Lời Giải T

Chương 23



❝nhưng mẹ à, súc sinh nào có tim?

STRANGER

Hồi 23

*

"Dễ mến, hoà đồng và tốt bụng, đó là những gì mọi người hay nói về Hoàng Tư Nhiên"

Nhã nhặn, lễ phép, thậm chí chưa bao giờ coi thường người khác, Hoàng Tư Nhiên thực sự khác với thế hệ cậu ấm cô chiêu sau này; chưa kể đến vẻ ngoài ưa nhìn và thành tích học tập xuất sắc, Hoàng Tư Nhiên đã và đang là cái tên được rất nhiều giáo viên và bạn học săn đón.

Cậu chu đáo tinh tế, chẳng ngần ngại giúp đỡ người khác.

Giờ giải lao.

Học sinh ùa ra từ toà giảng dạy, chen lấn xô đẩy giẫm lên loạt bài thi nằm ngổn ngang tứ chốn.

"Chao ôi, giấy vụn của ai vậy cà? Đáng thương quá, mình lỡ giẫm phải mất rồi."

"Đi mau, đi mau, mẹ nó bớt tụ tập ở đây đi!"

"..."

Triệu Thiển vội gom giấy lại; đó toàn là những bài thi có dán phách, chi chít là chữ, còn có dấu ghi chú cẩn thận của các bạn cùng lớp, tiếc là ở góc vài tờ đã hằn dấu chân của họ.

Một cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng nhiều hơn vẫn là xấu hổ.

Mày thật vô dụng, mau mau thu dọn đi.

Nhỏ cảm tưởng mỗi một ánh mắt hướng về mình đều chứa đâu đó sự kỳ lạ, thể như họ đương ngạc nhiên vì tại sao ngay việc vặt vãnh như lấy bài thi nhỏ làm cũng chẳng xong.

Đó là cách mà cha mẹ nhìn nhỏ.

Nhỏ thu rút ở trường, ít bạn ít bè và gần như không biết tạo mối quan hệ với các bạn cùng lớp; thì suy cho cùng họ cũng có bằng tuổi đâu? Nhỏ bé hơn hai, ba tuổi, nhảy hai lớp tiểu học và mất hai năm thời gian với bạn đồng trang lứa. Nhỏ không hiểu lắm về câu đùa đón xu hướng và cả những thần tượng mà ai ai cũng biết tên. Nhỏ thậm chí không phân biệt được giữa ác ý và thiện ý khác nhau như thế nào.

Có một bàn tay chìa ra với nhỏ, và đó là cách mà mọi chuyện bắt đầu...

Có người đến giúp, Triệu Thiển phần nào bớt xấu hổ hơn, chẳng chốc xấp bài thi đã gọn gàng trong tay. Nhỏ lấy hết can đảm ngước nhìn người đối diện, phát hiện đó là một gương mặt mình rất đỗi quen thuộc – nhân vật thường xuất hiện trên bục diễn thuyết trong lễ chào cờ.

Nhỏ lật đật cúi đầu, nói khẽ: "Cảm ơn cậu nhé." Rồi toan bỏ đi.

Người nọ dịu dàng gọi lại: "Cậu tên gì thế?"

Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên, vì cảm nhận được sự thân thiện và quan tâm của cậu: "Triệu Thiển..."

"Mình tên Hoàng Tư Nhiên, học lớp bên cạnh."

"À..." Hoàng Tư Nhiên, nhỏ thầm gọi tên cậu.

Mang xấp giấy thi về lớp, nhỏ chạy xuống sân chuẩn bị cho hoạt động mới, nhưng điều không ngờ là thấy Hoàng Tư Nhiên đương đứng trước cửa phòng.

Ánh mặt trời dịu êm, cậu đứng ngược sáng, và tim nhỏ hẫng đi một nhịp. "Cậu," Nhỏ gì cũng huỵch toẹt, nói cách khác, nhỏ không hiểu lắm về cách giao tiếp giữa bạn bè trạc tuổi nhau. Nhỏ sẽ nói thẳng những gì mình muốn nói, "Đang chờ mình à?"

