu
rõ nhưng không nói ra mà chỉ cười cảm tạ.
Đám người lúc này cũng ở trong rừng tìm chỗ thích hợp dựng lều trại. Theo
khe núi kia tìm vào sâu một chút chỉ thấy trước mặt mở rộng thông suốt, ở chỗ trũng trong khe núi còn có một cái hồ cực kỳ yên tĩnh. Mặt hồ xanh
đậm, sóng nước lóng lánh, sương mù như dải lụa mỏng vấn vương bên trên,
liếc mắt một cái chỉ thấy giống như cảnh tiên.
Mọi người cực kỳ vui mừng bởi vì nơi này tầm nhìn rộng rãi, nếu trong rừng
có dị động là bọn họ có thể nhanh chóng phát hiện ra. Đây quả thực là
nơi ổn thỏa để cắm trại. Nghĩ thế nên bọn họ lập tức tự động dựng lều
trại ở bên hồ.
Đến ven hồ Phó Lan Nha đi xung quanh tìm Lâm ma ma. Lúc này Hứa Hách và Lâm Duy An đã dẫn Lâm ma ma tới. Đằng sau là Lục Tử Khiêm và hai vị võ lâm
cao thủ do Hồng bang chủ phái tới bảo vệ hắn. Nhờ có hai người này mà
hắn không hề bị ảnh hưởng gì.
Nhìn thấy Phó Lan Nha, Lâm ma ma và Lục Tử Khiêm đều ngẩn ra. Trên mặt Lục
Tử Khiêm hiện ra nét hổ thẹn nhưng lại sợ Phó Lan Nha bị thương nên muốn đến gần nhìn kỹ nàng một chút. Có điều khi thấy Bình Dục đang đứng cách đó không xa, lại nhớ tới tình hình vừa rồi nên trong lúc nhất thời, mọi cảm xúc dâng lên trong lòng hắn, bước chân cũng ngừng lại.
Lâm ma ma lại nhịn không được khóc rống lên. Vừa rồi chính mắt bà nhìn thấy Phó Lan Nha ngã xuống vực sâu. Lúc đó bà ta chỉ nghĩ tiểu thư không cứu được nữa rồi vì thế bà sợ đến đi nửa cái mạng. Nhưng lúc bà ta đang
thất hồn lạc phách lại thấy tiểu thư êm đẹp trở về. Thế nên bà ta lảo
đảo chạy vội tới bên người Phó Lan Nha rồi ôm chầm lấy nàng nhìn lại
nhìn, khóc ròng nói: “Tiểu thư số khổ của ta, thật là làm ma ma đau lòng muốn chết!”
Phó Lan Nha vội lau nước mắt cho bà, lại ôn nhu khuyên nhủ một hồi mới
khiến Lâm ma ma nín khóc. Lúc này bà lại ngẩng đầu nhìn về phía Bình
Dục, trong lòng cảm kích nói không nên lời. Nhưng chỉ thấy hắn bận sắp
xếp công việc, không rảnh nghe bà cảm ơn nên cũng chỉ đành nuốt lời
xuống.
Từ đầu tới đuôi cũng không thấy người của Vĩnh An Hầu phủ, không biết bọn
họ thấy bên này sinh biến nên đã nhân lúc loạn rời đi hay có sắp xếp
khác. Mọi người cũng không quá để ý mà trong thời gian ngắn làm xong mọi việc.
Chủ tớ Phó Lan Nha được phân đến một gian lều trại, lúc nàng thay quần áo
bẩn ra có cúi đầu và thấy trên người mình có vài chỗ bị ma sát, vết
thương nổi bật trên làn da trắng nõn, nhìn có vài phần ghê người. Bản
thân nàng nhớ tới việc thẩm vấn Lâm Chi Thành nên cũng không để ý tới
mấy vết thương này nhưng Lâm ma ma ở bên cạnh lại đau lòng đến không
được. Từ khi tiểu ra đời đến bây giờ cả người là da thịt non mịn, đến té ngã cũng ít vậy mà một đường này nàng lại gặp không ít tội, thật vất vả mới khỏi chân thì lại ngã bị thương cả người. Đáng tiếc trong tay bà
hoàn toàn không có kim sang dược.
Trải qua thời gian này trong lòng Lâm ma ma nhiều ít cũng có chút ý tưởng.
Sau khi giúp Phó Lan Nha thay quần áo, bà xốc cửa lều lên hỏi xin Lý Mân chút kim sang dược. Quả nhiên Lý Mân nhanh chóng đi lấy thuốc rồi quay
lại đưa một bình cho bà.
Lý Mân đi tới trước mặt bà nhưng không nhìn vào trong lều mà chỉ tha thiết dặn dò: “Ma ma, trước khi vết thương khỏi, không thể để miệng vết
thương dính nước.”
