Lời Giải T

Chương 30



❝người khác nghĩ về em như thế nào, không quan trọng.

RASHOMON

Hồi 2

*

Úc Thu ăn một bữa đẫy bụng, Lục Trì Phong rất chi hài lòng vì được (gián tiếp) "bón cơm" cho anh. Chỉ có họ, những bạn học khác, là dùng bữa trong lo lắng sợ sệt, mà Lục Trì Phong hẳn nhiên cóc quan tâm đến.

Có người mời rượu, hắn xua tay từ chối: "Tôi lái xe."

Người nọ bèn quay sang rót rượu cho Úc Thu, Lục Trì Phong lại chả thèm ngước mắt đã thẳng thừng đặt tay lên cốc.

Hắn ta đành ôm chai rượu lượn đi.

Ra khỏi nhà hàng lẩu nướng, Úc Thu vào phòng vệ sinh, Lục Trì Phong và Từ Thiên Tư chậm rãi đi theo phía sau mọi người, dự là muốn chờ Úc Thu ngoài cổng. Lục Trì Phong nhân cơ hội này cảm ơn anh ta: "Đã làm phiền cậu đứng giữa lo liệu việc hợp tác điều tra vụ án cổng sau trường số một."

Từ Thiên Tư cười, "Chuyện nhỏ mà."

Vài người đi trước ngoái đầu lại, giọng rặc mùi luồn cúi: "Trì Phong, Thiên Tư ơi, nghe nói quận bên có con phố được lắm, hai cậu muốn đi chung không?" Con phố họ nói chẳng phải nơi nào xa lạ, mà là Phố Đèn Đỏ lừng danh Lâm Giang.

Dù bề ngoài đàng hoàng cách mấy thì vẫn khó lấp liếm bản chất thật bên trong, đặc biệt dưới tác dụng của bia rượu.

Từ Thiên Tư đang nghĩ cách từ chối sao lịch sự, lại bỗng thấy Lục Trì Phong phán một câu xanh rờn mà chẳng buồn nhếch mi: "Tôi cũng không ngại gọi điện cho đồng nghiệp, bảo họ đi tham quan quận bên một vòng đâu."

Thoắt cái, đám người phía trước chia năm xẻ bảy tứ tán.

Từ Thiên Tư bật cười, rảo bước cùng Lục Trì Phong ra khỏi nhà hàng lẩu, đứng bên ngoài chờ Úc Thu.

Gió đêm se lạnh.

"À," Từ Thiên Tư sực nhớ. "Cậu và Úc Thu..." Anh ta là một trong số ít người nhận ra Lục Trì Phong và Úc Thu đã chính thức về với nhau kể từ ngày họ thành niên. Anh ta cũng biết Lục Trì Phong từ phía Bắc thành phố Kinh bay suốt đêm về Lâm Giang không lâu sau ngày khai giảng đầu năm học, chỉ để tìm Úc Thu. Anh ta cũng biết hắn điên cuồng tìm kiếm người nọ như thế nào, còn thiếu điều dỡ từng nắp cống lên.

Kết quả, Úc Thu như bốc hơi không tìm ra dấu vết.

Lục Trì Phong chẳng nói gì, thái độ bình tĩnh lạ thường.

Từ Thiên Tư gật gù. Ra vậy, hai người đến ăn tối cùng nhau, quá trình diễn ra hài hoà, tự nhiên, ngọt ngào nhưng chung quy vẫn không tái hợp. Thế là anh ta trêu: "Vậy mấy năm qua cậu có tìm người mới không, ông bạn cũ của tôi?" Đoạn bồi thêm. "Nếu có thì phải giấu nhẹm chuyện Úc Thu đi, kẻo người ta ghen chết mất."

Lục Trì Phong: "Không có."

"... Không có? Vì mối tình đầu thủ tiết; rồi giờ người ta trở về, cả hai gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa, chao ôi, cảm động thật." Làm thầy kẻ khác, Từ Thiên Tư hẳn nhiên không có vấn đề về mặt đạo đức nhưng xét trên mặt tình cảm, tôn chỉ cũng như tên(1), là kiểu người đứng núi này trông núi nọ, thay bồ như thay áo. Có lẽ thời trẻ dùng hết vận may, đến từng tuổi này anh ta vẫn chưa có mối quan hệ ổn định, song nó cũng chẳng ngăn anh hiểu được hành vi "tình thánh" của Lục Trì Phong trên phương diện tình cảm.

