Phó Lan Nha bị Bình
Dục ôm thật chặt trong lòng nên đành phải bị động mặc hắn muốn làm gì
thì làm. Lúc này hô hấp của hắn nóng bỏng, cánh tay siết chặt, cả người
tràn ra hơi thở xâm lược khiến người hoảng loạn. Mới đầu hắn còn trúc
trắc, mới lạ nhưng sau một phen kiên trì cuối cùng hắn cũng thông suốt
và dần dần đòi hỏi nhiều hơn. Kỹ xảo tuy còn non nớt nhưng tình thú
trong đó thì khỏi cần nói.
Phó Lan Nha bị hắn quấy nhiễu không thể làm gì, cũng không thể giãy ra
được. Trong lúc đó nàng còn phải tập trung tinh thần để mà thở, tránh
cho lúc nào đó quên cả thở thì lại to chuyện. Kỳ thật trong đáy lòng
nàng vẫn có chút oán hận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận trong lúc
không khí thân mật khiến người ta không thể đừng được này nàng cảm thấy
ngượng ngùng nhiều hơn là bài xích.
Lúc hắn say mê thì nàng cũng dần đắm chìm. Bình Dục thấy Phó Lan Nha dần mê mẩn thì vừa thương tiếc vừa vui sướng, động tác càng thêm triền miên.
Hắn khát cầu sự thân mật này đã lâu, vất vả lắm mới được thành tâm
nguyện nên chỉ hận không thể hoàn toàn nuốt cả người nàng vào bụng.
Nhưng không chờ hắn tiếp tục kéo dài phần ngọt ngào này thì thân thể hắn lại
xảy ra biến hóa. Mới đầu vì ý loạn tình mê nên hắn không lập tức phát
hiện ra được. Chờ hắn ý thức được có cái gì đó không mời mà tự đến, bá
đạo vắt ngang giữa hai người thì trong lòng lập tức cả kinh. Trước khi
Phó Lan Nha phát hiện hắn vội vã buông lỏng nàng trước.
Nàng bị hắn hôn đến mềm cả người, đầu óc mê mang không biết gì nữa. Tuy nàng đã sớm cảm thấy có thứ gì đó cộm cộm nhưng đến sức để duỗi tay xác định một chút nàng cũng không có. Lúc này hắn đột ngột rời đi nên nàng thở
phì phò nhìn hắn. Vừa thấy con ngươi đen sâu thẳm kia thì cáu giận lại
nổi lên, nàng cũng không rảnh xem cái thứ cộm cộm kia là cái gì mà chỉ
hung hăng kéo tay hắn qua cắn một cái.
Bình Dục bị đau thì hơi cả kinh nhưng ý thức được vì sao nàng làm thế nên
hắn lặng thinh mặc cho nàng cắn. May mà vì chuyện này mà cơ thể ngo ngoe rục rịch của hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Rốt cuộc thì Phó Lan Nha cũng luyến tiếc hắn nên không cắn quá đau. Sau khi cắn cắn một hồi, thấy hắn thành thật không phản kháng nàng cũng cảm
thấy không thú vị nên cứ thế buông tay ra, xoay người muốn đi, mắt cũng
đỏ lên. Nhưng làm sao Bình Dục để nàng đi được, hắn lại vội ôm nàng vào
lòng, dứt khoát xắn tay áo lên rồi cúi đầu nhìn. Thấy trên đó là một
hàng dấu răng nhỏ xinh hắn mới cười khổ nhìn nàng hỏi: “Nàng hết giận
chưa?”
Phó Lan Nha lại chẳng thèm để ý. Bình Dục thì hơi hơi thở dài, buông tay
áo, duỗi tay ra lau nước mắt cho nàng. Làn da của nàng trắng muốt, mềm
mịn khiến động tác của hắn cũng phải nhẹ nhàng hơn. Lát sau hắn ôm nàng
thật chặt, miệng dỗ dành: “Gả cho ta được không?”
Phó Lan Nha vẫn khóc, mắt cố chấp không thèm nhìn hắn. Một lát sau nàng mới chu chu miệng, cũng không đồng ý mà chỉ dỗi nói: “Xem biểu biện của
ngài thế nào đã.”
Bình Dục nghe được chuyển biến lớn lao trong lời này, lại nhìn sườn mặt như
hoa nở của nàng thì không biết trong lòng là thỏa mãn hay thương tiếc.
Hắn đang muốn an ủi nàng thêm vài câu ai ngờ Phó Lan Nha bỗng nhiên nhớ
tới cái thứ cộm cộm vừa rồi. Nàng ngẩn ra, nghi hoặc cúi đầu nhìn bên
hông của hắn.
Kỳ lạ là không thấy Tú Xuân đao hoặc binh khí nào khác. Nàng cực kỳ kinh
ngạc, không sao nghĩ ra được trong nháy mắt này Bình Dục đã giấu thứ kia đi đâu. Nàng quay đầu nhìn trên giường thì thấy Tú Xuân đao của hắn
được đặt ngay ngắn ở trên đó, vì thế nàng càng thêm hoài nghi. Nàng quay đầu, giãy khỏi tay hắn, rồi chậm rãi nhìn quanh người hắn một lần, tò
mò hỏi: “Vừa rồi bên hông của ngài có thứ gì thế?”
