Lời Giải T

Chương 10



❝ai vậy.

STRANGER

Hồi 10

*

Một ngày nắng đẹp.

Lâm Giang tháng Tư tuy ít mưa nhưng hiếm có ngày nắng, ánh ban mai rọi vào qua khung cửa kính sát đất khiến cả phòng như rực rỡ hẳn lên.

Úc Thu vẫn chưa tỉnh, đang trở mình trong chăn; còn Lục Trì Phong nằm bên cạnh bất động như chết.

Mở to hai mắt độ chừng một lúc và khi đã thấy Úc Thu sâu giấc, Lục Trì Phong bèn ngồi dậy muốn kéo rèm lại.

Úc Thu chợt nắm tay hắn. Anh nom như con thú nhỏ mẫn cảm, mỗi khi phát hiện có gì bất thường từ môi trường xung quanh, anh sẽ đột ngột choàng tỉnh với đôi mắt thao láo không hề buồn ngủ. Úc Thu nhìn Lục Trì Phong, "Anh muốn đi đâu?" Giọng kiểu vừa bướng, vừa lo lắng sợ sệt.

"Anh," Cảm nhận được tay anh lạnh buốt, Lục Trì Phong dằn lòng không để mình sưởi ấm tay Úc Thu. "Anh đi kéo rèm lại, em cứ ngủ tiếp."

"... Không cần," Úc Thu vùi đầu vào gối. "Đừng đi. Anh ở lại với em."

Lục Trì Phong thực sự muốn hỏi Úc Thu, rằng rốt cục em có ý gì?

Hắn nằm trở lại giường.

Úc Thu thoáng buông tay ra, nhắm mắt lại như muốn ngủ nữa.

Hai người tự nhiên không nhắc về bảy năm trước, cũng như đêm qua.

Lục Trì Phong sau bốn năm đại học và nhiều năm công tác trong ngành đã hình thành nên một đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn xác, sáu giờ đúng hắn sẽ dậy, không hơn không kém. Song hôm nay là một ngoại lệ – có Úc Thu bên cạnh, mặc dầu hai người không làm gì nhưng đồng hồ của Lục Trì Phong vẫn chậm đi một giờ.

Bảy giờ sáng.

Cầm điện thoại đeo tai nghe bluetooth, Lục Trì Phong nằm bên cạnh Úc Thu xem đi xem lại video camera hành trình của Tô Tuyết Sơn khi đã nhẹ nhàng dém góc chăn cho anh. Tại cơ quan tối qua, họ liên tục kiểm tra băng ghi hình nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện được gì, vụ án tạm thời lâm vào bế tắc. Lục Trì Phong đành cho cả đội nghỉ phép, ai muốn về thì về, muốn đến ký túc xá thì đến; về phần Lục Trì Phong, hắn cầm chìa khoá lái thẳng đến cổng sau Lâm Giang số một.

Nhìn cửa hàng đã đóng, nhìn Úc Thu mặc sơ mi trắng một mình bước ra khỏi quán và rảo bước đến trạm xe buýt để bắt kịp chuyến cuối cùng trong ngày – biết đó là một hành vi đi quá giới hạn, nhưng đâu phải cứ biết là được?

Lục Trì Phong ghen sốt hết cả ruột gan.

Dưới lầu Úc Thu, Lục Trì Phong dừng xe nhấp hờ lon rượu trái cây, suýt sặc tới óc; và dù không uống nhiều, thì mùi rượu vẫn thoang thoảng lắng trong hơi thở.

Rồi, hắn đi theo Úc Thu lên lầu.

...

Hôm đó trời mưa to, Tô Tuyết Sơn hiếm khi đến gần trường trung học số một nên quyết định tạt qua đón Úc Th... Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Trì Phong lại nghĩ về Úc Thu.

Hắn cau mày, tạm gác Úc Thu sang một bên.