(1) Từ Thiên Tư (徐迁思): chữ Tư (思) nghĩa là nhớ, mong, ngóng, trông.

Lục Trì Phong nói: "... Chưa có 'lành'."

Từ Thiên Tư ngỡ mình nghe nhầm, "Cậu nói gì á?"

Lục Trì Phong xụ mặt: "Thì vậy." Ý là không muốn đào sâu vào chủ đề này.

Vừa khéo Úc Thu cũng ra khỏi nhà hàng, gật đầu chào với hai người họ.

Từ Thiên Tư cười: "Tiểu Thu à, cậu về Lâm Giang mà không nói gì hết, hôm nay đột ngột xuất hiện thực sự chấn động đấy, tôi cứ tưởng cậu ra nước ngoài rồi."

Úc Thu trả lời, gió đêm thổi nhẹ qua tóc mái anh: "À... Tôi vẫn ở trong nước thôi."

"Thế mấy năm nay cậu đi đâu, tôi chả liên lạc được!" Từ Thiên Tư trách nhẹ. "Cậu rốt cục coi tôi là gì hả?"

Lục Trì Phong sầm mặt, ngắt lời: "Đừng hỏi nữa." Dù mối quan hệ của mấy người là gì, những chuyện mà đến cả tôi cũng hỏi không ra, thì cậu bít cửa.

Y như rằng, Úc Thu lảng sang chuyện khác: "Xin lỗi vì đã đột ngột xuất hiện mà không báo trước." Không ai mời Úc Thu, anh chỉ là "phần kèm theo" trên lời mời của Lục Trì Phong. Anh cũng gián tiếp khiến bầu không khí sượng ngắt, dù đây không hẳn là lỗi của một mình anh.

"Nào nào, có gì đâu," Từ Thiên Tư gãi đầu. "Tôi vốn chả biết nói gì với họ, ngay từ đầu muốn gọi cậu rồi, nhưng kiểu gì cũng không liên lạc được. Làm sao cậu biết bọn tôi họp lớp ở đây vậy?"

Lục Trì Phong xen ngang: "Tôi kể cho cậu rồi mà nhỉ? Chính tôi bảo Úc Thu đi cùng." Đoạn hắn quét mắt nhìn anh ta, vẻ tao đây mệt rồi. "Hỏi xong chưa?"

Lục Trì Phong mà giở giọng giang hồ thì quả rất có tính uy hiếp. Từ Thiên Tư vội đáp: "Dạ xong, dạ xong rồi..."

"Vậy đi thôi." Lục Trì Phong hết sức tự nhiên quàng tay qua vai anh.

Lâm Giang tháng Năm không lạnh chẳng nóng, ngặt nỗi cơ địa Úc Thu thiên lạnh, sau khi ra khỏi nhà hàng và đứng ngoài trời hàn huyên đôi chốc, Lục Trì Phong cứ ngỡ mình ôm trúng tảng băng. Hắn cau mày kéo anh đi, thậm chí chẳng buồn tặng cho Từ Thiên Tư cái nhìn tạm biệt: "Bye."

Từ Thiên Tư: "..."

Từ Thiên Tư đăm chiêu nhìn theo hai người: "Hẹn gặp lại nha, sếp Lục..." Anh ta sờ mặt mình, chẳng hiểu chọc trúng chỗ nào mà tâm tình cậu út bỗng nhiên tụt dốc.

Chẳng qua... Ngẩng đầu trông theo Úc Thu và Lục Trì Phong, anh ta thốt ra một câu từ đáy linh hồn mình: "Dính như sam thế kia mà bảo chưa làm hoà?"

Trong vòng tay siết của Lục Trì Phong, Úc Thu cất bước đi về phía bãi đỗ xe. Anh cau mày: "Nhẹ một chút, đau."

Bãi đỗ rộng thênh thang, tiếng vọng lại của Úc Thu thoạt nghe rất trầm, rất khẽ, hệt như vuốt mèo cào vào lòng Lục Trì Phong.

Hắn thả nhẹ tay ra.