Hoàng Tư Nhiên sửng sốt, như không ngờ nhỏ thẳng thắn đến vậy. Cậu cười nhẹ, "Ừ. Xuống sân chung nhé."

(...)

"Cậu khác với họ."

"Khác chỗ nào?"

"Cậu... rất đặc biệt. Họ luôn không nhìn thấy mình. Và mình biết mình khá lập dị nhưng hình như, cậu không nghĩ vậy. Tại sao thế?"

"Tại sao à," Hoàng Tư Nhiên như gặp một vấn đề nan giải, phải mất hồi lâu mới trả lời. "Có lẽ... Có lẽ vì mình nghe lời mẹ."

"Mẹ?"

"Ừ. Mẹ."

(...)

"Cậu thích xem văn học nước ngoài à?"

"Ừ. Nhưng cha mẹ không cho mình đọc nhiều, dặn phải tập trung học hành." Chỉ tiếc điểm số lại không mấy khả quan, luôn làm họ thất vọng.

"Thi thoảng đọc vài cuốn sách khác sẽ giúp chúng ta mở rộng kiến thức, tầm hiểu biết."

"Ừ. Mình cũng nghĩ thế."

"Mình có thể cho cậu mượn một cuốn, nó khá hay đó."

"Thật à?"

"Ừ."

"Tháp Tokyo?"

(...)

Hoàng Tư Nhiên thường nghĩ về ngày đó, nghĩ về một nữ sinh đến là đáng thương – một chút ngọt ngào và đồng cảm, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến nhỏ trầm mê, nhỏ như chưa từng cảm nhận được hơi ấm giữa nhân gian này.

Cậu nhếch môi, nhớ lại lời mình nói với Triệu Thiển: Nghe lời mẹ.

Từ bé, cậu đã nghe lời mẹ.

"Tư Nhiên à. Mẹ không còn gì cả, chỉ còn mình con thôi." Một người cha ngoại tình, tình nhân đếm không xuể. Một người mẹ khát cầu tình yêu, cố dùng con mình để trói buộc trái tim của gã đàn ông ti tiện.

Nhưng mẹ à, súc sinh nào có tim?

"Tư Nhiên ơi, con nhất định phải nghe lời mẹ." Một người mẹ khóc thầm giữa đêm. Một người mẹ thẫn thờ nhìn bức ảnh gia đình sum họp.

Đêm thì lạnh, mà sao nước mắt lại nóng?

"Tư Nhiên, đừng làm gì khiến mẹ buồn, con nhé." Hoàng Tư Nhiên lớn lên trong "tiếng ru hời", trong nỗi sợ bị nhốt suốt kỳ nghỉ dài, trong căn phòng không có tia sáng. Chúng trở thành lời răn dạy đeo đẵng hết tháng năm về sau, trở thành lời nguyền khắc sâu vào cốt tuỷ cậu.

Chuyện rằng một ngày nọ, trong quán trà ngoài phố – xin lỗi nhưng, cậu thậm chí không nhớ được chi tiết cụ thể. Cậu chỉ nhớ có gã đàn ông đương đứng – hay ngồi nhỉ, trông rất nhàn hạ, với một cuốn sách trên tay. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Hoàng Tư Nhiên có thể nhìn rõ câu nói trên trang bìa quyển sách.

"Làm mẹ buồn là một việc tồi nhất trên đời".

Thời gian như đóng băng lại trong khoảnh khắc đó. Cậu có được sự cộng hưởng vô bờ bến với những câu từ xa lạ, vượt qua hàng tỷ giây, vượt qua cả thời không, đến với tác giả.

Và cậu nhìn thấy Ngài thủng thẳng đặt cuốn sách xuống, đi về phía mình.

"Làm chó gì anh bắt cậu ấy!"

Hoàng Tư Nhiên bừng tỉnh khỏi loạt ký ức cũ trước giọng the thé của cô nữ sinh nọ. Vừa nghe được thanh âm này, cậu đã có cảm giác như bị ai rút cạn không khí, không thở được.

Cậu hít sâu vài hơi, dần dà bình tĩnh lại: Đó không phải giọng của mẹ.

