Bình Dục e sợ Phó Lan Nha nói ra chuyện ngày đó trước mặt Lâm ma ma nên không ngồi nổi nữa.
Hắn lập tức đoạt lấy Tú Xuân Đao sau đó chật vật đứng dậy đi nhanh ra
ngoài. Nhưng đi được hai bước hắn lại sợ nàng nghĩ nhiều nên vội dừng
bước giải thích: “…… Ta còn có chút việc gấp cần thươn nghị với đám Hồng bang chủ, nàng tự mình dùng bữa đi.”
Phó Lan Nha đang kinh ngạc vì sao hắn lại đột nhiên rời đi nhưng nghe thấy
lời này nàng lại bình thường trở lại. Có điều nàng vẫn cảm thấy hành
động của hắn quá mức cổ quái thế nên cũng đứng dậy tiễn hắn đến cạnh
cửa. Nàng thoáng thấy sườn mặt của hắn đỏ gay thì càng thêm khó hiểu.
Nhớ tới ngày ấy hắn và Lâm Chi Thành giao thủ nên nàng lập tức lo lắng sốt
ruột hỏi: “Thương thế của ngài…… Thật sự đã khỏi rồi sao?”
Từ khi nàng tỉnh dậy đã hỏi hắn câu này không dưới 10 lần. Tuy lần nào
cũng bị hắn có lệ cho qua nên nàng cũng miễn cưỡng tin hắn không sao. Có điều mỗi khi thấy sắc mặt hắn bất thường là nàng sẽ không tránh khỏi lo lắng.
Bình Dục không dự đoán được nàng đột nhiên lại hỏi tới vết thương của mình
nên cảm giác quẫn bách cũng đỡ hơn nhiều. Hắn đứng nghiêm, quay đầu lại
liếc nhìn nàng một cái nói: “Không có việc gì.”
Dứt lời hắn nhìn dung nhan như hoa đào của nàng thì bỗng nhiên lại luyến
tiếc không muốn đi. Nhưng vừa rồi chính mình đã bịa ra lý do kia nếu lúc này lại thay đổi thì hơn phân nửa sẽ khiến chủ tới Phó Lan Nha khó
hiểu. Nàng lại thông minh như thế, vạn nhất khiến nàng miên man suy nghĩ thì phải làm sao?
Nghĩ thế nên hắn chỉ dặn dò một câu: “Tì vị của nàng còn chưa ổn định, tối
nay đừng ăn quá nhiều. Ta còn phải nghị sự nên nàng đi nghỉ trước đi.”
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài.
Lần này tới phiên Phó Lan Nha quẫn bách nghĩ: Chẳng lẽ trong lòng hắn nàng
lại thích ăn như thế sao? Đại phu đã dặn phải ăn kiêng, nàng vì muốn
khỏe nhanh nên cũng không dám làm bậy. Nàng hơi chút bất mãn mà nhìn
bóng dáng hắn vội vàng đi còn bản thân thân thì đứng ở cạnh cửa suy
nghĩ. Nhớ tới bộ dạng chật vật của Bình Dục vừa nãy, nàng âm thầm nghĩ
ngợi và tổng kết ra được một quy luật nhưng chỉ là suy đoán chứ không có chắc chắn.
Lúc này Lâm ma ma sợ đồ ăn nguội nên thúc giục Phó Lan Nha dùng bữa vì thế nàng đành phải bỏ lại việc này.
Đến tối Bình Dục cũng không tới mà phái Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đến bảo vệ cho nàng, còn mình ở phòng của bản thân nghỉ ngơi. Sở dĩ như thế không
hẳn vì sự việc lúc chạng vạng mà chẳng qua hắn nghĩ ngày kia phải xuất
phát, sợ trên đường có biến nên không dám không dùng Bảo Ninh Đan. Nhưng hắn lại sợ sau khi uống thuốc sẽ phát sốt như lần trước và làm ra
chuyện gì đó đường đột. Vì thận trọng nên hắn vẫn quyết cách nàng xa một chút.
Buổi tối sau khi uống thuốc xong hắn đi nghỉ ngơi ngay, tay gối đầu, mắt
nhìn đỉnh màn. Tuy bên tai thiếu tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng khiến
hắn có chút vắng vẻ nhưng nhớ tới nhiều ngày nay Phó Lan Nha luôn quyến
luyến và quan tâm hắn là trong lòng Bình Dục đã cảm thấy ấm áp vui vẻ.
