Lời Giải T

Chương 37



❝đây là một 'vụ án rashomon'.

RASHOMON

Hồi 9

*

Lục Trì Phong về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối.

Đỗ xe vào gara, Lục Trì Phong không vội xuống ngay mà yên vị tại chỗ, kéo kính xuống nhìn lại mình bây giờ.

Vuốt lại tóc, kéo phẳng lại gấu áo, hắn mỉm cười trước gương... Thôi, trông gớm quá. Lục Trì Phong bỏ cuộc, thà trưng ra bản mặt lạnh cho rồi.

Hắn mở cửa xuống xe, sải bước về nhà.

Lục Trì Phong sở hữu một ít bất động sản ở Lâm Giang, có vài căn do mẹ hắn mua, có vài căn thì tự mua từ đại lý tầm vài năm trước. Bao nhiêu năm đi về lẻ loi, hắn không có khái niệm về "nhà", cũng chẳng có cảm giác gì với từng căn mình mua. Song, khi quyết định đưa Úc Thu về "mái ấm" của mình, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là căn nhà hiện tại. Nó không phải biệt thự hay nhà gỗ mà là một căn hộ cao cấp kề sông, cả khu có ba toà và tất cả dân cư nơi đó đều thuộc thành phần tri thức.

Tựu trung, ấy là một cộng đồng sẽ mang lại năng lượng tích cực cho người dân ở đó. Thảng hoặc có lũ trẻ đuổi bắt dưới hàng hiên, thảng hoặc cây toả bóng mát lá reo thành chuông, rất sống động.

Một căn hộ tương đương với hai tầng. Thang máy dừng ở tầng tám, Lục Trì Phong dùng vân tay mở khoá.

Ánh sáng ấm từ phòng khách ùa về phía hắn ngay khi mở cửa. Tim đập chệch đi, Lục Trì Phong bỗng đánh mắt vào nhà – đầu tiên là sofa, đối diện với thang bộ và huyền quan; đi được vài bước thì thấy căn phòng tối om, ngoại trừ ánh đèn vàng nhạt ngay lối vào.

Đèn bật sáng, như đang chờ người về.

Dưới ánh đèn màu quýt, Lục Trì Phong thấy cái đầu xù xù đang đưa gáy về phía mình. Một bộ phim đen trắng đang chiếu trên TV, hắt ra ánh sáng lạnh; âm thanh được vặn thấp đến mức không nghe rõ lời thoại; đánh giá từ trang phục và bối cảnh, hẳn là tác phẩm của thế kỷ trước, thậm chí cũng có thể là một kiệt tác điện ảnh.

Hắn lặng lẽ đứng sau sofa vài giây, thấy cái-đầu nọ không động đậy bèn vòng ra trước, quả nhiên Úc Thu ngủ rồi. Có thể thấy anh vốn ngồi ngay ngắn ở góc ghế, nhưng khi dần dần buồn ngủ thì đã dựa vào lưng sofa thiếp đi.

Anh cũng vô thức co rúm lại nên chỉ lộ ra phần gáy.

Mắt anh nhắm, môi anh hé mở.

Lục Trì Phong nhìn đắm đuối môi anh, trước khi vội quay đi giấu kín vẻ khác thường nơi đáy mắt.

Hắn tìm một tấm chăn mỏng khẽ đắp lên người Úc Thu, với ý định đơn thuần chỉ là muốn giúp anh dễ chịu. Ngờ đâu, Úc Thu choàng tỉnh khi chăn vừa chạm vào người.

Gần như phản xạ có điều kiện, Úc Thu mở bừng mắt nhìn người trước mặt.

Lục Trì Phong sửng sốt trước ánh mắt quá hung hãn này – tựa như chú nhím nhỏ lang thang với khát vọng sinh tồn mãnh liệt, phản ứng đầu tiên khi thức dậy là dựng hết gai lên bảo vệ bản thân.

Độ chừng một chốc, Úc Thu tuồng như đã tỉnh hẳn: "... Anh về rồi à." Nhận ra người trước mặt là Lục Trì Phong, ánh mắt anh dịu đi, giọng cũng nhẹ nhàng hơn.

"Ừ." Lục Trì Phong trả lời.

Hai người im lặng, bầu không khí bắt đầu lắng xuống.

