Lối Ăn Nói Cục Súc

Chương 43: (H)



Vì sao phải trốn? Dương Trúc mơ màng nảy sinh thắc mắc.

Trên thế gian này cậu chỉ có một chốn dung thân, là Nghiêm Duệ dựng nên giúp cậu, tuy nhỏ hẹp nhưng thoải mái, chỉ dung nạp một mình cậu, cũng chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi.

Cậu ẩn náu trong sự chở che của Nghiêm Duệ, vứt bỏ sự ngông nghênh quái gở của bản thân, đánh mất những biện pháp tự vệ phô trương thanh thế, làm một con người chân chất nhất. Không cần phải giương nanh múa vuốt, cũng không cần nuốt cơn giận vào lòng, cậu thế nào thì thể hiện như thế, cậu có thể khóc có thể cười trong thế giới có Nghiêm Duệ, có gì không tốt ư? Tại sao phải trốn?

Vì thế Dương Trúc dùng hành động để hồi đáp câu nói của Nghiêm Duệ. Cậu nhoẻn miệng, gọi đứt quãng tên Nghiêm Duệ, cắt ngang động tác còn dang dở của anh mà dâng hiến sự chủ động của bản thân. Cậu nhấc mông lên, thật ra cũng không còn sức lực gì cả, có vẻ giống đang xoay hơn, lắc lắc vặn vặn dụ dỗ nuốt được dương v*t nhiều hơn, tích cực thúc đẩy quá trình xâm lấn bên trong này.

Vừa là dâng hiến, cũng vừa là đòi hỏi.

"Em thích anh..." Cậu nói: "Nghiêm Duệ, em thích anh nhiều lắm."

Vì đây là một câu nghiêm túc nên cậu cố gắng hết sức để mình phát âm thật rành rọt, từ cuối chợt trở nên nặng nề nhấn nhá, nhưng cũng lại tựa như gió thoảng qua.

Dương Trúc đã sa vào dục vọng, đầm lầy này vây bắt lấy cậu, nhấn chìm cậu, khiến các giác quan của cậu trở nên mơ hồ, quấy nhiễu từng hành động của cậu.

Nghiêm Duệ đã hoàn toàn xỏ xiên trong cơ thể cậu, anh cắn cổ cậu, cạ răng nanh mình lên cơ quan phát ra âm thanh của cậu.

Cũng không thể nói được cảm giác bị lấp đầy một cách triệt để là thế nào, chỉ có thể khái quát là sướng hoặc đau, hai từ ngữ mâu thuẫn này thi nhau đan xen, chi phối bộ não cậu. Đại não cũng vì điều này mà phát lệnh mê loạn, cậu run run cử động, mở miệng nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào cả.

Như đúng mà cũng như sai, như thật mà cũng như giả, cậu trở thành một nô lệ nhỏ bé, Nghiêm Duệ dùng răng nanh tròng cái vòng lên cổ cậu, dùng hơi thở thắt dây thừng cho cậu.

Dương Trúc không nhìn thấy gương mặt Nghiêm Duệ nên không thể nào dự đoán được phản ứng của anh. Cậu mờ mịt mở to hai mắt, không biết nên làm gì bây giờ. Bàn tay bóp eo cậu của Nghiêm Duệ như thể đã hoàn toàn khảm vào cậu, dương v*t đại diện cho dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông chôn sâu trong cơ thể cậu. Cậu chợt nhớ đến gì đó, không biết xấu hổ mà co thắt cửa sau lại, dùng hành động này để lấy lòng Nghiêm Duệ, chất dịch ẩm ướt văng ra theo từng va chạm, nhỏ xuống tí tách.

Cậu đúng là một kẻ ngốc, lúc này cậu đang nghĩ, có lẽ Nghiêm Duệ gọi cậu là cún con cũng chẳng quá đáng gì hết.

Nghiêm Duệ xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất thế giới, huống gì chỉ là một mình cậu. Chỉ cần Nghiêm Duệ thích, cậu tuyệt đối sẽ chẳng bận tâm mà làm một bé cún ngốc của anh.

Nghiêm Duệ cắn cổ cậu, răng nanh sắc bén găm vào sau gáy cậu, đau đớn khiến hô hấp cậu hỗn loạn.

"Thích bị anh đối xử như thế này sao?" Nghiêm Duệ nói: "Anh sẽ không kiềm chế nữa đâu."

"Không cần... kiềm chế..." Dương Trúc cố hết sức trả lời.

