Lời Giải T

Chương 1-3



❝di truyền, hoàn cảnh và cơ hội – chung quy ba điều này rồi sẽ kiểm soát vận mệnh chúng ta.

STRANGER

Hồi 1

*

Gnome nói, "Di truyền, hoàn cảnh và cơ hội – chung quy ba điều này rồi sẽ kiểm soát vận mệnh chúng ta".

Bảy năm sau.

[Sống mệt mỏi quá, thật đấy. Thà chết còn hơn.]

Tám giờ, còn chưa đến giờ mở cửa của quán trà sữa; mà lúc này học sinh của trung học Lâm Giang số một cũng đang trong tiết, chẳng ai sẽ vòng qua cổng sau mua cốc nước. Ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong phòng nghỉ dành cho nhân viên sau quầy, Úc Thu mặc sơ mi trắng bên trong và tạp dề màu cam bên ngoài theo quy định thống nhất của cửa hàng, tôn lên dáng người cao gầy của anh.

Anh cầm điện thoại khẽ cúi đầu, phô ra góc nghiêng mịn màng không gì bàn cãi. Úc Thu gõ phím trả lời: [Chết chưa hẳn đã dễ chịu hơn.]

Người kia hồi lâu không nói.

Thoát khỏi giao diện trò chuyện, Úc Thu cau mày nhìn nhóm có tên Ngõ phố Nam trong danh bạ WeChat.

Ngõ phố Nam, vừa bước ra cổng phía Nam trường Lâm Giang số một thì quả thật có con ngõ như vậy. Thoạt nhìn, nó trông giống một nhóm trò chuyện lấy chủ đề trường học hết sức bình thường nhưng khi Úc Thu bấm vào, trong nhóm im phăng phắc, rất yên tĩnh.

Lạ, rất lạ.

Cảm giác kỳ lạ này càng trở nên rõ ràng sau khi anh nhận được yêu cầu kết bạn vào sáng nay, [Sống mệt mỏi quá, thật đấy. Thà chết còn hơn]. Chưa kể, tên của người thêm anh còn là một chuỗi tiếng Nhật và hình đại diện là một nhân vật giả tưởng mà Úc Thu không biết, tuy vậy, vẫn không khó để nhìn ra phong cách vẽ độc đáo mang đậm bản sắc cá nhân, có thể thấy rằng người nọ đã lựa chọn tỉ mỉ.

Úc Thu thêm cậu ta vào, nghĩ bụng: Chẳng lẽ cứ chết thì thoải mái hơn sao?

Khoảng bốn mươi phút sau, khi gần đến giờ mở cửa, điện thoại Úc Thu hốt nhiên rung lên.

"Tiểu Thu, mở cửa! Ra ngoài dọn nguyên liệu cắt trái cây nè!"

"Tới ngay!"

Úc Thu nhìn xuống điện thoại, đó là một tin nhắn mới từ người lạ vừa được thêm vào: [Cậu từng chết rồi hả? Sao cậu biết?]

Giọng văn nghe có vẻ gấp gáp.

Úc Thu vội vàng ra ngoài cắt trái cây, [Chưa từng.]

Người nọ hồi âm rất mau, [Vậy cậu biết khỉ gì mà nói?]

Tay gõ thoăn thoắt, Úc Thu sẵng giọng: [Nếu chết rồi, thì tôi còn ở đây chat với cậu được à?]

[Cậu tham gia "Ngõ phố Nam", một nhóm có hầu hết là học sinh từ Lâm Giang số một; hơn nữa, nhìn nickname và avatar của cậu, hẳn là được chọn lọc và chỉnh sửa kỹ lưỡng. À, những bạn trẻ ở độ tuổi cậu cũng thường quan tâm nhiều đến "hình ảnh bản thân" trên mạng. Và cuối cùng thì, cậu mất bốn mươi phút để trả lời tin nhắn của tôi, vừa khéo là thời gian một tiết học, dựa theo thời khoá biểu của trường số một thì đây cũng là lúc vừa hết tiết. Tóm lại,]

[Nhóc à, đừng suốt ngày nghĩ đến cái chết nữa được không? Mình cố gắng học hành đi nhé?]

