Lối Ăn Nói Cục Súc

Chương 50



Lòng Dương Trúc như thể có mùa xuân đang tới, những đóa hoa nhỏ nối tiếp nhau nở trong ánh xuân hồng, long la long lanh, còn biết phát sáng.

Cậu không kìm lòng được muốn nghịch, hôn lên cằm Nghiêm Duệ xong, cậu lại chúi đầu về phía trước, đuôi tóc ướt nhẹp quét lên cổ anh. Nghiêm Duệ đã cởi áo khoác, áo len đen bên trong là cổ thấp, những giọt nước rơi xuống xương quai xanh, lại bị xương quai xanh mạnh mẽ giữ lại.

Dương Trúc liếm sạch nó, rồi thụt lưỡi vào trong miệng.

Khi cúi đầu liếm giọt nước, cằm cậu đã tự chạm đến chiếc vòng cổ, hơi thở có đôi chút nhọc nhằn xen lẫn xúc cảm kỳ lạ khiến cậu đầu váng mắt hoa.

Dựa theo tiến trình bình thường, bước kế tiếp Dương Trúc sẽ muốn hôn môi.

Vì thế cậu nói ngọt lịm: "Hôn." Thế nhưng miệng còn chưa kề miệng, cậu lại nhớ ra vừa rồi bản thân chưa đánh răng, miệng còn chưa đủ thơm tho.

Vừa uống bia vừa ăn bánh gato, không được không được!

Dương Trúc thất vọng đứng ngay ngắn lên, đổi giọng nói: "Đợi em đánh răng xong rồi mới hôn! Bây giờ miệng em có mùi!"

Muốn đi đánh răng nhưng bàn tay đang bám lấy Nghiêm Duệ vẫn không nỡ lòng buông ra, cứ như bị dính keo 502 lên áo anh. Dịch chuyển một bước về phía phòng tắm, Dương Trúc nhìn anh rồi lại nhìn tay mình, đầu óc còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, tay đã tự giác kéo tay áo anh, muốn Nghiêm Duệ cùng mình đi vào.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra gần mười phút trước, cậu còn nằng nặc đòi Nghiêm Duệ tắm giúp mình.

Còn không thành công cơ.

Dương Trúc đang tràn trề năng lượng quyến rũ, làm nũng nói: "Đánh răng giúp em đi!"

Không cho Nghiêm Duệ cơ hội phản đối, cậu giống như chú cún con cắn tay áo chủ nhân, kéo Nghiêm Duệ về phía phòng tắm, nhắc lại lần nữa: "Đánh răng giúp em, đánh răng giúp em!"

Không ngờ là... lần này Nghiêm Duệ không phản đối, trái lại do cậu dùng sức kéo anh mạnh quá, lực lại không tác dụng lên thân trên của người yêu nên cơ thể cậu ngả ra phía sau theo quán tính. Dương Trúc sợ hãi kêu a a, được Nghiêm Duệ thuận tay kéo lại, cánh tay anh vòng qua người cậu giữ lại.

Nghiêm Duệ lùi lại, đưa ra câu trả lời đồng ý, "Được."

Anh thả Dương Trúc ra, đi vào phòng tắm, Dương Trúc ngốc nghếch cười hì hì, đi vào theo.

Nghiêm Duệ cầm cốc và bàn chải đánh răng của mình, rót nước, bóp kem đánh răng lên. Dương Trúc ở bên cạnh mắt đang sáng rực nhìn anh chằm chằm, dường như không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Bia mà cũng có sức ngấm lớn vậy à? Nghiêm Duệ thầm nghĩ.

Dương Trúc tự giác uống nước để súc miệng, lại mong đợi nhìn anh. Trong mắt cậu, chuyện tắm giúp và đánh răng giúp cũng đều tương tự nhau, nói tóm lại Nghiêm Duệ giúp cậu làm mấy việc phiền toái này thì anh cũng là người thân mật và nuông chiều cậu nhất.