Úc Thu đã vốn vậy – đi nhẹ, ăn chậm, nói khẽ – trái với Lục Trì Phong, theo năm tháng và vì tính chất công việc, hắn đã quen với hành động gấp rút, đâm ra Úc Thu khó tránh khỏi bị bỏ lại phía sau.

"Đi chậm thôi." Úc Thu nói.

"Không." Lục Trì Phong ngoảnh phắt đi.

Úc Thu: "..."

Nhìn góc nghiêng thần thánh của hắn, anh sực nhận ra: "Lục Trì Phong, anh đây là... thấy thẹn trong lòng?"

Lục Trì Phong: "..."

Lục Trì Phong lật đật buông Úc Thu ra.

Anh bèn vươn tay kéo góc áo hắn: "Đúng không, anh thấy thẹn rồi đúng không? Nói em nghe xem nào."

Lục Trì Phong phủi tay anh xuống: "Thẹn cái gì, anh chả hiểu em đang nói gì hết."

"Sao mà không hiểu được," Úc Thu vẫn nắm góc áo hắn. "Anh nhất quyết kéo em tới, cốt là muốn cho em bẽ mặt thôi."

Ảo giác, là ảo giác, chứ sao hắn nghe được trong giọng Úc Thu đâu đây là lên án, là tủi thân, là bất bình cơ chứ.

Úc Thu nói: "Anh biết rõ cái tánh của họ, nhất là khi trong đó có vài người luôn kháy em hồi cấp ba. Bây giờ nghe nói em thôi học, không có nghề ngỗng ổn định, chắc họ vui chết khiếp đi được." Anh buông tiếng thở dài.

Lục Trì Phong vừa mở cửa xe thì đứng hình chết máy: "..." Ừ. Rồi. Đúng là hắn nghĩ vậy. Hắn dẫn anh theo là có mục đích.

Nhưng không hoàn toàn là thế.

Khi nhận được lời mời của Từ Thiên Tư, hắn đã nghĩ ngay đến việc đưa Úc Thu theo.

Để bóc trần nguyên nhân rõ ràng thì rất khó nói, đại khái xuất phát từ một tâm lý phức tạp. Hắn muốn Úc Thu nhớ lại từng chi tiết trong ba năm đẹp nhất của họ; muốn tuyên bố chủ quyền trước các bạn cùng lớp; muốn lừa mình dối người, rằng họ chưa từng chia tách, rằng họ vẫn có thể cùng nhau tới đây... Hoặc có lẽ, hắn muốn Úc Thu nhận ra bản thân đã sai lầm nhường nào khi bỏ đi mà không từ biệt trước các bạn cùng lớp từng kém cỏi hơn mình nhưng giờ đã trở thành vĩ nhân vang tiếng một phương.

Rồi cuối cùng thì sao? Hắn lại nổi điên trước dăm ba lời tục tĩu của Tôn Phát.

Hắn hối hận nẫu ruột, từ mãi khi đó cho đến bây giờ.

Lục Trì Phong siết tay nắm cửa xe, dốc hết lòng để nói một câu: "... Xin lỗi." Anh không nên kéo em tới đây chỉ vì thoả lòng trả thù ấu trĩ của mình.

Úc Thu hơi ngạc nhiên. Anh bỗng nở nụ cười, đôi mắt sáng lên như những viên hắc thạch.

Đẹp não nùng.

Bước đến và nhìn sâu vào mắt hắn, anh vỗ nhẹ lên đôi tay hằn gân của Lục Trì Phong. Anh cười, nói rõ từng chữ một: "Em chỉ đùa thôi. Em có thể từ chối, không đến buổi họp lớp với anh nhưng,"

Lục Trì Phong nhìn Úc Thu, nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng điệu đôi phần hời hợt.

"Người khác nghĩ về em như thế nào, không quan trọng. Em chỉ muốn anh được vui."

Chiếc xe đen lướt nhẹ qua cầu vượt, nơi ngập trong ánh đèn neon.

Điều hoà bật ở chế độ sưởi, radio đang phát những bản tiếng Nhật không tên từ thế kỷ trước.

"Hôm nay em ở đâu?" Lục Trì Phong nhìn chòng chọc phía trước, mặc dầu đường sá vắng tanh chẳng có ma nào.