Tâm ý của nàng đối với hắn càng lúc càng được khẳng định, đặc biệt là qua
thời gian này. Mà điều khiến hắn xúc động nhất chính là hình như nàng
chưa từng có ý định che giấu điều này, dù là tin tưởng hay quan tâm nàng đều thể hiện rất tự nhiên. Mỗi lần nghĩ tới đây hắn đều kích động cực
kỳ, dù người đang nằm trên giường nhưng vẫn hận không thể lập tức ra
ngoài chơi một bộ đao pháp.
Tối nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trằn trọc hơn phân nửa đêm cuối
cùng hắn cũng lén lút thỏa mãn mà thiếp đi. Có lẽ vì tâm tình hắn không
tồi nên sau khi uống thuốc hắn cũng không bị sốt như lần trước. Cả buổi
tối mọi thứ đều gió êm sóng lặng, khi tỉnh lại đã là hừng đông.
Ngày tiếp theo mọi người sửa sang lại hành trang rồi xuất phát tới bến
đò. Đi được nửa ngày, đến chạng vạng bọn họ cũng tới bến đò Kinh Giang
và cứ thế đi dọc ven sông.
Hai ngày đầu ở trên thuyền, vì mới khỏi bệnh nên Phó Lan Nha bị sông nước
xóc nảy khiến cả người mơ màng, ăn uống cũng không tốt. Sau khi điều
dưỡng mấy ngày nàng mới dần dần tốt lên được.
Sau khi khỏe lên, Phó Lan Nha thường xuyên ngồi trong khoang thuyền, xuyên
qua rèm cửa sổ nhìn sóng nước mênh mông nơi xa. Lúc thời tiết sáng sủa
nàng sẽ đội mũ trùm cùng Lâm ma ma đến boong tàu đi dạo. Mỗi lần đi
ngang qua khoang thuyền của Hồng bang chủ nàng đều nghe thấy có người
đang bàn chuyện ở bên trong. Ngoài người của Tần Môn và Hình Ý Tông thì
có cả Bình Dục và Lý Du cũng ở trong đó.
Nàng dựa vào lan can nhìn mặt sông, nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt bên
tai. Nàng bị loại không khí bừa bãi tiêu sái này lây nhiễm nên khóe
miệng cũng không nhịn được nhếch lên.
Đáng tiếc là tuy con thuyền kia lớn nhưng người cùng đi lại nhiều, phân ra
khắp các khoang thuyền thế nên ngẩng đầu cúi đầu đều gặp người, cũng
không có chút riêng tư nào. Bình Dục cũng sợ người khác gièm pha nên rất ít khi đến phòng thăm nàng. Tính ra thì số lần hai người gặp nhau so
với đi trên bộ còn ít hơn.
May mà trên đường này mọi thứ đều thuận lợi, một chút gập ghềnh cũng không
có. Đi qua mấy bến đò, trải qua mười ngày bọn họ cũng tới Kim Lăng vào
một buổi hoàng hôn.
Sau khi xuống thuyền đã có một đám người của Cẩm Y Vệ và quan lại chờ đón ở bến. Ngoài đám người Bình Dục được chuẩn bị ngựa thì những người còn
lại có xe ngựa.
Trước khi lên xe Phó Lan Nha phát hiện cách đó không xa có một người đang
nhìn mình nên nàng cũng quay đầu thì thấy là Lục Tử Khiêm đang nhìn qua
đây. Nửa tháng không gặp hắn lại gầy không ít, ánh mắt nhìn nàng càng
thêm u ám, khiến người ta không hiểu.
Phó Lan Nha không nghĩ tới Lục Tử Khiêm sẽ cùng đi tới Kim Lăng. Nàng thấy
kỳ quái vì dọc đường này không hề gặp hắn, đến cái tên Vương Thế Chiêu
khiến người ta chán ghét kia cũng không thấy đâu.
Nàng nghiêng đầu nhìn những con thuyền lớn đang bỏ neo trên bến đò thì lập
tức hiểu ra: bọn họ đương nhiên ở khác thuyền. Điều này cũng dễ hiểu vì
trên đường này việc công đều do Bình Dục quyết định, việc này hơn phân
nửa là do hắn làm ra. Nàng ngẩn người, theo bản năng nhìn xung quanh tìm Bình Dục thì thấy hắn đang bị vài vị quan lại vây quanh.