Nghiêm Duệ cao hơn cậu một chút, anh nhìn xuống cậu, tay phải cầm bàn chải đánh răng, gan bàn tay trái mở ra, kẹp lấy cằm cậu, nói: "Há miệng nào."

Dương Trúc ngoan ngoãn a một tiếng, há miệng ra.

Hình như cậu không hiểu khái niệm của việc này là gì nữa, miệng chỉ hơi hé ra một vòng tròn, lộ ra khoang miệng lấp ló bên trong, đầu lưỡi đỏ hơi nâng lên, hàm răng trắng sáng. Nghiêm Duệ nheo mắt lại, hạ tay xuống, đầu bàn chải trực tiếp tiến vào, anh lại ra lệnh, "Ngậm miệng."

Vì thế Dương Trúc nghe theo, bàn chải đánh răng khẽ làm dịch chuyển khóe miệng cậu, làm nhô lên một cục nho nhỏ trên gương mặt cậu.

Vừa mới ngẩng đầu lên, Dương Trúc cảm thấy hơi là lạ, nghi hoặc chớp mắt.

Nghiêm Duệ chưa dừng lại, tay anh vẫn tiếp tục động tác dang dở, kem đánh răng đã thấm ướt chiếc răng ở sâu nhất, bị chà tạo thành bọt, bàn chải chà lên chà xuống rồi từ từ dời ra ngoài. Cổ bàn chải sượt qua môi, đầu bàn chải hoạt động ở rìa ngoài của hàm răng, quá trình đánh răng vô cùng bình thường, nhưng do Nghiêm Duệ làm nên khiến lòng cậu nảy sinh cảm giác không nói nên lời.

Lạ quá... Nhưng mà ánh mắt Nghiêm Duệ ngầu thế nhỉ!

Chải răng xong một bên thì đổi sang bên còn lại, sau khi chải rìa ngoài sạch sẽ rồi, Nghiêm Duệ mới điềm nhiên ban bố chỉ thị tiếp theo: "Há."

Đầu bàn chải đi sâu vào khoang miệng, trái tim Dương Trúc như bị treo lên một cách khó hiểu.

Bọt kem màu trắng bám trên bàn chải, tiến vào miệng cậu, tìm chiếc răng bị bao vây ẩn nấp ở nơi sâu nhất bên trong. Nghiêm Duệ cũng không dùng lực mạnh, bàn chải được sử dụng với độ mạnh vừa phải chà lên răng và lợi trên, khiến bọt tuôn ra, làm sạch khoang miệng.

Có thể là do căng thẳng, cũng có thể là do động tác há miệng khiến nước bọt tiết ra từ cuống lưỡi, khi Nghiêm Duệ ung dung chà răng bên trong, Dương Trúc đã không nhịn được muốn ngậm miệng lại, tìm biện pháp xử lý nước bọt. Nhưng Nghiêm Duệ không chấp nhận, ngón tay anh mạnh mẽ chặn lại dưới cằm cậu, nói: "Vẫn chưa xong."

Bọt kem đánh răng màu trắng rất nhiều, dinh dính đặc đặc, dính cả lên môi. Dương Trúc không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, vì xúc cảm này mà thoáng thấy nôn nóng bất an.

Chỉ vì giao một việc đơn giản vẫn hay làm hàng ngày cho Nghiêm Duệ thao tác, cậu như thể đã hoàn toàn đánh mất quyền khống chế bản thân, nghe theo Nghiêm Duệ nói mà há miệng, há rộng khoang miệng của mình ra, phơi bày một bộ phận nhỏ bé chẳng đáng kể của cơ thể cho Nghiêm Duệ, để anh đánh giá và làm sạch. Dị vật thon dài tiến vào miệng cậu, muốn làm gì cũng được, Dương Trúc vô thức sinh ra cảm giác hỗn loạn, mặt mũi cũng nóng bừng lên.