Trong lòng Bình Dục khổ không nói nổi, hắn nghĩ tối nay sợ không lừa gạt được nàng vì thế hận không thể đào một cái hầm ngầm để chui xuống. Đang nghĩ ngợi xem có nên nói gần nói xa không hay nên chuồn đi thì đột nhiên
ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ của Lâm ma ma. Hai người đều rùng
mình, bấy giờ mới ý thức được Lâm ma ma đã đợi rất lâu ở bên ngoài.
Bình Dục như được đại xá vội nói với Phó Lan Nha: “Lâm ma ma mà còn đứng bên ngoài thì sợ là cảm lạnh mất.” Nói xong hắn buông nàng rồi quay đầu đi
ra cửa thì quả nhiên thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Lâm ma ma. Bình Dục
chưa bao giờ cảm thấy Lâm ma ma thuận mắt như thế này vì thế giọng điệu
của hắn cũng ôn hòa hơn nhiều: “Vào đi.”
Lâm ma ma không biết Bình Dục và tiểu thư ở trong phòng lâu như thế đã làm
gì, lại sợ Bình đại nhân bắt nạt tiểu thư nên rất bất an. Sau khi tiến
vào bà phát hiện ngữ khí và thái độ của Bình Dục lộ ra ôn hòa thì cũng
không rảnh kinh ngạc. Bà ngẩng đầu thì thấy tiểu thư đang bình yên đứng
trong phòng, trên mặt có vết nước mắt.
Bà cả kinh, vội bước nhanh tới nhưng lại phát hiện sắc mặt tiểu thư vẫn
bình tĩnh, cũng không thấy tủi thân. Sau khi cân nhắc bà hiểu ra: thoạt
nhìn thì có vẻ như Bình đại nhân và tiểu thư cãi nhau, nhưng kết quả hai bên lại đều vui mừng, chỉ cần nhìn mặt Bình đại nhân là hiểu. Mặt hắn
lúc này và lúc trước đúng là cách biệt một trời. Nghĩ thế nên gánh nặng
trong lòng bà cũng được giải quyết.
Náo loạn một buổi thời gian đã không còn sớm, Phó Lan Nha liếc liếc Bình
Dục rồi nói với Lâm ma ma: “Ma ma, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Lúc Bình Dục tới nàng vốn đang muốn tắm gội nhưng hiện tại đã muộn, cũng
không thể vì nàng muốn tắm gội mà đuổi Bình Dục ra ngoài thế nên họ chỉ
đành đi ngủ trước sau đó sáng mai dậy tắm gội thay quần áo sau.
Bình Dục cũng biết nàng đã cực kỳ mệt mỏi nên chỉ đành để nàng đi tới bên
giường. Nghĩ đến nàng muốn đi ngủ là lòng hắn lại viên mãn vui vẻ. Hắn
vội quay đầu đi, mắt nhìn thẳng bên ngoài cửa sổ. Phó Lan Nha ngồi xuống mép giường, mắt nhìn bóng dáng thẳng tắp của hắn, mặt hơi nóng. Nàng
dùng tốc độ nhanh nhất để cởi giày sau đó chui vào trong nằm.
Bình Dục nghe thấy động tĩnh phía sau thì biết chủ tớ nàng đã nghỉ ngơi. Lúc này hắn mới quay lại, cong tay búng tắt ngọn nến sau đó cũng nằm xuống. Nhưng hiện tại tâm tình hắn phấn chấn, đầu óc không còn mây mù mà trong sáng rực rỡ vì thế nằm mãi cũng không ngủ được.
Phó Lan Nha nằm trên giường nhớ lại tình hình vừa rồi thì vừa thấy ngọt
ngào vừa thấy tủi thân. Nàng trằn trọc đến khi trời tờ mờ sáng mới chợp
mắt được.
Vì thức dậy muộn hơn ngày thường nên lúc Bình Dục lén rời khỏi phòng Phó
Lan Nha thì lại đụng phải Tần Dũng ở hoa viên. Nàng kia đang đi cùng
Hồng Chấn Đình và mấy người Tần Yến Thù ra ngoài phủ, sắc mặt nghiêm túc giống như có việc quan trọng.
Nhìn thấy Bình Dục đoàn người dừng bước sau đó đi qua. Lúc này khúc mắc với
Phó Lan Nha được cởi bỏ nên Bình Dục thư sướng vô cùng, thấy mọi người
tới hắn vừa chắp tay vừa cười nói: “Hồng bang chủ, Tần đương gia, Lý
Thiếu trang chủ.” Hắn đương nhiên tự động lờ Tần Yến Thù đi.
