Lối Ăn Nói Cục Súc

Chương 16



Dương Trúc bắt đầu thức khuya mỗi đêm.

Chỉ là không phải vì Nghiêm Duệ, mà vì kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Thành tích từ trước đến nay của cậu không được tốt lắm, trung bình hay dao động trong khoảng top 240 hoặc 250, không cẩn thận còn rớt khỏi top 300 cũng là chuyện bình thường. Thành tích thi cấp ba của cậu vốn dĩ trúng tuyển vào một trường phổ thông tuyến thấp có trình độ tương đối kém, nhưng bố cậu chê cậu mất mặt, mặc dù không kỳ vọng gì vào cậu nhưng thể diện vẫn phải có, vì vậy ông ta cứ nhét cậu vào Trung học số Một. Đi cửa sau cũng đi rồi, vậy thì quyết định đi cho triệt để hẳn, vì thế cậu lại bị nhét vào lớp thực nghiệm.

Dương Trúc đã không ngừng mất mặt kể từ khi bắt đầu kì thi đầu tiên của cấp ba.

Đứng đầu từ dưới lên của lớp thực nghiệm, điểm trúng tuyển còn thấp hơn người xếp thứ hai đếm ngược tận ba mươi điểm, ngoại trừ ưu thế tiếng Anh ra thì gần như không theo kịp một môn nào. Năm lớp 10, mỗi lần sau khi thành tích được dán lên, ngoại trừ điểm cao nhất ra, thành tích của Dương Trúc là thứ sốt dẻo được quan tâm nhất. Cậu đắc tội hết bạn cùng lớp trong thời gian huấn luyện quân sự, vì thế đám con trai trơ tráo đọc to hết thứ hạng ra, còn niệm tình điểm số các môn, cười hỏi cậu rằng, lần này cậu chủ có thi thắng bọn này không ạ?

Không, gần như lần nào cũng là đứng đầu từ dưới lên.

Dương Trúc cũng không phải không học, nhưng cậu toàn nhắm mắt làm liều mà nhớ, tự suy nghĩ một mình. Cậu theo không kịp tốc độ giảng bài nhanh của giáo viên, trong đám bạn học cũng không có nổi một người có quan hệ tốt, đôi khi cậu cũng cam chịu xem đáp án, nhưng có xem cũng không hiểu ý tưởng giải đề.

Cuối cùng thành tích học kỳ hai lớp 10 của cậu cũng coi như có phần khởi sắc, điểm tăng lên, kỳ thi cuối kỳ còn phá lệ, lần đầu tiên vào được top 150, chưa chạm được đến lớp thực nghiệm, nhưng lúc chia lớp Văn-Lý thì vẫn miễn cưỡng vào được lớp thực nghiệm.

Lớp 10 bị cả lớp mỉa mai đi cửa sau cậu không thể phản bác được, nhưng ít nhất đến lớp 11 cậu đã có thể cây ngay không sợ chết đứng nói, tôi thi vào bằng sức mình.

Kết quả lần thi tháng đầu tiên của lớp 11 cậu bị bài thi hành hạ thất thường, đến cả môn tiếng Anh sở trường cũng khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn, lúc này cậu bị đám Lâm Thừa chặn lại rồi chế giễu.

Đợt thi giữa kỳ sắp tới còn thi không tốt thì cậu là lợn!!

Phòng của Dương Trúc và Dương Mai liền nhau, mỗi tối muộn nhất là 12 giờ Dương Mai sẽ tắt đèn lên giường ngủ. Cô không giống Dương Trúc, dễ dàng thi được vào top 10 của lớp, tuyệt đối không thể vì học tập mà làm lỡ thời gian ngủ nghỉ của bản thân.

Dương Trúc cũng tắt đèn lúc 12 giờ.

Khác nhau là, cậu tắt đèn huỳnh quang nhưng lại lén mở đèn bàn, chong đèn thâu đêm.

Càng gần đến thi giữa kỳ, giáo viên giao bài tập càng nhiều, giờ tự học buổi tối cậu không làm xong nên chỉ đành mang về nhà làm nốt, làm xong còn phải xem bài mà Nghiêm Duệ đã giảng, ít nhất cũng phải một rưỡi sáng mới có thể xử lý xong.

Chỉ là cảm giác gần đây đã khá hơn chút, ít nhất là tìm ra được phương pháp giải, hai mắt không còn tối thui mỗi khi đọc đề giống như trước đây nữa.

Lần này cậu chắc chắn có thể thi tốt, vả mặt được đám người kia!

Dương Trúc vẽ lên giấy nháp thật mạnh, hừ một tiếng với kẻ địch tàng hình trước mặt.

Nghiêm Duệ vẫn không có gì khác so với trước, thứ hạng học tập cũng không có gì thay đổi, thi giữa kỳ với anh mà nói cũng chỉ là một cuộc thi bình thường.

Như thường lệ, anh giải quyết định lượng bài tập mỗi ngày của mình, thời gian còn lại, anh lấy một quyển nháp mới ra, sửa lại đề bài.

Bạn cùng bàn không nhẫn nại, hiếu kỳ hỏi: "Cậu dùng quyển này làm gì? Tôi thấy vở cũ của cậu còn chưa dùng hết mà."

Nghiêm Duệ đáp: "Chữa lại đề."