Lục Trì Phong biết mình nên nói chút gì để khuấy động nhưng, hắn thực sự không biết phải làm sao, kể từ ngày gặp lại Úc Thu, chủ đề thường xuyên nhất giữa họ là về vụ án. Hết lần này tới lần khác, chúng đều xảy ra xung quanh anh.

Cũng may Úc Thu lên tiếng, không để sự im lặng kéo dài quá lâu: "Em đi hâm nóng đồ ăn."

"... Anh ăn rồi." Lục Trì Phong nói.

Hắn đứng cạnh sofa, giữa họ cách nhau khoảng hai mét.

Nhưng tất cả đều biết, rằng khoảng cách giữa họ không chỉ hai mét này.

"Vậy..." Úc Thu dừng lại. "Vậy để em hâm canh gà cho anh. Hôm nay mới hầm, anh có thể dùng một bát xem như bữa khuya."

"Ừm." Lục Trì Phong gật đầu.

Úc Thu bước vào bếp, bắc nồi canh hầm lên.

Lục Trì Phong đi theo anh, đứng dựa ngoài cửa.

"Em có ăn không?" Lục Trì Phong nhìn tấm lưng gầy gò của Úc Thu, hỏi.

Úc Thu thay áo cotton trắng, giờ trông anh càng dịu dàng và tinh khôi hơn mọi khi, cảm giác thoải mái mà anh mang lại cũng khiến người khác nguyện được đắm vào.

Anh quay lưng về phía hắn, tay cầm thìa khuấy từ từ canh gà trong nồi, bả vai cũng thoáng động theo nhịp. Phút giây ấy, Lục Trì Phong bỗng hiểu cảm giác "về nhà" là như thế nào.

"Có." Úc Thu trả lời.

"Ừm."

Lục Trì Phong lại im lặng.

Không gian đột nhiên yên tĩnh, Úc Thu cứ ngỡ Lục Trì Phong đã ra khỏi bếp. Nhưng khi quay người lấy bát, anh mới hay Lục Trì Phong vẫn đứng trước cửa nhìn mình chăm chú.

Hắn đánh máy đi, không nhìn anh nữa.

"Làm em giật mình," Úc Thu lấy bát ra, nói khẽ. "... Trông anh dữ quá."

Giọng như đang dỗi hắn, bộ trông hắn dữ thế sao? Lục Trì Phong thầm nghĩ: Vốn anh muốn cười rồi, nhưng e rằng cười trông càng dữ hơn.

"... Anh quen," Lục Trì Phong nói. "Anh luôn có biểu cảm thế này." Hắn đã vầy từ hồi cấp ba – chẳng có biểu cảm gì nhiều, thoạt nhìn giống kiểu người rất hợp làm "xã hội đen". Ai mà ngờ, sự nghiệp sau này hoàn toàn ngược lại.

"Không," Úc Thu quay lưng về phía hắn, nhìn bát canh gà. "Giờ trông anh dữ hơn nhiều."

"... Thế sao?" Lục Trì Phong nói.

Mãi một lúc, Úc Thu mới nghe thấy hắn trả lời.

"Có lẽ vì dễ hù doạ người khác." Khi mới bước chân vào nghề, một số đàn anh đàn chị đi trước quen thói "ma cũ bắt nạt ma mới" thường giao cho hắn những nhiệm vụ râu ria vô nghĩa lý, chính vì điều này mà trong khoảng thời gian đó, Lục Trì Phong luôn đứng trong hàng ngũ "dọn dẹp" tuyến đầu, đối tượng mà hắn đến thăm hỏi đều là những công dân ngang ngược đanh đá. Họ không sợ, cũng không chịu hợp tác với cảnh sát; cho rằng hắn còn non, cho rằng hắn chỉ là một thằng cớm mới va chạm xã hội, họ trả lời vòng vo nói đông nói tây.

Đó là khi Lục Trì Phong sẽ đanh mặt lại.

Có lẽ trông quá đáng sợ, họ thôi đùa giỡn và nghiêm túc trả lời Lục Trì Phong. Cũng từ dạo đó, Từ Trạch đặt cho hắn cái tên "Gương Mặt Goá Bụa".

Hắn chẳng nói gì, chỉ phạt Từ Trạch quét nhà vệ sinh suốt một tháng.

Và lạ thay, dẫu câu trả lời của Lục Trì Phong chẳng đầu chẳng đuôi nhưng Úc Thu lại hiểu tường tận câu chuyện trong đó.