"Về Shiratorii đi anh." Úc Thu ngồi ở ghế phụ, mắt nhập nhèm buồn ngủ.

"Không đi nhà của Tô... của anh em à?" Lục Trì Phong đổi một cách nói khác.

"Ừm..." Tần số chớp mắt dần chậm lại, hàng mi Úc Thu run khe khẽ. "Anh ấy đang đi công tác, bên thành phố A."

"..." Bao nhiêu cái vui cái mừng khi nghe tin Úc Thu không đến nhà Tô Tuyết Sơn loáng cái bay mất. Người ta không đến là vì anh-của-người-ta đang đi công tác!

"Thành phố A à," Lục Trì Phong nghiến răng. "Xa đấy, đội trưởng Tô vất vả quá." Xa tí nữa thì có phải tốt hơn không.

Úc Thu không trả lời hắn, Lục Trì Phong bèn nhìn thoáng qua phát hiện người nọ ngủ thiếp đi rồi.

Mặt vẫn còn đỏ, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến anh trông tươi trẻ làm sao.

"... Em thật là," Lục Trì Phong nói khẽ. "Không cảnh giác gì hết." Dám ngủ quên trong xe của anh. Bị em bỏ rơi bảy năm, em không biết giờ trong anh chất đầy oán hận à?

Lục Trì Phong vặn nhỏ âm lượng radio.

Úc Thu tỉnh giấc, ngay khi xe đỗ lại gần cổng Shiratorii. Anh dụi mắt toan mở cửa xuống, thậm chí còn quên tháo dây an toàn. Lục Trì Phong lại khoanh tay nhìn anh cả chục giây trước khi hạ mình rướn người tới tháo ra giúp Úc Thu.

Có một thoáng khi ở rất gần nhau, hơi thở người này chồng lên (hơi thở) người kia.

Úc Thu tỉnh cả ngủ.

"... Em quên tháo dây an toàn."

"... À, cảm ơn."

Úc Thu nóng hết mặt mày, nói câu "Tạm biệt" rồi mở cửa xuống xe chạy vèo lên lầu.

Lục Trì Phong trông theo anh, ánh mắt u ám chẳng rõ nông sâu.

Úc Thu cứ chạy, cứ chạy, ngỡ như chỉ cần chạy đủ nhanh sẽ có thể bỏ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở phía sau. Anh lên lầu đi đến cửa nhà và như thường lệ, nhìn thấy chữ T trên bức tường cạnh cửa.

Anh bỗng nghĩ đến Lục Trì Phong, người có lẽ vừa mới rời đi. Úc Thu hít sâu, gom góp dũng khí mình vừa có để nhìn thật kỹ chữ T nọ và siết lấy chìa khoá ngồi xuống.

Dưới ánh trăng bàng bạc, anh khắc một chú chó bên cạnh chữ T.

Úc Thu mỉm cười, con cún yêu này y hệt Lục Trì Phong nhỉ?

Anh tra chìa khoá vào ổ và "Cạch", chúng phát ra thứ âm thanh cực quen nhưng Úc Thu cứ thấy là lạ. Anh thận trọng nhìn tứ phía, nhận ra mọi vật vẫn không khác gì – chẳng có ai, ngay cả bầu trời bên ngoài cũng đang đứng gió.

Anh đánh mắt về phía cửa sắt đối diện nhà mình chừng vài giây. Đó là một căn hộ trống, chủ sở hữu đã rao trên các nền tảng cho thuê tự lâu, tuy nhiên, vì Shiratorii không trang bị thang máy nên hiếm người để mắt tới khu này, nó chỉ được coi là một điểm check-in nổi tiếng trên Internet; vả lại, giới trẻ thường xuyên ra ra vào vào đã ít nhiều ảnh hưởng đến trải nghiệm sống của cư dân nơi đây, thành ra đến giờ vẫn chưa ai chịu thuê.

Độ chừng một lúc, Úc Thu thôi nhìn nhủ bụng: Hẳn là mình cả nghĩ.

Anh mở cửa, bước vào nhà.

Lời tác giả: Trên đường đưa Úc Thu về, Lục Trì Phong tuy vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng nghìn năm không đổi nhưng hai tai đã đỏ choé, và cứ đỏ như thế cho đến khi hắn về nhà tắt đèn đi ngủ.

./.