Lời Chưa Nói

Chương 12



Đi vòng vòng quanh phòng một hồi, dường như chân của Quỳnh không biết mỏi. Nó vừa suy nghĩ vừa nói:

- Nếu như em là Vy thì em cũng chọn đi xe đạp điện!

- Tại sao? - Tôi thắc mắc.

- Anh thử nghĩ mà xem. Nếu như Vy thích anh thì cũng sẽ xót cho anh khi mà một đứa con trai không to cao gì lại phải chở mình đi xa như thế. Nếu như không thích thì việc lấy lý do xa lánh anh phải bắt đầu từ việc từ chối tiếp tục đèo về. Nói chung dù là trường hợp nào thì cũng nên thông cảm cho bạn ấy!

Tôi buồn rầu:

- Nếu mà xót cho anh thì em ấy đã không ngồi sau xe anh từ đầu rồi!

- Anh phải nghĩ lạc quan lên chứ! Hồi lớp sáu, lớp bảy Vy còn nhỏ nên chỉ muốn anh đèo về tận nhà. Còn lên lớp tám suy nghĩ cô ấy phải chín chắn hơn rồi, nhất là sau vụ bố mẹ cấm nên từ chối để anh đèo nữa là phải. Vy không có xe thì còn có thể nói dối bố mẹ rằng bạn đèo về nhưng đã có xe đạp điện riêng rồi chả nhẽ lại cất xe ở nhà và nói dối rằng mình đi xe?

Tôi gật gù nhận ra mọi chuyện. Quỳnh nói cũng có lý ấy chứ, biết đâu Kẹo Ngọt thật lòng lo cho tôi nên không ngồi sau xe tôi nữa. Nếu vậy thì đúng ra tôi phải vui mới phải.

Đúng là Kẹo Ngọt không kiếm cớ xa tôi thật! Em vẫn hẹn tôi ra ngọn đồi gần trường chơi. Trên con đường đến đó, tôi đi xe đạp song song bên cạnh em, thi thoảng lại nhắm nghiền mắt nghe em hát. Giọng em ngọt tới nỗi nếu mở mắt ra thì không thể nào cảm nhận hết được. Nó là thứ dược liệu khiến tôi quên đi hết mọi buồn phiền, gây nghiện còn hơn nụ cười của em!

Vừa đặt mình ngồi xuống ngọn đồi, em đã mau chóng hỏi tôi:

- Dạo này cậu có sáng tác thêm bài hát nào mới không?

Tôi lôi trong túi ra một tập giấy:

- Tớ cũng chẳng biết chọn bài để đưa cho cậu nữa!

Tôi là một đứa mơ mộng nên cứ lúc nào rảnh rảnh là lại cầm bút lên viết nhạc. Chính vì vậy trong khoảng thời gian không gặp Kẹo Ngọt có khi tôi còn viết nhạc nhiều hơn làm bài tập nữa! Đống giấy đó khiến Kẹo Ngọt phải thốt lên:

- Cậu đúng là thiên tài đấy!

Tôi ngại tới đỏ mặt khi được Kẹo Ngọt khen một cách phóng đại như thế. Tôi cũng biết tài năng của mình nhưng không đánh giá nó tới mức "thiên tài" như những gì em nói mà chỉ dám nhận mình chăm chỉ thôi! Ở tuổi 15 của tôi thực sự ít ai làm một thứ việc không kiếm ra tiền mà năng suất đến thế!

- Tớ có hợp âm này khá hợp với giọng của cậu, cậu có muốn nghe thử không?