Hoang mang vậy? Nghiêm Duệ chữa lại đề á, chẳng phải cậu ta biết làm hết toàn bộ đề thi sao? Cậu thấy bình thường tốc độ viết bài thi của Nghiêm Duệ toàn gấp đôi mình, dù là môn nào thì cậu ta làm bài cũng lia lịa, gần như chỉ tốn thời gian vào những đề bài then chốt.

Bạn cùng bàn nhìn thoáng qua quyển vở kia, ấy vậy mà bên trên toàn viết những câu cơ bản, đến cả cậu khi làm bài gặp phải cũng chẳng buồn bận tâm.

"..." Bạn cùng bàn hỏi: "Không phải cậu đọc hả?"

Nghiêm Duệ thản nhiên trả lời: "Không phải."

Bạn cùng bàn không hỏi nữa, cho ai thì trong đầu cậu đã có đáp án. Cậu quay lại làm bài tập tiếng Anh của mình, ánh mắt lướt qua bên cạnh, lại nhìn thấy đồng hồ mới trên cổ tay Nghiêm Duệ.

Năm ngàn tệ(*)...

(*) Khoảng 17 triệu rưỡi.

Tự dưng cậu lại nghĩ đến mấy chuyện nói bóng nói gió mà mình nghe thấy, ánh mắt trở nên có phần phức tạp, chọn D lại viết thành B, chỉ có thể buồn bực mà gạch đi.

Giờ thể dục trước khi thi cuối kỳ hiếm khi nào không bị giáo viên khác chiếm mất. Có thể được chơi hẳn một tiết, thời gian hoạt động cũng không có ai về phòng học, con trai thì tụ tập trên sân bóng rổ, con gái thì chơi cầu lông ở sân bên cạnh, ai không thích vận động thì ngồi yên nghỉ ngơi.

Từ trước đến giờ Dương Trúc luôn là cá thể lạc đàn. Lần này đám con trai muốn chơi bóng rổ, ồn ào đòi giáo viên chọn người chia đội. Giáo viên nhìn tới nhìn lui, không biết thấy cậu "cô độc" quá hay đơn giản là vận may tệ hại của cậu, thầy lại xếp cả cậu vào.

Đám con trai trong lớp đồng loạt nhìn cậu, nhìn chăm chú chưa nổi hai giây thì mấy đứa quay đi cười phá lên, không có ý tốt thì cũng có ghét bỏ.

Dương Trúc sầm mặt, giơ tay nói: "Thưa thầy, em không chơi!"

Giáo viên trông cũng không phải kiểu người khiên cưỡng, nhưng đám con trai lại bỡn cợt, "Sao lại không chơi, bọn này còn chưa đấu với cậu lần nào, không nể mặt nhau gì à?"

Lập tức có người tiếp lời, "Sợ là đấu không lại, bình thường quá mà."

Đồ điên, ai đấu không lại?!

Dương Trúc bị khích ngay, suýt chút nữa mở miệng định nói đấu thì đấu ai sợ ai, Nghiêm Duệ đang đứng cạnh cậu lại nhanh hơn cậu, nói: "Tôi giúp cậu ấy, lâu rồi không chơi."

Đám học sinh đang túm tụm ồn ào chợt yên tĩnh ngay tức khắc, Nghiêm Duệ giải quyết quá dứt khoát.

Dương Trúc vẫn còn giận vì đám người kia lại khiêu khích cậu, đến khi Nghiêm Duệ cởi áo khoác, cậu mới quay đầu lại, tự dưng thấy vui, "May mà cậu giúp tôi."

Nghiêm Duệ ném áo khoác cho cậu, cậu ôm lấy, tự nhiên nhớ ra, "Nếu tôi chơi được thì hay quá."

"Sao thế?" Nghiêm Duệ hỏi.

"Mất mặt." Dương Trúc nhẹ nhàng nói cho anh biết, "Tôi không biết chơi bóng, hồi cấp hai có một lần duy nhất chơi cùng người khác, giữa sân vì dẫn bóng lệch mất hai lần nên bị đồng đội đuổi ra ngoài."

Lần này cậu nhắc đến lịch sử đen tối của mình, không ngờ lại rất thẳng thắn chân thành, chẳng những không xù lông mà giọng điệu cũng rất bình thường.

Nghiêm Duệ nhìn cậu. Dương Trúc ôm áo khoác của anh bằng hai tay, thấp hơn anh, khi nhìn anh phải ngước đầu lên, vết xanh tím trên mặt cậu vẫn còn lưu lại một chút, nhưng mái tóc đen nhánh rủ xuống đã che khuất, đôi mắt chớp chớp không ngừng giống như chú cún con.

Bên cạnh có người đi qua, lơ đãng va phải Dương Trúc. Gương mặt vừa rồi còn ngoan ngoãn trong nháy mắt trở nên dữ dằn, cậu xoay đi hung dữ trừng người ta.

Nghiêm Duệ bỗng nhiên vươn tay vò tóc cậu, xoay đầu cậu về.

Vẻ giận dữ trong mắt Dương Trúc nhanh chóng biến mất, hai mắt mở rất to, cậu hỏi anh: "Sao lại xoa đầu tôi!"

Nghiêm Duệ không trả lời, thu tay về, không nói gì ra sân.