Lâm ma ma biết Lý Mân gia giáo cực tốt, làm người lại nhiệt tình thiện
lương nên cực kỳ có hảo cảm với hắn. Tuy biết kim sang dược này nhất
định là do Bình Dục đưa nhưng bà vẫn cười híp mắt cảm ơn hắn: “Đã biết,
đa tạ Lý đại nhân.”
Lý Mân cười cười, đứng dậy rời đi báo cáo cho Bình Dục.
Lúc này Bình Dục đang nóng lòng thẩm vấn phạm nhân. Trong lòng hắn biết Lâm Chi Thành là một khối xương cứng, vì vậy hắn định dùng đòn tâm lý để
bức ông ta phải khai. Lúc này hắn cũng kệ cho đám Hồng Chấn Đinh, Bạch
trưởng lão và Liễu phó bang chủ khuyên nhủ Lâm Chi Thành còn mình thì lo việc khác.
Đầu tiên hắn muốn kiểm tra “Bành hộ vệ”, kẻ đã đẩy Phó Lan Nha ngã xuống
bẫy rập. Đương nhiên lúc tên kia bị lộ đã ngay lập tức cắn thuốc độc tự
sát, lúc này hắn đã là một khối thi thể. Bình Dục ngồi xổm xuống, trước
tiên nâng tay phải của tên kia lên, thấy ngón út của hắn quả nhiên dính
vết bẩn màu đen. Từ xa nhìn lại thì giống nhọ nồi, nhưng lại gần xem mới phát hiện đây là một loại keo dính, dùng đầu ngón tay chà xát thì hóa
thành bột phấn.
Trong lòng Bình Dục càng thêm chắc chắn, vì thế lập tức buông tay kẻ kia, sờ
soạng bên tóc mai sau đó xé một tầng mặt nạ da người xuống. Phía dưới
mặt nạ là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Mà ở mép mặt nạ là một tầng keo màu đen giống thứ dính trên tay “Bành hộ vệ”. Vì nó có màu giống tóc
nên rất khó nhận ra.
Phương pháp dịch dung này thật sự hiếm thấy, mấy năm nay hắn chỉ thấy Trấn Ma
Giáo sử dụng phương pháp này trong buổi tối tấn công bọn họ. Xem ra kẻ
giả trang thành Bành hộ vệ là người của Trấn Ma Giáo. Nhưng tại sao kẻ
này lại giả dạng thành Bành hộ vệ chứ?
“Bình đại nhân.” Lâm Duy An nói, “Vừa rồi thuộc hạ đã hỏi qua đám người Trình hộ vệ. Bọn họ nói một đường này Bành hộ vệ không có gì dị thường. Theo
Trình hộ vệ thì Bành hộ vệ chuyên thích uống một loại rượu quê nhà tự ủ, mùi vị cực kỳ quái dị, người khác đừng nói nếm thử, ngay cả hương vị
đều khó có thể chịu đựng. Lúc mới đến rừng cây Bành hộ vệ còn uống một
ít, nhưng thần sắc không hề có gì miễn cưỡng. Mà kẻ giả trang Bành hộ vệ theo lý thuyết không thể giả giống đến mức độ uống rượu kia vào mà vẫn
không có động tĩnh gì. Thế nên khả năng lớn là sau khi Bành hộ vệ uống
rượu xong mới bị người ta đánh tráo.”
Bình Dục không nói gì, trong lòng hắn nghĩ: Nói cách khác, Bành hộ vệ vào
rừng cây rồi mới bị người ta hạ độc thủ ư? Nhưng Bành hộ vệ trên danh
nghĩa là hộ vệ, kỳ thật lại là quân sĩ của Kinh Châu đại doanh phái tới
cho hắn mượn. Bất kể võ công hay khả năng ứng biến đều là người xuất
sắc, thế mà vẫn có kẻ có thể lặng yên giết chết hắn, lại ở trước mặt bao nhiêu người giả trang trộn vào trong này. Điều này chứng tỏ thủ đoạn
của đối phương quá cao siêu.
Mà sở dĩ bọn họ cố ý để Phó Lan Nha ngã vào bẫy của Nam Tinh phái hơn phân nửa là vì thấy Lâm Chi Thành sắp thành lại bại. Thay vì cướp Phó Lan
Nha từ tay Cẩm Y Vệ còn không bằng hỗ trợ Lâm Chi Thành cướp Phó Lan Nha sau đó lại cướp người từ tay ông ta.
Từ mưu mô đến việc thực hiện kế hoạch của kẻ này đều vô cùng chuẩn xác,
thứ duy nhất hắn không tính chuẩn chính là Bình Dục cũng nhảy vào trong
bẫy cùng Phó Lan Nha sau đó tiện đà cứu nàng ra luôn. Nếu lúc ấy hắn
không làm thế thì đối phương coi như đã thành công.
Bây giờ nghĩ lại quả thực kẻ đứng sau màn này là người có mưu lược, tuyệt
đối không phải giáo chúng bình thường của Trấn Ma Giáo. Nhưng Tả hộ pháp đã bị phế hết võ công, giáo chủ của Trấn Ma Giáo cũng đã qua đời nhiều
năm, chẳng lẽ Hữu hộ pháp kia tự mình ra tay ư?