Anh múc canh gà ra bát, mỉm cười đưa cho Lục Trì Phong: "Đừng nghĩ nhiều. Ăn canh đi."

Cái tay bưng bát... Chậc, trắng gì mà trắng chói cả mắt. Lục Trì Phong cầm bát nhấp một hớp dưới ánh mắt trông mong của Úc Thu.

"Thế nào?" Anh hỏi.

"Ngon lắm." Lục Trì Phong có sao nói vậy.

Nhưng tim hắn thắt lại, một Úc Thu chưa từng phải vào bếp của hắn đâu rồi?

"Đương nhiên là phải ngon thôi," Úc Thu nói, vẻ đắc chí. "Đây là tay nghề được em hun đúc trong mấy năm qua đó."

Lục Trì Phong đứng trong bếp uống nhẵn hai bát canh gà dưới sự mời gọi nồng nhiệt của Úc Thu.

Đoạn anh lấy bát không trong tay hắn, đi tới bồn rửa.

Lục Trì Phong ra phòng khách, nhìn bộ phim đen trắng vẫn đang chiếu trên TV. Đứng xem một lúc thì nhận ra lời thoại bằng tiếng Nhật, dù cố thế nào hắn cũng lực bất tòng tâm.

Đã thế còn chẳng có phụ đề.

Thấy Úc Thu ra khỏi bếp, Lục Trì Phong bèn hỏi: "Phim gì vậy em?"

Úc Thu nhìn thoáng qua, "Em chọn bừa thôi."

Anh đứng cạnh Lục Trì Phong, cùng hắn xem đoạn phim đen trắng chiếu trên TV.

"Rashomon." Úc Thu nói.

"Rashomon?" Lục Trì Phong không rõ lắm. "Hình như anh từng nghe ở đâu đó." Chỉ từng nghe loáng thoáng, chứ hắn chẳng biết rashomon là gì.

Úc Thu không đào sâu vào nó, cũng không có ý định giới thiệu bộ phim với hắn. Thay vào đấy, anh chuyển chủ đề: "Hôm nay em có nghe chú Tần nói về vụ trúng độc của Lý Lâm."

Nhắc đến Lý Lâm, Lục Trì Phong lại phát bực vì hành vi rình trộm của gã. Mà không nhắc thì thôi, chứ nhắc cái là nhiệt độ quanh hắn hạ xuống một nửa. Có khác nào như cảnh khuyển bị người lạ rình rập lãnh thổ, rồi xù lông nôn nóng?

"Ừ?" Lục Trì Phong nói.

"Em cũng đọc lời khai của cửa hàng trưởng và Tiểu Lâm rồi," Úc Thu bảo. "Em nghĩ đây là một 'vụ án rashomon'."

"Vụ án rashomon?"

"Trong phim Rashomon, các nhân chứng và nghi phạm được mời đến thẩm vấn vì cái chết của một người; tuy nhiên, là các bên tham gia vụ việc, họ có quan điểm riêng, lời khai của họ cũng mâu thuẫn lẫn nhau. Sau đó, từrashomon đã trở thành tên của một hiệu ứng. Nó đề cập đến việc các đương sự nhấn mạnh vào câu chuyện của họ, đồng thời diễn giải, chứng minh hoặc thêu diệt thành những điều có lợi cho mình; cuối cùng dẫn tới khó phán định sự thật, khó đi đến tận cùng." Úc Thu nhìn TV, phim đã tới giai đoạn cao trào. "Lời khai của một số nhân chứng đôi khi đến từ bịa đặt, từ vụ lợi mà ra. Nên sau rốt, không biết ai thật ai giả, không biết chân tướng cuối cùng."

"Nghe cách em nói, có vẻ như đã khoanh vùng đối tượng tình nghi là cửa hàng trưởng và Tiểu Lâm." Lục Trì Phong chẳng rõ. "Tại sao? Trừ cái này ra, vẫn còn rất nhiều khả năng mà?"

Úc Thu lắc đầu, "Không. Không còn khả năng nào khác." Dưới ánh mắt khó hiểu của Lục Trì Phong, anh từ tốn. "Em tìm thấy một ống chất lỏng trong tủ nhân viên. Em đã mở ra xem, đó là một dạng chất lỏng hơi đặc, ngửi có mùi ngọt."