Kẹo Ngọt gật gù và tiếng đàn guitar của tôi bắt đầu vang lên. Trong cơn gió nhẹ của mùa thu, em ngẫu hứng hát theo nhịp, nghe khớp đến từng chữ với giai điệu của tôi. Tôi nghĩ trên đời này ngoài Kẹo Ngọt ra thì khó ai có thể đồng cảm với âm nhạc của tôi đến thế. Ở nhà đàn cho đứa em nghe, nó bảo nhạc tôi sến. Đến nhà Quỳnh đàn cho nó nghe, nó bảo chả cảm nhận được gì. Vậy mà giờ đây Kẹo Ngọt lại say mê giai điệu ấy đến lạ, cứ như thể em say mê tôi chứ k hông phải say mê giai điệu của tôi!

Từ ngày bố Kẹo Ngọt thoải mái với tôi hơn, tôi được em mời đến nhà cùng làm nhạc. Bên chiếc đàn piano mà tôi chưa bao giờ động tới trong đời, em chỉ tôi từng nốt, từng nốt. Giai điệu tôi viết cứ như thể được nâng cấp lên tầm cao với piano, đúng là thứ nhạc cụ kì diệu!

Và cũng là lần đầu tiên, tôi và em cùng bắt tay làm một sản phẩm chung. Em viết lời còn tôi thì đánh đàn, dĩ nhiên không phải trên cái đàn piano tôi vừa học! Điều đó làm tôi càng tin hơn về việc Kẹo Ngọt không hề lợi dụng tôi như lời Quỳnh nói!

Như một thói quen, từ ngày Kẹo Ngọt không ngồi sau xe tôi nữa, tôi thường xuyên qua trường Quỳnh rủ nó về cùng. Bọn bạn của Quỳnh có đứa trêu tôi là bạn trai của nó, nhưng tôi cũng mặc kệ. Em họ tôi chỉ có tôi mới hiểu, và cũng chỉ có tôi là tri kỉ duy nhất của Quỳnh.

- Sau anh bảo mẹ cất cái xe đạp đi, để em chở đến trường bằng xe điện cho nó tiện. Cứ đi mãi cái xe đồng nát ấy có ngày nó long hết ra giữa đường lúc nào không hay!

- Mày bị hâm à? Mày chở tao đến trường rồi vòng qua đây thì cũng muộn học. Rồi còn lúc về nữa, hai trường tan học khác nhau thì biết đâu mà lần?

Tôi nói vậy một phần là vì tôi không muốn cho Kẹo Ngọt thấy Quỳnh chở mình thân thiết, bởi tôi chưa giới thiệu em họ của mình cho em hay. Một phần nữa là do tôi không muốn Quỳnh phải khổ. Dù cái xe điện của nó thừa sức tăng tốc cho kịp giờ nhưng nếu cứ phải qua qua lại lại như thế chẳng khác nào tự hành xác bản thân cả. Tôi phải thuyết phục mãi nó mới chịu nghe.

Chiếc xe của tôi "đồng nát" thật nhưng không thể không công nhận nó đã mang thanh xuân của tôi đi qua nhiều dặm đường. Thanh xuân của tôi là những mùa hoa bay, là những cơn mưa rào, những bản nhạc tình, những tia nắng hạ, những cung đường vắng và là chính em. Em là duy nhất nhưng cũng là tất cả. Em đem trái tim của tôi bỏ vào trong những giọng hát ngọt ngào. Em đem hoàng hôn dưới chân đồi bỏ vào trong tiềm thức. Em giấu sự bí ẩn trong mỗi nụ cười để rồi mỗi khi tôi nhìn vào nụ cười ấy chẳng khác nào lạc vào mê cung không lối ra.

Tôi đã 15 tuổi. Cũng không còn quá trẻ nữa. Đúng ra đến 16 tuổi mới được coi là người lớn nhưng suy nghĩ của tôi bây giờ đã chín chắn hơn trước rất nhiều. Người ta bảo tình yêu ở tuổi trẻ thì thường bồng bột, nhưng tôi không nghĩ tình cảm của tôi dành cho em là như thế! Tôi luôn muốn mình có một mối liên hệ nghiêm túc với em, nhưng dường như em đang bắt đầu lạnh nhạt dần..