Giống như có cảm ứng nên lúc này hắn quay đầu liếc nàng. Ánh mắt hai người
chạm nhau, Phó Lan Nha thấy mặt nóng lên, lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.
Lục Tử Khiêm ở bên kia thì không hề chớp mắt nhìn Phó Lan Nha vì thế không
bỏ sót chút biến hóa nào trên mặt nàng. Từ trên biểu cảm đó hắn thấy sự
ngượng ngùng, thậm chí còn có ăn ý. Có thể nói là mọi biểu tình của nữ
nhi nàng đều thể hiện ra hết.
Nhưng mọi biểu tình biến hóa đó lại không thuộc về hắn. Hắn không nghĩ mình
lại bị nàng ngó lơ đến nước này. Chua xót trong lòng vốn đã dâng lên nay lại thêm vài phần chật vật và buồn nản.
Cuối cùng nhìn xe ngựa của nàng rời đi rồi hắn không chịu nổi cảm giác mất
mát này nên sau khi u uất thất thần một lúc sau đó hắn chắp tay nói với
Hồng bang chủ là mình muốn đi thăm bạn cũ của gia đình sau đó cáo biệt,
đi về một hướng khác.
Kim Lăng là nơi phong lưu phú quý số một số 2 tại nơi này. Đợi đi vào trong thành Phó Lan Nha ngồi ở trong xe vẫn cảm thấy dân cư trên đường hưng
thịnh, phồn hoa không thua gì kinh thành. Đáng tiếc lúc này nàng vẫn là
tội quyến, không thể tùy ý đi lại, nếu không nàng có thể đi dạo quanh,
hẳn rất thú vị.
Một hàng ngựa xe chậm rãi đi về thành bắc, lúc đi ngang qua một đường phố
lớn, có một đôi mắt phóng từ trên tửu lâu lớn xuống chỗ bọn họ.
“Á à.” Lúc thấy rõ thì một nữ tử mặc áo hồng có tư thái vũ mị lập tức cười khanh khách nói, “Tỷ tỷ, thú vị quá. Không ngờ vị Đô Chỉ Huy Sứ này lại còn trẻ và tuấn tú như thế. Tiếp theo có trò vui rồi.“ Giọng nói của
nàng ta mang theo giọng địa phương của người Kim Lăng.
Một nữ tử mặc áo xanh ở bên cạnh cười cười hái một quả nho ở trên bàn cho
vào miệng rồi dài giọng nói: “Chẳng qua bộ dạng chỉnh tề một chút thôi,
chỉ có cái thứ không tiền đồ như ngươi mới thích. Ngươi cũng đừng quên
tôn chủ đã dặn dò chúng ta cái gì. Phải ‘tốc chiến tốc thắng’!”
Nữ tử áo hồng vẫn nhìn chằm chằm Bình Dục, khóe miệng nhẹ cong nói: “Tốc
chiến tốc thắng ư? Nói cũng đúng, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng mới
tốt.”
Nói xong nàng ta lại như vô tình mà phẩy phẩy bụi bặm trên bàn. Nữ tử áo
xanh mắt sắc, liếc một cái đã thấy chỗ tay áo nàng ta phất qua mặt bàn
đều như bị chẻ ra, nháy mắt nứt ra vô số rãnh nhỏ.
Sắc mặt nàng ta âm trầm rồi lại làm ra vẻ không có việc gì mà nở nụ cười
nói: “Ta khuyên ngươi đừng ỷ vào bản thân được tôn chủ dạy tâm pháp mà
cảm thấy mình đã là thiên hạ vô địch. Ta nói cho ngươi biết, ngươi cẩn
thận nhìn một cái xem, không nói vị Bình đại nhân kia, những kẻ đi cạnh
hắn có kẻ nào là ăn chay không?
Nữ tử áo hồng lại chẳng kiên nhẫn nghe nàng ta nói, mắt thấy đám người
Bình Dục đã đi qua thì đứng dậy đi xuống dưới lầu cười nói: “Ngoài võ
công ta còn chỗ khác tốt, chính là đầu óc. Chỗ nào võ công không làm
được thì còn có đầu óc thay thế, dù vẫn không được thì còn có chiêu
khác. Ngươi đừng dài dòng, thành hay không ba ngày sau gặp lại.”
Nói xong nàng ta cực kỳ tự tin cười rồi xoay người.