Nghiêm Duệ rút một nửa dương v*t ra, lại một lần nữa thúc sâu vào cậu, ma sát khiến cậu bật tiếng rên rỉ. Cậu khó mà nói tiếp được, vì thế không thể làm gì khác hơn là làm chuyện mà bản thân giỏi nhất. Cậu nghiêng đầu tìm kiếm môi Nghiêm Duệ, tìm kiếm một cái hôn. Nghiêm Duệ trao cho cậu, môi răng công thành đoạt đất, gần như muốn ăn cậu, nhai nát cả xương lẫn da cậu rồi nuốt xuống bụng.

Lúc này cậu lại mơ hồ hiểu ra gì đó, Nghiêm Duệ không mang theo đạo cụ không phải vì không muốn thực tiễn, anh chỉ muốn cho cậu chút thời gian thích ứng mà thôi.

Đây là sự dịu dàng duy nhất không hề đổi thay của Nghiêm Duệ, cũng là sự săn sóc che chở chỉ dành cho mình cậu.

Nghiêm Duệ muốn làm tổn thương cậu, muốn tra tấn cậu, có dục vọng bạo lực với cậu.

Nhưng Nghiêm Duệ khoan dung với cậu, bảo vệ cậu, trao toàn bộ sự dịu dàng của chính mình cho cậu.

Dương Trúc bỗng nhiên nghẹn ngào, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.

Cậu nhanh chóng đạt đến cao trào, bắn tinh dịch lên bụng Nghiêm Duệ. Sau khi lên đỉnh, đầu óc cậu trống rỗng, cả người rùng mình run rẩy, hai chân cậu quấn lấy eo Nghiêm Duệ. Quả nhiên Nghiêm Duệ không có thời gian chú ý đến cậu, lại hà khắc mạnh mẽ tiếp tục đợt tấn công tiếp theo.

Nghiêm Duệ là một người thông minh, làm tình với anh mà nói chỉ cần vài bước tra cứu đơn giản là có thể nắm bắt. Anh biết điểm nhạy cảm của Dương Trúc, ra sức chèn ép vào điểm ấy, cơ thể cảm nhận được khoái cảm nhưng không thể làm ra phản ứng đáp trả, chỉ có bắp đùi trong là bị kích thích gần như co rút lại.

Nhưng Dương Trúc vẫn quấn lấy anh, hôn anh, trao anh tất cả sự nỗ lực mà cậu có thể làm được.

Khi phát tiết lần cuối cùng, Nghiêm Duệ không rút ra mà thúc vào càng sâu hơn, giống như muốn đi xuyên qua một hành lang, đâm dương v*t vào Dương Trúc với độ sâu mà cậu khó có thể lý giải nổi. Anh bắn tinh dịch vào bên trong, chất lỏng sền sệt tràn vào trong cơ thể cậu. Dương Trúc rệu rã trong khoái cảm, cảm giác như mình bị đóng một con dấu, nóng rực và kiên cố, có lẽ mãi mãi chẳng thể nào xóa nhòa được.

Trong phút chốc Dương Trúc được lấp đầy, trở thành người mãn nguyện nhất thế giới.

Cậu bằng lòng làm cún con của Nghiêm Duệ, được anh dắt đi, từng hành động đều theo anh, vẫy đuôi lè lưỡi với anh.

Cậu muốn được Nghiêm Duệ yêu thương, muốn được Nghiêm Duệ xót xa, muốn được Nghiêm Duệ cưng chiều và dung túng. Chẳng những vậy, chỉ cần là thứ thuộc về Nghiêm Duệ, cậu đều muốn đón nhận.

Muốn vô cùng, muốn đến mức tham lam. Ham muốn tình dục và sở thích của anh cũng chỉ có thể trao cho cậu, cho dù cậu hiểu đó là sự trừng phạt, hành hạ và dối lừa.

Dương Trúc thở hổn hển nói với anh: "Nghiêm Duệ... Lần sau... dùng thứ anh thích... có được không?"

Nghiêm Duệ im lặng, nghiến răng không chút lưu tình cắn lên vai cậu.

Nơi ấy lưu lại dấu răng cắn rất sâu, hiện lên đỏ hồng trên làn da trắng nõn. Hai mắt Dương Trúc ướt át, yết hầu lăn lên lăn xuống, nuốt xuống tiếng rên rỉ vừa nhịn ban nãy, mắt tha thiết nhìn Nghiêm Duệ.

Nghiêm Duệ chống cánh tay xuống giường, cũng không nhìn cậu, ánh mắt anh dừng lại trên dấu răng kia.

Rất khó để nhìn ra được anh đang nghĩ gì, Dương Trúc chỉ biết cuối cùng mình cũng nghe thấy câu trả lời của anh.

"Được."

Nghiêm Duệ cúi xuống, ôm cậu vào ngực mình, cánh tay ôm chặt đến nỗi gần như muốn nghiền nát xương cậu.