Như được sống sót sau thảm hoạ, lòng cậu nóng bừng lên, một cơn giận không biết từ đâu hoà trong niềm hân hoan choán đầy tâm trí.

May thật đấy. May thật, mẹ vẫn chưa biết gì cả. May thật, mẹ sẽ không bao giờ biết về điều này.

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

Đang phân loại tài liệu, Tống Ký Nhiên thấy Hà Miểu đi tới thì vồn vã: "Hai ôn thần đó đi chưa chị?"

Hà Miểu vuốt ngược tóc ra sau, thở hắt: "Đi rồi, mệt chết mất. Mẹ của cái cậu phạm tội cướp giật quả là một 'chiến thần âm thanh', giọng bà ta lớn đến mức cả phòng đều nghe. Nhưng gì thì gì vẫn dễ giải quyết, chưa được bao lâu đã đi rồi." Cô nhấp hớp nước. "Cái vị khó ở thực sự mới là mụ kia."

"Mẹ của Hoàng Tư Nhiên hả?"

"Ờ," Hà Miểu cau mày. "Người có học có tiền, ưa dùng quan hệ đè đầu cưỡi cổ."

"Oát đờ..." Tống Ký Nhiên chớp mắt.

Hà Miểu cười: "Nhưng đội phó của chúng ta cũng chả phải thiện nam tín nữ gì. Mẹ Hoàng Tư Nhiên hỏi, 'có biết chúng tôi là ai không mà dám tuỳ tiện bắt'. Đội phó của chúng ta liền bật lại, 'vậy bà có biết tôi là ai không'."

Tống Ký Nhiên: "??"

Hà Miểu nhún vai: "Mụ ta nín bặt, rồi cuối cùng bị cuộc gọi của cha Hoàng Tư Nhiên đuổi về."

Tống Ký Nhiên líu lưỡi: "Hình tượng nhà giàu nứt vách đổ tường của sếp chưa từng sụp đổ luôn chị nhờ?"

"Chuyện đương nhiên. Người ta làm cảnh sát chỉ là một phút tình cờ thôi. Nếu không có 'phút tình cờ' này thì phỏng chừng giờ đã kế thừa sản nghiệp."

"Phút tình cờ gì chị?"

"Nghe nói sếp đang tìm first lo..." Hà Miểu sực tỉnh, nhận ra mình đã đi quá xa. "Tại sao chị đây lại bắt đầu buôn chuyện với cậu nhỉ? Dẹp, dẹp, dẹp."

Phòng thẩm vấn.

Không lập tức lấy lời khai mà cố tình "phơi khô" Hoàng Tư Nhiên, Lục Trì Phong ngồi đọc bản báo cáo khám nghiệm tử thi do Tống Ký Nhiên biên soạn và đệ trình.

Từ Trạch ngồi bên cạnh, cũng đang đọc tài liệu – khác ở chỗ, là đọc lý lịch trích ngang của cậu học trò trước mặt. Chậc chậc, Hoàng Tư Nhiên quả là hình ảnh hoàn hảo cho "con nhà người ta".

Mặt khác, thi thể nam giới tại hiện trường đúng là Điền Kiến Trung. Thời gian tử vong ước tính trùng với ngày chết của Triệu Thiển, vì đã qua quá lâu nên không xác định được thời gian cụ thể và chính xác. Tuy nhiên, báo cáo cho thấy nguyên nhân cái chết của Điền Kiến Trung là do ngạt thở vì vữa tràn vào, làm tắc nghẽn đường hô hấp; phần đầu được đổ vôi liên tục trong nhiều giờ đến khi từ trán trở xuống đông lại; sau gáy có vết va đập mạnh.

Nhìn xấp tài liệu Lục Trì Phong đang xem, không biết vì điều gì, Hoàng Tư Nhiên chạm khẽ lên góc áo.

Lục Trì Phong khép hồ sơ để sang một bên, nhìn Hoàng Tư Nhiên và hỏi: "Ngày 29 tháng này cậu có tới quận Hà Tân không?"