Úc Thu rất đẹp, da trắng dáng xinh, hệt như một tác phẩm được chế tác cẩn thận bởi bàn tay điêu luyện của người nghệ sĩ có óc thẩm mỹ xuất sắc. Kể từ khi nhận chức vào tháng Giêng và đến làm việc trong quán trà sữa ở cổng sau trường số một, rất đông học sinh đến mua nước đã nói: "Bọn em có đến mua trà sữa không hở? Có, nhưng trà sữa là phụ, ngắm anh(1) Tiểu Thu mới là chính!"

(1) Anh này là "ca ca" đó.

Úc Thu đã đẹp thì chớ, tính tình còn dịu dàng chu đáo – một vẻ ngoài hiền hoà như thế hỏi sao ai ai cũng thấy dễ chịu khi ở cạnh anh. À, không thể không nhắc tới chiều cao gần mét tám cùng với thân hình thiên gầy của Úc Thu, mỗi lần đưa tay lên hoặc cúi xuống, đường cong sống lưng của anh phải nói quả rất "bổ mắt".

Tuy nhiên, vào lúc này đây, Úc Thu – chàng trai luôn ấm áp trong ấn tượng mọi người, lại sẵng giọng dạy dỗ... học sinh trung học bên kia điện thoại.

Chắc mẩm đương sửng sốt trước tin nhắn dài của Úc Thu, cậu ta mãi mà không trả lời.

Úc Thu bèn cất điện thoại vào tủ, ra ngoài đứng quầy.

Vừa đi được một bước đã quành trở lại, và như nghĩ tới điều chi, Úc Thu cầm điện thoại mở camera trước, giấu đi hơi thở sắc bén vừa rồi để nở một nụ cười nhẹ. Bảy năm, anh đã học được cách mài mòn những góc cạnh của mình, học được cách biến bản thân thành dáng vẻ ngoan hiền vô hại nhất.

Chà, nụ cười hôm nay cũng xem như đạt tiêu chuẩn.

Úc Thu bước ra khỏi phòng nghỉ sau khi đã điều chỉnh đâu vào đấy và thật hiển nhiên, anh không biết rằng cậu học sinh nọ đã "khủng bố tin nhắn" mình như thế nào.

[Mẹ kiếp, mày thì biết cái gì hả?!]

[Học hành? Học cái mẹ gì mấy thứ này, bố mày phá giới đéo muốn ở lại nữa.]

[Còn mày, giả vờ giả vịt làm gì? Mày vào cái group này mà bày đặt lên mặt dạy đời ai đấy?]

[Khoan, từ từ, mày đừng nói rằng mình không biết gì nhá?]

[... Khốn thật, thế sao mày vào được đây?]

[?]

Mười hai giờ trưa.

Cánh cửa trường Lâm Giang số một mở ra, học sinh nối đuôi nhau chạy vọt ra ngoài.

Quán trà sữa chính thức mở bán.

Hầu như tất cả các cửa hàng trong vùng lân cận đều được "nuôi sống" bởi nhóm học sinh này, thực tế thì cũng có nhiều hơn một trường cấp ba gần đây, chẳng hạn phía trước vài con phố còn có cả làng đại học. Song song đó, bên cạnh quán trà sữa nơi Úc Thu làm việc là một chuỗi siêu thị lớn, có đủ loại cà phê nước uống và quà vặt đặc sản địa phương, buổi trưa còn là thời điểm người qua kẻ lại tấp nập nhất.

Úc Thu đun sôi nguyên liệu cả sáng, giờ người ngợm cứ như đắm trong vị ngọt.