"Ethylene glycol?" Lục Trì Phong bật thốt, phản ứng đầu tiên của hắn là. "Sao em lại ngửi!"

"Không sao đâu," Úc Thu nói. "Em ngửi một tí thôi."

Lục Trì Phong cau mày, "Không sao cái gì! Thấy gì lạ thì mang đi xét nghiệm, đừng có bạ đâu ngửi đó!"

Úc Thu: "... Em biết rồi," Anh kéo chủ đề lại. "Vấn đề ở đây là ống chất lỏng xuất hiện quá khéo, quá đúng lúc."

Lục Trì Phong: "Chỉ có ba người bọn em mới có thể vào phòng thay đồ của nhân viên à?"

"Ừ," Úc Thu nói, vẻ gai góc ngày nào đã thấp thoáng trở lại. "Có kẻ đang cố gài bẫy em."

Lời tác giả: Phần giải thích về Rashomon được trích từ Baidu.

/

NGOẠI TRUYỆN: Mừng năm mới.

Đêm giao thừa.

Lục Trì Phong lập ra một kế hoạch tân niên dài tám trang; vừa khéo năm nay thành phố Lâm Giang cho phép bắn pháo hoa, thậm chí còn tổ chức ngay bờ sông gần trung tâm hành chính, Lục Trì Phong thế là nảy ra một ý.

Ba mươi Tết, hắn đưa Úc Thu về nhà dùng bữa, tối đến thì đi thẳng tới khách sạn năm sao ven sông – chục nghìn một đêm, view tầng bảy mươi, có thể ngắm pháo hoa trọn ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Nhóm trò chuyện Đội điều tra hình sự thành phố Lâm Giang.

Lý Tân: ...

Tống Ký Nhiên: Quê mùa! Sao có thể quê mùa tới vậy chớ?

Hà Miểu: Chú mày tốt nhất đừng nói gì nữa.

Lục Trì Phong nghĩ, đây có lẽ là giây phút thế giới quan mình chấn động: Quê lắm hả? Tôi còn sợ cậu ấy thấy có mỗi hai người không vui, suýt nữa đã gọi mẹ và bạn của bà đến làm bàn mạt chược.

Những người khác: ...

Đây đã không còn là phạm vi của "quê mùa" nữa.

Lục Trì Phong buồn thiu, như con cảnh khuyển phạm phải lỗi gì tày trời lắm.

Và chuyện rằng...

Úc Thu ra khỏi phòng tắm, máy sưởi của khách sạn đang chạy hết công suất nên anh chỉ mặc áo phông trắng ngắn tay và quần ngủ. Lục Trì Phong cũng mặc như anh, cũng có cùng kiểu dáng; trông hai người hệt như đôi trẻ sống chung với nhau thuở sinh viên đại học.

Thấy Úc Thu đi về phía mình, Lục Trì Phong tự giác giật khăn tắm về tay.

Úc Thu bèn ngồi ngoan trên giường, để Lục Trì Phong quỳ bên cạnh lau tóc hộ mình.

Lục Trì Phong chợt thấp giọng, "Ừ thì... Em không thích kiểu cách xa hoa vầy à?"

Úc Thu đang lim dim, nghe vậy thì chớp mắt, chống hai tay ngả người ra sau ngẩng nhìn hắn.

Lục Trì Phong tự dưng mắc ngượng trước cái nhìn chăm chú của anh. Hắn lảng đi, mà Úc Thu lại nhìn mình cười: "Cúi đầu cái nào."

Lục Trì Phong ngô nghê cúi đầu.

Úc Thu áp một tay lên má hắn, tay còn lại đè lên gáy kéo Lục Trì Phong xuống thấp hơn.

Môi họ cách nhau vài xen, mặt Lục Trì Phong đã đỏ – sao mà trông hắn cứ như chàng sinh viên mới yêu, dù hiện đã ngoài ba mươi.

Hắn nhìn Úc Thu, nhìn tóc mái mềm rũ trước trán, nhìn đôi mắt sáng như hắc diệu thạch, nhìn chiếc mũi cao, nhìn cả đôi môi hồng hào của anh.

Hắn nghe Úc Thu nói, "Hôm nay em rất vui."

Sự dịu dàng xông thẳng vào mắt, vào môi, vào lòng Lục Trì Phong.

Úc Thu ngẩng đầu lên, hai người trao chiếc hôn nồng.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ rợp trời.

./.