Lối Ăn Nói Cục Súc

Chương 18



Tới tận lúc làm bài tập vào đêm khuya, thỉnh thoảng cảnh tượng nhìn thấy ban sáng vẫn xuất hiện trong đầu.

Không biết là Nghiêm Duệ vô tình hay cố ý, chắc là do bất cẩn, lúc xoay kem, chỗ cậu liếm lúc trước còn bị Nghiêm Duệ liếm trúng. Kem sữa trắng như tuyết đọng trên đầu lưỡi đỏ, tỷ lệ màu sắc gây hiệu quả quá mãnh liệt với thị giác.

Dương Trúc cảm thấy mình sắp ngỏm đến nơi rồi, giờ phút này đại não cậu biến thành một quả len sợi trừu tượng, bị vuốt mèo nghịch chơi rối tung lên.

Không phải chỉ ăn kem lạnh thôi sao, cậu toàn nghĩ tới cái quỷ gì vậy?!

Có đẹp hơn nữa thì cũng đâu cần phải nghĩ lâu vậy chứ?!

Cũng không biết đầu óc đơn giản là tốt hay xấu nữa, vốn dĩ cậu còn giận đến dậm chân vì chuyện Dương Mai và Nghiêm Duệ nói chuyện với nhau mà giờ cũng quên khuấy mất, chỉ còn duy nhất chuyện này là cứ nghĩ mãi.

Tan học giờ tự học buổi tối xong là cậu bỏ chạy, thậm chí không muốn đi chiếm lĩnh thời gian tan học của Nghiêm Duệ nữa. Không hiểu vì sao mà cứ nghĩ đến chuyện Nghiêm Duệ liếm kem, điều này khiến tâm lý cậu rất chột dạ.

Nhưng cậu không bỏ chạy thành công được, Nghiêm Duệ gọi cậu lại.

Anh cũng không nói gì dài dòng, chỉ đưa cho cậu một quyển vở.

Hôm nay là thứ ba, thi giữa kỳ diễn ra vào thứ sáu và thứ bảy. Vở rất mỏng, Dương Trúc lật bừa một phen đã tới trang cuối cùng. Nghiêm Duệ viết khoảng một nửa, phía trên là đề bài các môn học.

"Về đọc một lần." Nghiêm Duệ ôm cặp sách, nói: "Đọc hiểu hết thì câu nào cũng biết làm."

Vẫn là phong cách thường thấy của anh, bình tĩnh trầm ổn, toát ra khí thế không thể phản đối. Dương Trúc gật đầu, vội vàng nhét vào cặp sách, trên xe mới lấy vở ra xem, chưa đọc nổi mấy đề mà khóe miệng đã cong lên.

Mỗi hành động của Nghiêm Duệ đều có thể chiếm cứ tâm trí cậu dễ như trở bàn tay, thao túng cảm xúc của cậu.

Lên lớp cậu có nghe giảng, có vài giáo viên trên bục vô tình hoặc cố ý nhắc đến hội thi toàn quốc.

Nghiêm Duệ đang sắp xếp lại nội dung thi cho cậu sao?

Đệt, sao tên này tốt vậy!

Dương Trúc vỗ đùi, trong nháy mắt đắc chí nổi bong bóng trong lòng. Cuộc đời cậu chưa từng gặp phải chuyện tốt như thế, trước đây bạn cùng bàn thấy cậu ôn tập đến vò đầu bứt tai thì chỉ cười ha ha, thấy cậu thi không tốt tâm trạng sa sút thì lấy bài thi của mình ra cợt nhả trước mặt cậu. Ở lớp thực nghiệm, dù có là con chó cũng có thể treo cậu lên đánh đi đánh lại đến tám phát, treo lên đánh xong còn ăn trên ngồi trước buông lời chế giễu cậu, không phải thoạt nhìn cậu chủ đây rất giỏi sao? Sao kỳ thi này lại khó khăn thế?

Dương Trúc cầm vở, cầm thôi cũng sợ mình nặng tay, chỉ lo quyển vở bị nhàu nhĩ như khi mua ở căng tin.

Từ lần đầu tiên Nghiêm Duệ giảng bài cho cậu, thật ra cậu đã rất bất ngờ rồi.

Cậu cứ ương ngạnh đi hỏi, có nói là ép buộc người ta cũng chẳng quá đáng.

Bị nhiều người ghét như thế, cậu cũng không bị thần kinh thô, sao lại không nhận thức được chỉ cần là người bình thường có lẽ đều sẽ có ấn tượng không tốt với mình? Nhưng thái độ của Nghiêm Duệ với cậu quá bình thường, còn cậu không cần nếm trải thứ gì ngon ngọt, chỉ cần được đối xử bình thường là cậu đã không kìm được mà vui mừng rồi, cảm thấy có một tia hi vọng, thậm chí bắt đầu nảy sinh cảm giác mất mặt, có ý định muốn thử tới gần.

Nghiêm Duệ chấp nhận việc cậu tới gần anh, dần dần cho đến hiện tại, dù cậu không nói gì, Nghiêm Duệ còn giúp cậu tổng hợp nội dung thi.

Sao cậu ấy lại tốt như vậy chứ! Tốt quá, tốt lắm luôn!