Quán hiện cũng đã đông nhân viên hơn, cửa hàng trưởng theo lệ thường bảo Úc Thu đứng quầy nhận đơn.

Lý do à? Đơn giản vì Úc Thu bảnh trai và là "bảng hiệu di động" của quán. Xét cho cùng thì có hàng chục sự lựa chọn, dưới sự cạnh tranh khắc nghiệt này, bạn phải nghĩ ra nhiều cách khác nhau để thu hút thực khách.

Úc Thu dịu dàng có nụ cười toả nắng, tương tác với khách còn trên cả tuyệt vời, vậy cớ sao không để anh đứng quầy?

Anh gọi món một cách có trật tự, thời gian nghỉ trưa dần trôi thì số người xếp hàng cũng dần vơi đi.

Cho đến cậu học sinh cuối cùng.

"Xin chào, bạn muốn uống gì?"

"... Gì cũng được." Đó là một giọng hơi khàn thuộc về nam sinh.

Ngẩng đầu khỏi máy gọi món, Úc Thu mỉm cười nhìn cậu học sinh trước mặt theo thói quen: "Nếu không biết dùng món nào, bạn có thể thử thức uống mới của chúng tôi."

Tóc mái dài chấm mắt thêm với cái cúi đầu của cậu ta khiến Úc Thu không thể nhìn rõ mặt. Nhưng khắp người em học sinh này đều toát lên khí chất gai góc, có vẻ như là một anh chàng nóng nảy dễ cáu bẳn. Đồng phục học sinh bên ngoài, áo hoodie màu vàng bên trong, hai lớp dày cộp đủ để che kín người – nó mang đến cho Úc Thu cảm giác như... một loài thực vật dưới nước chẳng thể vươn ra ngoài ánh sáng, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay sống dưới làn nước bẩn thỉu nhất.

"Lấy," Em học sinh lên tiếng sau một đỗi. Giọng cậu ta hơi khàn, chừng như đã lâu chưa nói chuyện cùng ai. "Cái này." Cậu ta chỉ vào một hình minh hoạ trên bảng trưng bày.

Úc Thu: "Vâng. Của bạn hết mười bảy tệ, vui lòng quét mã thanh toán ở đây."

Cậu ta chầm chậm lấy điện thoại ra và, có lẽ là vị khách cuối cùng, hoặc cũng có lẽ vì cảm giác lạ lẫm mà em học sinh này mang lại, Úc Thu tuy cúi đầu nhưng vẫn đặt sự chú ý lên động tác người nọ.

Cậu ta mở WeChat, bật camera quét mã QR.

Úc Thu thề rằng mình không cố ý tọc mạch vào đời tư người khác nhưng, trong lúc lơ đãng, anh đã thấy một hình đại diện WeChat màu trắng. Nó trắng phau, không phải một bức ảnh độc đáo gì cho cam nhưng nó giống hệt với ảnh đại diện của anh.

Úc Thu: "Số 89. Tôi sẽ gọi bạn đến lấy nước khi đã làm xong, vui lòng chờ một chút nhé." Nói đoạn, anh bắt đầu giúp những người khác pha chế.

Thời gian còn lại cho giờ nghỉ trưa rất quý giá, nhân viên bán hàng hiển nhiên phải tranh thủ nhanh tay.

"Số 89!"

Em học sinh nọ đứng dậy đi đến quầy và có lẽ vì thoạt trông hơi lập dị, chẳng ai xung quanh muốn ngồi gần cậu ta.

Cầm cốc trà sữa hút mạnh một hơi, cậu ta đột nhiên ho sặc sụa.

Như không muốn làm mất vệ sinh công cộng, cậu ta gắng gượng nuốt hết xuống: "Con mẹ nó, ngọt vãi! Khụ, khụ... Đệt bà nó!"

"... Mấy đứa con gái thích cái kiểu ngọt ngấy vậy à?" Cậu ta lầm bầm bước ra khỏi quán.