Tuyến đường gần trường số một quanh co khúc khuỷu, rất phù hợp với "địa hình siêu thực" của thành phố Lâm Giang. Họ tìm được dấu vết để lại do vụ va chạm giữa xe và cọc tiêu giao thông âu cũng vì Tống Ký Nhiên lạ đường, vậy việc Tô Tuyết Sơn đi nhầm cũng là điều dễ hiểu. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, thời điểm Triệu Thiển tử vong được suy ra trong khoảng từ chín đến mười một giờ tối; khi Tô Tuyết Sơn đi ngang qua con hẻm, đồng hồ hiển thị ở góc dưới bên phải camera hành trình vừa khéo nằm trong khoảng thời gian đó, từ chín giờ ba mươi đến chín giờ ba mươi lăm phút tối. Có mỗi năm phút mà Lục Trì Phong đã tua đi tua lại mấy lần, hôm đó trời mưa to mờ sương, dù cần gạt nước hoạt động hết công suất cũng khó có thể lau sạch vùng kính chắn gió trong tầm nhìn người lái. Về phần góc dưới bên phải được camera hành trình ghi lại, vốn ngay từ đầu không nằm trong tâm điểm, nay bị mưa che lấp thì càng khó thấy.

Cho đến nay, vụ án tạm thời vẫn giậm chân tại chỗ. Theo lý thì vụ án này không thiếu manh mối, hướng đi chủ chốt cũng chẳng gặp vấn đề gì, ngay cả danh tính nạn nhân, hung khí và thời gian tử vong cũng có thể xác định. Điều kỳ lạ là cứ hễ họ muốn tiến hành điều tra và thu thập thêm manh mối, hết thảy sẽ luôn bị đứt đoạn vào thời điểm quan trọng, thể như có ai cố tình làm vậy.

Lục Trì Phong tập trung vào người quen gây án, tuy nhiên sau khi lấy lời khai từ vòng bạn bè xung quanh nạn nhân, họ phát hiện ra Triệu Thiển là một người có vẻ thu rút. Theo lời của giáo viên chủ nhiệm, rằng "chưa từng thấy con bé đi chung với ai ở trường"; người nhà cũng chẳng quan tâm mấy đến nạn nhân, huống chi là bạn bè con gái.

Người ngoài không nhìn thấy, song đâu đồng nghĩa là không có? Liệu "người quen" của Triệu Thiển là người ngoài trường chăng? Nếu đúng là vậy, thì điện thoại di động của Triệu Thiển là con đường đột phá duy nhất. Làm thế nào một học sinh có thể liên lạc với bạn ngoài trường học? Nhà họ Triệu không máy tính, không smart-tivi; nhà trường cũng kiểm soát chặt chẽ học sinh của mình; hơn nữa gần đó cũng chẳng có tiệm internet nào.

Chỉ còn điện thoại. Ngặt nỗi, điện thoại của Triệu Thiển đã bị "cướp" trước khi án mạng xảy ra; và bạn cùng lớp còn chính là người đóng vai kẻ cướp ở đây.

Quá lạ.

Hiện tại, họ vẫn đang ráo riết truy tìm tung tích Đặng Kỳ, kẻ cướp này. Thời lời kể người nhà, họ đã tìm kiếm một số "quán net trá hình" nơi Đặng Kỳ thường đến sau khi "bỏ nhà đi", tiếc rằng tình hình không khả quan lắm. Mà Đặng Kỳ và Triệu Thiển cũng có nét tương đồng, cả hai đều không có bạn bè, thường đi đi về về một mình.

Đặng Kỳ... Điện thoại của Triệu Thiển đang nằm trong tay Đặng Kỳ, chỉ cần lấy được vật chứng này, có thể từ đó tra ra những người nạn nhân thường liên lạc, vụ án sẽ không lâm vào ngõ cụt nữa.

Lục Trì Phong tua lại video, nhưng mạch suy nghĩ trong đầu vẫn đi về vụ án.

Và Hoàng Tư Nhiên – cậu chàng đi cùng Triệu Thiển đến Cục trình báo, Lục Trì Phong những thấy thiếu niên này mang lại cho mình một cảm giác rất lạ.

Tiếng nhạc trong xe Tô Tuyết Sơn đêm đó vang lên lần nữa, rất êm dịu, là một bản tình ca tiếng Nhật; hoà với tiếng mưa rơi lộp độp vào cửa kính, thoạt nghe khá vui tai.