Sau khi về nhà, Dương Trúc không làm gì cả, lăn lộn trên giường ba phút, hưng phấn quá nên còn lăn xuống đất, bị đập đầu choáng váng rồi mà vẫn còn cười được.

Cười ha ha vì bản thân mình ngu ngốc, nhưng mà cứ cười cứ cười đấy! Dương Trúc nghĩ đi nghĩ lại, lại bò lên giường, khóe miệng nhoẻn rộng, lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Duệ.

Vừa mới kết nối, cậu đã hét lớn: "Cảm ơn cậu!" Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Nếu mà nghe được giọng của Nghiêm Duệ nữa chắc cậu sẽ còn ngu xuẩn hơn mất, lâu lắm rồi không vui thế này, một khi đã vui là chỉ số thông minh bốc hơi thành con số 0 hết.

Vở ghi chép của Nghiêm Duệ có ghi những dạng đề dựa trên lý thuyết nền tảng trong sách, đánh dấu rõ số trang số đoạn. Dương Trúc bỏ ra hai ngày tập trung đọc hiểu toàn bộ, từ đầu tới cuối không sót một phần nào cả.

Nghiêm Duệ không hỏi cậu nhớ được đến đâu, cậu cũng không báo cáo. Dường như chuyện này là bí mật nào đó chỉ ngầm hiểu trong lòng chứ không nói ra.

Mỗi lần trước khi thi cậu đều lo lắng thấp thỏm.

Dù bề ngoài có giương nanh múa vuốt cực kỳ khí thế, từ nét mặt cũng đọc ra được rằng "Tôi muốn thi tốt để các người không dám coi thường tôi nữa!" thì thật ra trong lòng vẫn khó tránh được việc hoang mang. Dương Trúc mất ngủ quá nửa đêm, bò dậy đọc đề cũng không vào, không làm được gì cả.

Dù thất bại quá nhiều lần rồi nhưng cậu vẫn sợ thất bại, cho dù thỉnh thoảng may mắn kiểm tra tốt hơn, có tiến bộ hơn, nhưng lần sau sẽ giống như yêu quái bị đánh cho trở về nguyên hình, lại tụt dốc về phía sau.

Khát vọng muốn được người ta nhìn mình bằng cặp mắt khác chưa từng thực hiện được, hi vọng này quá đỗi xa xôi với cậu.

Cuộc thi lần này hiếm khi Dương Trúc lại không mất ngủ, cũng không lo lắng, cậu chỉ cầm quyển vở mà Nghiêm Duệ cho mình là đã yên tâm hơn, cứ như đã nhận được bùa hộ mệnh vậy.

Thi cùng phòng với cậu chỉ có một bạn cùng lớp, ngoài ra còn có ba bạn cùng lớp cũ nữa. Đám bạn kia nhìn thấy cậu thì đều nháy mắt, nhưng hiếm khi Dương Trúc lại không nổi đóa.

Chờ xem, lần sau tao được đổi phòng thi cho coi!

Kỳ thi diễn ra trong hai ngày, lúc đọc đề thi, Dương Trúc kỳ lạ nhận ra bài thi các môn không còn rối rắm khiến cậu phát điên giống như lúc trước nữa. Cậu thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, tần suất muốn xé bài thi giảm mạnh, mặc dù vẫn có nhiều câu không biết nhưng số câu trả lời được đã nhiều hơn so với trước đây rồi.

Đến cả câu then chốt cuối cùng của môn Vật lý mà cậu cũng giải được!

Thi xong, cậu vểnh đuôi lên trời xông tới trước mặt Nghiêm Duệ ngay lập tức để khoe: "Câu Vật lý cuối cùng tôi biết làm!"

Lông mày Nghiêm Duệ không nhướng lên chút nào, "Ừ, tôi từng giảng cho cậu rồi."

Việc lớn như vậy mà sao cậu ấy phản ứng bình thản thế hả! Dương Trúc bỗng nhiên ra tay, áp hai tay lên mặt anh, mạnh mẽ xoay mặt qua để anh nhìn mình.

"Mau chúc mừng tôi đi!" Cậu đòi hỏi.

Sau đó mới nhận ra mình gan to bằng trời, bèn vội vã buông tay.

Nghiêm Duệ không mở miệng, sờ lên mặt mình, Dương Trúc cảm giác lòng bàn tay mình cũng nóng lên theo. Ôi, vừa rồi cậu vỗ lên mặt Nghiêm Duệ!

Trong lòng vừa sảng khoái lại vừa bất an!

Nghiêm Duệ nói: "Chúc mừng."

Cậu hài lòng cười.

Nghiêm Duệ lại bổ sung thêm một câu: "Kỳ thi lần này cậu thi tốt hơn trước, môn Sinh và Lý hẳn là có thể đạt được điểm trung bình."

Giọng điệu cứ như đang trần thuật lại sự thật vậy.

Dương Trúc đột nhiên thấy lòng mình ấm áp, ngó nghiêng xung quanh rồi ngồi cạnh anh. Cậu muốn hỏi có phải điều này chứng minh cậu không ngốc, những người khác không thể nói là cậu đưa tiền đúng không, nhưng lại cảm thấy mình nói ra thì quá ngu ngốc, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói với Nghiêm Duệ: "Cảm ơn cậu."