Úc Thu dõi mắt trông theo cậu ta một lúc trước khi trở lại làm việc.

Toạ lạc tại trung tâm thành phố, đội điều tra hình sự trực thuộc Cục Cảnh sát Lâm Giang ("Cục") khá là sôi động vào sáng sớm.

Tân binh mới được tuyển dụng Tống Ký Nhiên ôm thùng văn phòng phẩm theo sát Hà Miểu từng bước.

Khi đi ngang qua bảng thông tin chi đội treo tường, Tống Ký Nhiên liếc mắt nhìn thử. Đội hiện rất ít người, đội trưởng còn đã nhập viện vì một vụ án cách đây vài tuần – nôm na gọi là "thời kỳ giáp hạt". Cũng may trị an Lâm Giang luôn tốt nên hôm nay, nhân dịp cuối tuần, hai viên cảnh sát nghỉ ngơi, trong đội chỉ còn hai người.

"Lục Trì?" Tống Ký Nhiên tánh ruột để ngoài da, vừa thấy gì lạ đã thảng thốt. "Sao tự dưng chọn cái tên này? Lục Trì, Lục Trì, "trì" mới chịu, nghe gở quá! Phá án mà trì trệ là toi rồi!"

Hà Miểu vả cho một phát.

Hà Miểu khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn, phong cách thiên về "chị đại" cá tính. Cô cạn lời nhìn Tống Ký Nhiên, "Cậu dòm cho kỹ vào. Lục Trì là ai hả?"

Tống Ký Nhiên bèn dòm kỹ hơn. Ồ, ra là cậu đọc thiếu một chữ.

"Lục-Trì-Phong." Tống Ký Nhiên đọc thành tiếng.

"Được rồi, đi." Hà Miểu kéo cậu đến bên cạnh, dặn. "Chị nói cho biết nhé, dù cậu thân thiết với người nào ở Cục thành phố cũng vô dụng thôi. Đừng trách chị mày không báo trước, rảnh rang thì kiếm việc mà làm, chớ thốt cái tên này. Đội phó Lục..."

"Người mới à?"

"... Khó chịu lắm."

Một giọng trầm trầm vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

Hà Miểu thoắt cái thẳng lưng ưỡn ngực, xem như chưa nói gì mà quay đầu nhìn gương mặt chết chóc tỉ năm không đổi. Đoạn cô nghiêm chào Gương Mặt Chết: "Đội phó."

Tống Ký Nhiên cũng dáo dác nhìn theo. Cái người được Hà Miểu gọi là "Đội phó" này đương mặc đồng phục cảnh sát, dáng người cao dong dỏng, hai đôi chân thon dài, những đường cơ được sơ mi che đi hơi nhô lên theo chuyển động của hắn.

Hà Miểu đẩy Tống Ký Nhiên ra, nhắc khéo: "Đây là Lục Trì Phong, đội phó đội điều tra hình sự."

Tống Ký Nhiên tròn mắt, đội phó mà trông trẻ thế ư?

Cậu nghĩ đến cái tên mình vừa nhẩm đi nhẩm lại, "Chết dở. Lẽ nào mình vừa ý kiến ý cò với tên đội phó sao?"

EQ đăng nhập trở lại, Tống Ký Nhiên vội nói: "Chào sếp!"

"Ừ." Khuấy ly mì trong tay, Lục Trì Phong nhìn thoáng qua cậu trước khi bỏ đi.

Cứ như tới đây nhìn một cái thôi vậy.

Hà Miểu dõi mắt theo Lục Trì Phong, "Đúng là không dễ dàng gì. Đêm qua thức khuya thẩm vấn, vừa mới xong đấy, chị đoán đây là bữa đầu tiên của sếp."