Cậu hơi rụt bả vai lại, ánh mắt mơ màng như bị sương mù phủ lấp. Có cảm giác ngà say, tất cả phản ứng đều bị phóng đại, sự hoảng loạn và sợ hãi cứ như vậy hiện ra trên gương mặt rất rõ ràng.

Đương nhiên cậu đang cảm thấy vô cùng sợ, mặc dù vậy, miệng cậu vẫn nghe lời mà mở ra với người khác.

Nghiêm Duệ nhìn cậu chăm chú, nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu, nhìn đôi môi đỏ thắm của cậu đang dính bọt kem đánh răng trắng tinh, nhìn làn da ửng hồng phả ra hơi nước do vừa mới tắm xong, nhìn đường nét thanh tú trên gương mặt, cùng chiếc vòng cổ bé nhỏ mơ hồ xuất hiện trong phạm vi thị giác.

Dục vọng khôn kể dâng trào lên từ đáy lòng, giống như một trận hồng thủy xuất hiện bất thình lình, những con sóng lăn lộn cuộn trào, tạo ra âm thanh mãnh liệt và nặng nề.

Bỗng nhiên tay Nghiêm Duệ lệch đi, động tác đánh răng theo khuôn khổ bỗng lệch khỏi quỹ đạo. Anh đè bàn chải đánh răng lên lưỡi Dương Trúc, phần lông bàn chải quét qua tưa lưỡi. Dương Trúc không biết nên ứng đối ra sao với động tác như vậy, đôi mắt hơi trợn lên, trong phút chốc, nước bọt ẩn giấu trong khoang miệng tiết ra mất kiểm soát, tràn ra khỏi mép.

"Ưm, ưm——" Cậu khó chịu rên rỉ, thời gian há miệng quá lâu khiến cổ họng cậu có cảm giác co thắt lại, nước mắt cũng rưng rưng.

Nhưng Nghiêm Duệ chỉ nói: "Không được phép ngậm miệng, không được phép nuốt xuống." Để còn tiếp tục đón nhận thao tác mà anh chưa hoàn thành xong.

Dương Trúc gian nan chống đỡ, nước bọt sền sệt không ngừng rỉ xuống từ bên mép, lướt qua cằm, chậm rãi chảy xuống đến cổ. Bọt trắng trong miệng cũng nhiều đến mức không đỡ nổi, cậu không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của mình.

Dương Trúc chỉ có thể nhìn lên gương mặt Nghiêm Duệ ở trên cao, nhìn ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu thẳm của anh, tâm trí bị mê hoặc, cổ họng bật ra âm thanh nức nở khe khẽ.

Cuối cùng Nghiêm Duệ cũng giúp cậu đánh răng xong, bàn tay khống chế cằm cậu thả lỏng ra, bàn chải đánh răng cũng ban ơn mà rời khỏi miệng cậu. Dương Trúc vội vàng nhào sang bên cạnh, tự cầm cốc đánh răng lên súc miệng, súc liền ba, bốn lần mới nhổ được sạch sẽ.

Nhìn bản thân mình trong gương, dáng vẻ đã rơm rớm nước mắt, gương mặt cũng ửng hồng, môi lóe ánh nước, dấu vết của nước bọt dính bên khóe miệng trông thật mất mặt, còn kéo dài xuống bên dưới.

Dương Trúc không dám nhìn nữa, tự lau nước bọt cho mình, ấm ức nói: "Sao anh lại để em chảy nước miếng như thế, khác gì đứa trẻ con không..."

Nghiêm Duệ rửa sạch bàn chải và cốc đánh răng, để vào đúng chỗ, "Em nhầm rồi."

"Nhầm gì cơ?"

Nghiêm Duệ quay đầu, giơ bàn tay bị ướt lên, giật nhẹ chiếc vòng cổ trên cổ cậu, rồi hôn nhẹ lên môi cậu, "Em là cún con của anh."