Nhưng mọi người cùng đi theo đến trong rừng này đều là người nhìn cái đã
thấu. Ngoài Cẩm Y Vệ, đám nhân sĩ giang hồ thì cũng chỉ có đám người
Vĩnh An Hầu phủ là có liên can. Hữu hộ pháp muốn xen lẫn trong Vĩnh An
Hầu phủ thì đầu tiên phải qua được cửa ải của Đặng An Nghi.
Nhưng từ trình độ giả mạo Bành hộ vệ thì thấy đám người này hơn phân nửa đã
sớm quan sát đối tượng. Đến biểu tình và động tác của Bành hộ vệ hắn đều có thể bắt chước cực giống, hẳn không thể là việc một sớm một chiều.
Nếu Đặng An Nghi là một kẻ bình thường vô năng thì cũng thôi, nhưng hắn lại là người cực kỳ có lòng dạ, bên cạnh có một kẻ trà trộn vào mà hắn
không phát hiện gì thì quả thực quá kỳ lạ.
Bình Dục hơi nhíu mày, giống như suy tư gì đó mà sờ cằm. Đặng An Nghi này có vẻ như còn phức tạp hơn hắn tưởng, thật sự là ngắm hoa trong sương mù,
không sao nhìn rõ. Tay trái tên kia khống chế Đông Giao Hội, tay phải
lại có quan hệ với Trấn Ma Giáo. Bản thân mình nhất thời không đề phòng
nên suýt bị hắn thọc một đao. Lúc trước mình đã quá coi thường tên kia,
về sau cần phải dồn tinh lực nhìn chằm chằm kẻ này mới được.
Sau khi phân tích xong Bình Dục lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng ra lệnh cho đám Hứa Hách: “Thi thể Bành hộ vệ hẳn còn ở trong rừng, các ngươi tìm
kiếm một phen, nếu phát hiện thì tạm thời khâm liệm, chờ tới Nhạc Châu
lại nhờ bọn họ ghi vào hồ sơ, sau đó phái người đưa thi thể về quê nhà
an táng.”
Dặn dò xong việc này hắn mới đi ra khỏi trướng. Bình Dục biết Lâm Chi Thành tuyệt đối chưa chịu mở miệng vì thế hắn định đi dạo quanh hồ đồng thời
suy nghĩ kỹ đối sách rồi mới thẩm vấn. Hắn cứ thế vừa nghĩ vừa đi, bất
giác đã đi tới bên ngoài lều của Phó Lan Nha. Hắn đột nhiên dừng bước,
nhớ tới mảnh khăn lụa giấu ở trong ngực thì không thể không thừa nhận từ nãy tới giờ bản thân vẫn luôn nghiềm ngẫm ánh mắt quan tâm và lời nói
của nàng dành cho mình.
Cho dù hắn trì độn thì hiện giờ cũng hiểu hàm nghĩa của ánh mắt kia. Giống
như thứ mình mong muốn đã lâu nay hiện ra trước mặt khiến hắn vừa mừng
như điên vừa không khỏi lo lắng đây là mộng. Hắn muốn chứng thực, nhưng
đến gần rồi lại sinh ra khiếp đảm.
Về phương diện khác hắn cũng mơ hồ có loại dự cảm chỉ cần đi thêm một bước về phía trước thì những gì hắn giữ trong đáy lòng mấy năm nay sẽ ầm ầm
đổ hết. Chuyện tới nước này hắn sớm đã hiểu chỉ cần một giọt nước mắt
của nàng, hay một câu nói nhẹ nhàng sẽ khiến mấy thứ kia bị phá hủy
trong chốc lát. Đến lúc đó cái hắn gọi là hiếu đạo và khổ sở nằm gai nếm mật mấy năm qua đều sẽ trở thành chê cười.
Đương nhiên hắn không sợ người khác chê cười, nhưng nghĩ tới mấy năm kia cha
mẹ và hai vị huynh trưởng đã phải chịu khổ thì hắn không sao bỏ qua
được. Hắn đi đến ven hồ, nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh nhưng chỉ cảm
thấy có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lòng mình khiến hắn không
được bình an.
Về phía Phó Lan Nha, lúc này vì lo lắng cho vết thương của Bình Dục nên
sau khi sửa soạn xong nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài. Đúng lúc nàng thấy hắn muốn đi tới và đang muốn xem sắc mặt hắn thế nào thì ai ngờ hắn lại cúi đầu trầm mặc một hồi rồi âm thầm đi tới ven hồ.
Nàng ngẩn ra, đứng ở phía sau rèm nhìn bóng dáng cao thẳng của hắn. Nhớ tới
những hỉ nộ bất thường của hắn trên đường và lời của Lục Tử Khiêm ngày
ấy thì nàng cũng dần dần hiểu ra.