Lục Trì Phong cao gần mét chín, là một điều hiếm thấy ở Lâm Giang, thành phố phía Nam cả nước. Ngoại hình của hắn cũng giống như chiều cao, rất "đáng gờm" – mày tam giác(2), quai hàm thon, sống mũi thẳng; mặc cảnh phục vào như biến thành người khác, đại khái là anh chàng bô giai đỏm dáng nhất trong ngành.

(2) Mày tam giác: là một trong những tướng mày đẹp ở nam giới. Đàn ông sở hữu tướng mày này thường thông minh, tài hoà, sâu sắc, giao tiếp tốt; điểm yếu là hơi hiếu thắng nên hay bị ganh đua, đố kỵ.

Nhưng tiếc rằng mắt hắn ráo hoảnh, tiếc rằng mặt mày lạnh lùng, tiếc rằng khoé môi luôn mím thể như cả thế giới nợ mình tám triệu, nhìn ai cũng như đang nhìn người chết.

Và một người thoạt trông chẳng để ai vào mắt như thế lại đang xì xụp ăn mì, cực kỳ bình dân.

Chả là gì thì gì, Tống Ký Nhiên vẫn run bần bật trước cái liếc mắt của Lục Trì Phong. Cậu vội hỏi Hà Miểu đứng bên cạnh: "Chị nè, đội phó không thích em hả?"

Hà Miểu lé mắt: "Kệ anh ta đi. Anh ta đối xử với ai cũng như thế hết."

"Sao ạ?"

"Có thể do làm cái nghề này lâu rồi, phạm nhân sợ nhất là kiểu lạnh lùng của anh ta. Chẳng qua," Hà Miểu ra chiều thần bí. "Có người nói đội phó nhà mình thành ra như vầy là do bị tổn thương tình cảm. Đồn rằng mối tình đầu "đá" sếp, bỏ rơi sếp. Và từ đó trở đi, sếp đóng cửa trái tim mình luôn."

"Ồ," Tống Ký Nhiên gật gù. "Sếp cũng không dễ dàng gì, chị ha."

"Được rồi," Hà Miểu bảo. "Xem như chị đã dẫn cậu tham quan một vòng. Nói chung, nơi này trông to to thế thôi chứ chẳng có gì để ngắm. Hiện tại đang rảnh, cậu tự sắp xếp đồ dùng và làm quen với môi trường mới đi. Chị về ký túc xá thay đồ trước."

Nói đoạn, Hà Miểu lướt qua Tống Ký Nhiên, gọi với theo Lục Trì Phong: "Đội phó, tôi về ký túc xá trước nhé!"

Lục Trì Phong xua tay.

"Chị đi đây." Sáng ra đã dắt người mới vào đội, Hà Miểu hãy còn chưa thay cảnh phục.

"Vâng," Tống Ký Nhiên gật đầu. "Chị đi ạ."

Lục Trì Phong ăn mì rồi nhân tiện dọn dẹp văn phòng; khi đi ngang qua sảnh có dãy cửa kính sát đất, hắn trông thấy một "thứ".

Tống Ký Nhiên dạo loanh quanh hồi lâu trước khi trở lại sảnh chính, và khéo làm sao, cậu nhìn thấy Lục Trì Phong hai tay đút túi đang đứng trước dãy cửa sổ sát đất. Tống Ký Nhiên nghĩ bụng, "Chao ôi. Cái tư thế này là đang chuẩn bị làm mẫu cho bìa tạp chí nội bộ à?"

Không dám tương tác quá nhiều với Lục Trì Phong, Tống Ký Nhiên định rón rén lượn đi lại bị người nọ tia trúng.

"Đứng lại." Chất giọng trầm hơi khàn đặc trưng của Lục Trì Phong đã đóng đinh Tống Ký Nhiên tại chỗ.

"Hơ," Cậu quay đầu cách cứng ngắc. "Xin lỗi đội phó. Không phải em cố ý làm lơ sếp, em..."

"Vừa rồi ở cổng xảy ra chuyện gì?"