Hoàng Tư Nhiên lắc đầu: "Em chưa từng đến đó, thậm chí còn không biết đến quận Hà Tân bằng cách nào. Đi đường sắt cao tốc hay ngồi xe buýt nhỉ?"

Trong tin nhắn âm thanh Đặng Kỳ gửi, dù đoạn giọng nói kia đạt tới 90% độ trùng khớp nhưng không thể dùng làm bằng chứng vì chất lượng kém, ảnh hưởng đến tính chính xác. Lục Trì Phong cũng sẽ chẳng sa đà vào những gì không có khả năng làm bằng chứng trước toà. Hắn hỏi: "Được rồi. Vậy tối ngày 23 cậu ở đâu?"

"Em không nhớ nổi."

Lục Trì Phong bật cười.

Từ Trạch: "Ở nhà? Ở trường? Hay..."

Hoàng Tư Nhiên cắt ngang, bắt tréo chân: "Ở nhà."

"Có ai, hoặc có gì đó chứng minh cậu đang ở nhà không?"

"Không ạ."

Không thèm hợp tác? Được. Lục Trì Phong chợt hỏi: "Cậu là Người Giám Hộ của Triệu Thiển à?"

Hoàng Tư Nhiên ra chiều sửng sốt.

Lục Trì Phong tiếp tục: "Cậu gia nhập nhóm Ngõ phố Nam và bắt đầu tìm kiếm Tình Nguyện Viên của mình với tư cách là Người Giám Hộ. Tìm tới tìm lui, cậu tìm được Triệu Thiển. Sau đó cậu đi theo truyền thống của nhóm, hướng dẫn nhỏ tự sát."

Hoàng Tư Nhiên tròn mắt: "Anh cảnh sát này, lời anh nói là thật ư?" Giống như lần đầu tiên nghe được tin dữ, cậu rất hoảng hốt.

Từ Trạch ngồi bên cạnh đã siết tay lại.

Lục Trì Phong vẫn dửng dưng nói tiếp: "Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự đoán của cậu là Triệu Thiển hối hận và không muốn chết nữa. Rồi chẳng biết bằng cách nào, cậu bắt thóp được Triệu Thiển." Nói tới đây, Lục Trì Phong liếc nhìn Hoàng Tư Nhiên xem thử người nọ phản ứng như thế nào. "Tóm lại, dù không muốn chết, Triệu Thiển cũng chẳng dám nói với ai về chuyện này. Về phần cậu, thì cứ khăng khăng muốn hoàn thành 'nhiệm vụ'. Khốn nỗi bạn cùng lớp Đặng Kỳ hốt nhiên giật điện thoại của nhỏ, làm gián đoạn toàn bộ kế hoạch. Điện thoại đối với cậu lại là một vật rất quan trọng, có thể nói trong đó chứa toàn bộ chứng cứ nên cậu buộc phải huỷ bỏ (kế hoạch). Triệu Thiển muốn báo cảnh sát, cậu nghĩ cũng nên làm vậy bèn đi cùng nhỏ. Nhưng sau đó, càng nghĩ càng thấy sai, cậu phát hiện người giật điện thoại là học sinh cấp ba, thời điểm cũng rất khéo. Vì thế, cậu yêu cầu Triệu Thiển rút hồ sơ, đồng thời đẩy nhanh kế hoạch. Và một đêm nọ, cậu đưa Triệu Thiển ra ngõ sau rồi giết."

Mỗi người sẽ có cách thẩm vấn khác nhau, song nếu phải hỏi đó là chiến lược gì, Lục Trì Phong chỉ có thể nói "không có chiến lược chính là chiến lược tốt nhất". Điều hắn muốn là khiến nghi can mất cảnh giác, còn hỏi ra được gì không thì phải xem năng lực của Lục Trì Phong.

Đây hoàn toàn là Lục Trì Phong tự mình suy đoán. Từ Trạch nhìn Hoàng Tư Nhiên, thấy người nọ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gù tỏ vẻ tán thành.

Hơn nữa... Hoàng Tư Nhiên chỉ lưỡng lự một lúc rồi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng. Anh cảnh sát này, mạch suy luận của anh đúng hết."

Từ Trạch hít một hơi.

./.