“Bình đại nhân.” Tần Dũng đánh giá hắn một cái, chỉ thấy hắn mặc một thân lụa bào quý khí bức người, rõ ràng là bộ dạng ra ngoài gặp người. Nàng ta
cũng không biết đêm qua Bình Dục hồi phủ là lập tức đến chỗ Phó Lan Nha
nên còn chưa kịp thay đồ nên lúc này chỉ buồn bực nghĩ mới sáng sớm hắn
đã định đi ra cửa gặp khách sao?
Nghĩ thế nên nàng ta nhìn nhìn phía sau Bình Dục nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng phòng Bình Dục ở chính viện, nhưng vì sao vừa rồi
hắn lại đi từ viện bên cạnh tới? Đang nghi hoặc thì Bình Dục đã tới,
đúng lúc này gió thổi qua người hắn mang đến một mùi hương.
Trí nhớ của Tần Dũng rất tốt, mùi hương này lại độc đáo nên nàng ta cảm
thấy cực kỳ quen thuộc. Sau khi suy tư một hồi nàng ta mới nhớ từng ngửi được mùi này lúc chào hỏi Phó Lan Nha mấy ngày trước. Nỗi lòng nàng ta
lập tức loạn hết lên, cứ thế nghĩ không biết hai người phải dây dưa thế
nào mới khiến người hắn dính hương nồng đậm thế này.
Tươi cười trên mặt nàng ta lập tức ảm đạm xuống, đang ngây ra thì bỗng nàng
ta thấy Lý Do Kiệm nhìn mình. Tần Dũng rùng mình, vội áp nỗi lòng xuống, cố cười nói: “Bình đại nhân, có một chuyện chúng ta đang muốn bàn với
ngài. Mấy ngày nay Kim Lăng chuẩn bị cử hành đại hội võ lâm hàng năm của Giang Nam. Văn trang chủ của Vạn Mai Sơn Trang, một môn phái cực kỳ có
danh vọng đã gửi bái thiếp tới mời ta đến gặp mặt.”
Vạn Mai Sơn Trang? Bình Dục lập tức ngừng cười, đón lấy thiệp mà Tần Dũng
đưa rồi nhíu mày hỏi: “Võ lâm đại hội của Giang Nam và võ lâm đại hội
của Trung Nguyên khác gì nhau?”
Hồng Chấn Đình cười nói: “Tất nhiên là đại hội võ lâm của Trung Nguyên quan
trọng hơn. Nhưng những nhân tài trong đại hội võ lâm của Giang Nam cũng
dần bộc lộ tài năng trên giang hồ, chỉ vì vị Văn trang chủ của Vạn Mai
Sơn Trang này là đệ tử của Thái Cực Thính Thiên Sư, võ nghệ cao cường,
làm người lại nhân nghĩa hào phóng nên rất có danh vọng ở Giang Nam.
Dưới sự kêu gọi của danh môn chính phái ở Giang Nam, mỗi năm bọn họ đều
đồng tâm hiệp lực tổ chức võ lâm đại hội, thanh thế cũng lớn mạnh theo
từng năm. Đến giờ bọn họ coi như đã có lá cờ riêng, nghe nói chúng ta
tới Kim Lăng nên Văn trang chủ mới phát thiệp mời chúng ta đến gặp.”
Bình Dục hơi hơi mỉm cười trả thiệp cho Tần Dũng rồi nói: “Đây là việc trọng đại của võ lâm, các vị cứ tự nhiên nhưng nếu có cơ hội thì nghe ngóng
một chút.”
“Đương nhiên.” Mọi người vội nói vậy sau đó tiếp lời: “Chúng ta nhận được
thiệp rồi sẽ hẹn canh giờ gặp sau đó có thể đến gặp Văn trang chủ.”
Bình Dục gật gật đầu cười nói: “Các vị không cần câu nệ, cứ tự nhiên.”
Nói xong hắn vừa chắp tay vừa đi về phía chính phòng. Vừa về phòng hắn đã
vội tắm gội, thay quần áo, đốt nến và lập tức đốt cái khăn kia. Sau khi
hắn tận mắt nhìn thấy cái khăn chỉ còn là tro tàn thì thấy đám Lý Mân
chạy tới. Hắn nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Đi hỏi thăm chi tiết về Vạn Mai Sơn Trang xem.”
Lúc này Lý Du cũng đến, vừa vào cửa nghe được lời này đã nhướng mày hỏi:
“Ngày kia là võ lâm đại hội của Giang Nam, huynh có đi không?”
Bình Dục thấy trước mắt không có việc gì nên định lên đường mua cho Phó Lan
Nha chút xiêm y chắc chắn miễn cho nàng bị cảm lạnh trên đường vào kinh
khiến sức khỏe không chịu nổi. Vì thế hắn nói: “Chờ hỏi thăm rõ ràng chi tiết của mấy đại môn phái chúng ta lại quyết định có đi hay không.”
Lòng hắn lúc này lâng lâng như mọc cánh, hận không thể sớm làm xong chuyện
và đi tìm Phó Lan Nha nên Bình Dục vội vàng vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến, chờ ta trở lại mà huynh còn ở trong phủ thì
chúng ta lại bàn.”