"Vâng? Cổng gì ạ?" Bước tới đứng cạnh Lục Trì Phong, Tống Ký Nhiên mới hay rằng qua cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh Cục Cảnh sát. "À," Tống Ký Nhiên thưa. "Hồi nãy em dạo loanh quanh, có ghé sang cổng một lát, trùng hợp thấy đôi trai gái cãi nhau với bảo vệ nên em bảo họ đi rồi."

"Cãi gì?" Lục Trì Phong vẫn nhìn theo đôi trai gái trước cổng. Vì lý do khoảng cách nên chỉ có thể lờ mờ nhận thấy cô bé trong "đôi trai gái" buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục học sinh; còn chàng trai kia thì cao hơn nhỏ một khoảng, cũng mặc đồng phục tương tự.

"Cô bé đó khăng khăng muốn trình báo," Tống Ký Nhiên nói. "Nhưng buồn cười lắm, sếp ạ. Chỉ là một vụ cướp thông thường; đại khái, gã ất ơ nào cướp điện thoại của nhỏ ngay giữa ban ngày ban mặt. Đấy, có tí chuyện mà nằng nặc tới đây báo án. Bảo vệ cũng nói rõ ràng, rằng mấy vụ cướp bóc này thì đến đồn công an, chứ Cục Cảnh sát không thụ lý. Mà nhỏ cứ nhất quyết đòi vào trong, em phải mất cả lúc mới bảo nhỏ rời đi đó ạ."

"Nơi bị cướp điện thoại thì như nhỏ khai, trước cổng trường, đầy camera an ninh; chưa kể còn giữa trưa trời trưa trật. Đến đồn công an trình báo là họ tra ra cái một."

Trước cổng, nữ sinh nọ lê bước theo chàng trai, vẻ như muốn kéo dài thời gian.

Lục Trì Phong cau mày.

Trong khi đó, Tống Ký Nhiên vẫn huyên thiên với thái độ "Tại sao ba cái loại án này cũng rơi lên đầu đội điều tra bọn mình nhỉ".

"Học sinh bây giờ ngộ thật, chả có thường thức xã hội gì cả. Nam sinh bên cạnh hiểu chuyện hơn nhiều, biết rằng với án cướp bóc thì chỉ cần trình báo ở đồn công an địa phương."

"Cậu thuyết phục hai người họ như thế nào?"

Tống Ký Nhiên thưa đâu ra đấy: "Em nói, 'cô bé à, chuyện của em có thể trình báo ở đồn công an; nếu em tới đây báo án, bọn tôi cũng sẽ chuyển giao cho đồn công an trực thuộc khu vực em thôi'. Nhỏ nghe xong thì không phản ứng gì. Em thấy cũng ổn rồi nên mới vào trong."

Lục Trì Phong nhìn cậu.

Tống Ký Nhiên bất chợt rùng mình.

Lục Trì Phong nói, lạnh lùng: "Xem thái độ này, có phải cậu cho rằng mình làm rất đúng không? Muốn tôi khen à? Muốn tôi tặng cho cái cờ đỏ treo đầu giường à?"

Tống Ký Nhiên: "Vâng?"

"Vâng cái đầu cậu chứ vâng," Lục Trì Phong hít sâu, suýt đã buột miệng chửi thề. Hắn nhìn Tống Ký Nhiên, "Đưa nhỏ về đây ngay cho tôi! Dù chỉ là cướp tài sản, thì đó cũng là một vụ án! Dù Cục cảnh sát không thụ lý, thì cũng phải cho nhỏ lập biên bản, phân loại rõ ràng trước khi chuyển giao cho bên đồn công an!"

./.

Editor: Hình như câu nói đầu chương trích trong tác phẩm của Akutagawa Ryunosuke, nhưng mình không rõ là tác phẩm nào. Mình tra trên Google thì nó có trong A Fool's Life (Aru ahō no isshō), Kappa, và cả Ngôn từ của người lùn (Shuju no kotoba).