Lời Chưa Nói

Chương 1



Dạo nọ, tôi đang ngồi viết nhạc trên chiếc giường tầng rộng nửa mét thì Kiwi gọi điện cho tôi, mà không phải gọi bằng Zalo hay Messenger như thường ngày. Đó là một cuộc gọi thẳng máy. Chuông reo rung tập giấy nháp của tôi, đánh thức Trung ở giường dưới dậy. Tôi phải nhanh tay cầm điện thoại lên và nghe xem có chuyện gì mà Kiwi gọi kiểu lạ thế, không khéo lại có mấy công việc làm thêm mới ngon lành đang chờ ở phía sau!

À không, lần này không phải liên quan đến công việc. Tôi cầm máy lên và áp vào tai:

- Có chuyện gì thế? Sao không gọi cho tao bằng Mes..

- Không xong rồi mày ơi- Kiwi cắt ngang- Mày đến chỗ tao ngay đi mày!

- Có gì thì nói luôn đi, mất công tao lại phải đến! - Tôi rầu rĩ.

- Cứ đến chỗ tao đi, cái này không nói qua điện thoại được..

Nói rồi Kiwi dập máy. Tôi không biết phải xử lý như thế nào khi mà bản nhạc đang còn viết dở, mà lát nữa gặp xong về lại quên hết giai điệu trong đầu. Đã mấy lần tôi bị phá đám như vậy rồi, điển hình là hôm đang viết bài Hạ Ca thì Trung nổi hứng bật mấy thể loại vinahouse xập xình nhức cả tai khiến tôi không thể nào tập trung sáng tác được. Tôi có muốn góp ý với Trung cũng không được, vì nó sẽ lấy lý do là tôi cũng hay bật nhạc vào mỗi đêm thì tại sao nó không được làm như thế?

Tôi đi bộ một mạch đến sân chung cư nhà Kiwi. Đó là một khoảng sân rộng với những dải cây và những máy tập thể dục ở giữa. Kiwi là con bạn thân của tôi từ hồi cấp hai. Lên cấp ba hai đứa học cùng trường nên hay đi chung với nhau, dần dần thành quen và coi nhau như tri kỉ vậy. Lên đại học cũng chẳng khác gì, dù khác giới nhưng tôi và Kiwi cứ bám với nhau như sam, chỉ có ở trọ là không ở cùng. Chỗ trọ tôi ngay gần chung cư nhà Kiwi, vì thế có việc gì ới nhau cũng dễ. Nhưng tôi không thích cái kiểu bị gọi đến tận nơi chỉ để trao đổi một vấn đề mặc dù có thể nói với nhau qua điện thoại như hôm nay. Không phải tôi lười mà sợ câu chuyện chỉ xoay quanh mấy vấn đề kiểu như: Cách chăm mấy loại cây trên ban công hay cách tẩy rửa một chiếc áo dính màu sơn. Chả hiểu Kiwi học ở đâu cái tính nhờ vả mấy thứ linh tinh đó, đâm tôi chán chẳng muốn đến tận nhà nó!

Hôm nay Kiwi không bắt tôi lên nhà nữa. Nó bảo tôi đợi ở dưới sân rồi nó bấm thang máy xuống, hi vọng là đem cho tôi một điều gì đó có ý nghĩa chứ không phải dăm ba công việc linh tinh.

- Halo Trang, tới lâu chưa bồ?

Kiwi mặc một cái áo màu xám. Trông nó như một con cáo nhỏ. Từ khi bắt đầu quen, tôi đã phải thích nghi với bề ngoài đàn ông của nó. Trông nó từ đằng sau, ai cũng nghĩ nó là con trai. Tóc nó lại để ngắn, ngược lại hoàn toàn với tôi. Mặc dù là con trai chính hiệu nhưng tôi lại có cái tên khá nữ tính- Trang- và lại để tóc dài. Có hôm đi khám bệnh, bác sĩ nhìn lướt qua tên và ảnh trên căn cước và gọi tôi "Mời chị Kiều Lâm Trang vào khám". Lúc đó ai nhìn thấy tôi đi vào cũng cười. Tôi ngượng chín mặt nhưng vẫn phải cố tỏ ra tự tin để đỡ quê. Bố mẹ từ khi sinh ra đã đặt cho cái tên đó rồi thì biết làm sao!

Kiwi đặt vào lòng bàn tay tôi một chiếc kẹp cài tóc hình viên kẹo. Nó bảo nó tìm thấy chiếc kẹp này trong túi của một chiếc váy để trong ngăn tủ lúc soạn đồ cũ ra để đem đi giặt. Tôi nhìn Kiwi, lạ lẫm với chiếc kẹp tóc đó vô cùng. Tôi không hề biết và cũng không hề nhớ nó là của ai nhưng chỉ chắc chắn một điều nó không phải của Kiwi vì con nhỏ để tóc ngắn từ bé, vả lại bản tính "đàn ông" của nó không cho phép được đeo một cái kẹp tóc nữ tính như cái đang nằm trên tay tôi. Vậy thì cái kẹp này là của ai?

Đó cũng là câu hỏi tôi vừa đặt ra cho Kiwi, nhưng nó chỉ biết lắc đầu và cho tôi thêm một thông tin còn gây hoang mang hơn nữa:

- Thậm chí tao còn không biết tại sao mình lại có chiếc váy đó ở trong tủ quần áo!

Những lời nói của Kiwi tôi đều tin là thật. Kiwi chưa từng mặc váy bao giờ, từ váy đồng phục trường cho tới váy mặc ở nhà. Chả nhẽ nó lại đi nói dối một thằng bạn thân như tôi về sự xuất hiện của chiếc váy bí ẩn kia chỉ để lấp liếm sự hiện hữu của cái kẹp tóc này? Không, không bao giờ Kiwi làm thế, nhất là khi nó phải gọi cho tôi một cách vội vàng đến tận nơi.

Kiwi bị mắc hội chứng mất trí nhớ từ năm 15 tuổi trong một vụ tai nạn xe máy. Kể từ đó nó bị mất hầu hết kí ức từ trước đây, đôi khi nhớ lại láng máng một cách mơ hồ. Nó không rõ mình đã từng trải qua thời ấu thơ như thế nào, có bạn bè ra làm sao, chỉ có tôi là đứa bạn duy nhất của nó cho tới thời điểm hiện tại vì lúc tôi bắt đầu chơi thân với nó thì trí nhớ của nó đã được set up lại từ đầu. Tôi cũng giúp đỡ Kiwi rất nhiều trong việc ôn lại kiến thức cũ và đôi khi ngồi phân tích cùng nó để xem nó đã trải qua những gì vào thời điểm nào. Tuyệt nhiên có một thứ gì đó vô cùng quan trọng mà nó không hề nhớ, có thể là một cú hích, một kỉ lục hay một món quà; một người bạn trước năm 15. Nó chỉ mang máng rằng kỉ niệm đó với mình rất đẹp, hoặc ít ra là do não bộ mách bảo thế!

Tôi cũng có những kí ức đẹp trong tuổi thơ của mình, có thể là tình yêu và cũng có thể là tình bạn. Khi cầm chiếc kẹp tóc hình viên kẹo Kiwi đưa trên tay, bỗng dưng tôi nhớ về một người mà tôi đã từng cho là cả cuộc đời: Kẹo Ngọt.