Úc Thu vừa hé mắt đã trông thấy gò má cao cao của Lục Trì Phong, đường quai hàm rắn rỏi góc cạnh, đẹp đến thích mắt.

Hắn đang cầm điện thoại, với góc nhìn của anh thì không thể thấy nội dung trên đó.

Úc Thu ngẩng đầu nhìn Lục Trì Phong, chẳng ai biết lòng anh ưu tư những gì.

Một giấc ngủ quá đỗi an yên, thân nhiệt Lục Trì Phong cao đến mức giống hệt túi chườm ấm, vừa khéo trái ngược hoàn toàn với thân nhiệt luôn lạnh của Úc Thu. Nhất là khi, nó còn mang lại cho anh một cảm giác an toàn tuyệt đối.

Một thoáng rất nhỏ anh ngỡ rằng mình đã trở lại bảy năm trước, thời điểm chưa phát sinh chuyện gì.

Trước khi nhận ra người con trai bên cạnh đã tỉnh giấc, điều Lục Trì Phong phát hiện đầu tiên là thấy tai phải mình trống trơn, Úc Thu đã bất thình lình giơ tay trái lên tháo tai nghe của hắn xuống. Bầu không khí và cách họ tương tác với nhau rất tự nhiên, thể như đã quay trở về thời trung học đeo tai nghe và nghe nhạc cùng nhau – Úc Thu sẽ luôn tháo tai nghe của hắn khi thấy hắn lơ đãng, còn sẽ ngang ngược chuyển sang những ca khúc tiếng Nhật mà mình thích; nhưng Lục Trì Phong lại chẳng khó chịu, còn lấy làm vui vì những điều này.

Dường như bảy năm mà họ bỏ lỡ chưa bao giờ thực sự mất đi.

Lục Trì Phong nhìn Úc Thu, một cái nhìn không rõ nông sâu.

Như không nhận ra tia nhìn của hắn, Úc Thu ngồi dậy thoáng nhìn màn hình điện thoại Lục Trì Phong.

"Em..."

"À..." Hai người đồng thời lên tiếng nhưng, tiếng "Em" của Lục Trì Phong không có sau đó. Úc Thu nói trước: "Đây là gì vậy?" Đoạn anh ngước nhìn Lục Trì Phong.

À, hình như hắn chưa nói hàng mi Úc Thu như thế nào nhỉ? Mi anh rất dài, mỗi khi nhìn hoặc mỗi lần ngước mắt, hắn sẽ luôn có cảm giác như trái tim mình được nó ve vuốt.

Tê tê, ngưa ngứa.

Sự chú ý của Lục Trì Phong bị Úc Thu dắt đi, "Camera hành trình của Tô Tuyết Sơn." Hắn vẫn ức không chịu được. "Đừng có tuỳ tiện lên xe người khác. Dù đó là anh của em nhưng..."

Lục Trì Phong không nhưng nhị được nữa. Úc Thu có nhìn hắn đâu, mắt anh cứ dán vào màn hình, thậm chí còn kéo thanh tiến trình về đầu.

"... Nhưng, thôi, tóm lại, về sau em phải cẩn thận vào." Lục Trì Phong lải nhà lải nhải. "Gần đây, bên anh hay nhận rất nhiều vụ án lên xe người lạ rồi bị bắt cóc hiếp giết..."

Úc Thu chẳng những xem hết đoạn video mà còn bấm dừng vài chỗ, mày anh chau lại, trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại trước mặt, trong khi Lục Trì Phong vẫn đang lảm nhảm mấy vụ án lên-xe-người-lạ.

"Anh này," Úc Thu cắt ngang lời Lục Trì Phong. "Cái khác em không hỏi nhiều, em chỉ hỏi anh, đây là gì?" Úc Thu chỉ vào một góc màn hình – nếu không nhìn kỹ, e rằng sẽ chẳng để ý góc đó có sự phản xạ ánh sáng.

"Ai vậy?" Úc Thu hỏi.

./.