Lời Giải T

Chương 41



❝em nghe thấy tiếng gương vỡ rồi, anh à.

RASHOMON

Hồi 13

*

Tối, hai người quyết định đi ăn thịt nướng.

Đã sáu giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng một số nơi đã bày sẵn các quầy hàng. Nào là bếp nướng, các loại gia vị cay; nào là món chay món mặn khắp mọi mặt trận, chưa kể bàn gấp, ghế đẩu và thậm chí cả két bia cũng được bày bán.

"Tới rồi, ở đây." Úc Thu dẫn Lục Trì Phong xuống dốc.

Lâm Giang còn được mệnh danh là "Thành phố Núi" vì đâu đâu cũng có sườn đồi thoai thoải. Độ dốc thì còn tuỳ, giống như con dốc hiện tại, mặc dầu mặt tiền xung quanh rất hoang tàn nhưng vẫn có người ra ra vào vào, nô nức yến anh. Và cách đây không xa là phố chuyên doanh, lượng lớn khách du lịch sau khi tham quan trung tâm thương mại sẽ đổ xô xuống dốc để làm bữa thịt nướng.

"Quán nào?"

"Quán nào cũng được," Úc Thu chọn ngẫu nhiên một tiệm. "Quán này đi, ướp thịt ngon lắm."

Dọc đây cơ man là quán nướng, trang hoàng không khác gì nhau nhưng làm nên tên tuổi phải nhờ vào cách ướp thịt. Khách ăn sẽ lựa chọn ngẫu nhiên, mỗi vị chủ quán đều ngày ngày đối diện với cảm giác khủng hoảng.

"Ừ."

Hai người tìm một bàn trống ngồi xuống. Những vị du khách đi theo cũng từ từ yên vị.

Úc Thu đến quầy gọi món. Lục Trì Phong lấy khăn giấy bắt đầu lau bàn.

Trên bàn xếp có vết dầu tích tụ, rất khó lau. Úc Thu từ quầy hàng trở lại thấy hắn hì hục mà bật cười: "Cậu út cũng kiểu cách thật."

Cố ý. Lục Trì Phong chẳng buồn đếm xỉa, bình tĩnh tự nhiên dọn bàn rồi ném giấy vào sọt.

"Em đùa." Úc Thu ngồi xuống ghế.

Lục Trì Phong kỳ thực rất bình dân, và có lẽ là người không giống cậu ấm nhà giàu nhất trong giới thượng lưu ở Lâm Giang. Hắn thường không góp mặt trong các buổi tiệc; cậu ấm người ta vừa tốt nghiệp đã vào thẳng công ty gia đình, còn Lục Trì Phong cứ tàn tàn với trường trung học số một, tham gia kỳ tuyển sinh, đỗ đại học và trở thành cảnh sát. Khi các cô các cậu trâm anh thế phiệt khác thức dậy trong bàn tay nâng niu của người hầu, trong sự chăm sóc toàn diện về ăn-mặc-ở-đi lại, thì Lục Trì Phong dùng bún nước lèo ở quán cóc cạnh Cục, và thảng hoặc, hắn sẽ "trưng dụng" bát sứ này để úp mì, rồi vừa húp rột rột vừa rảo bước trong bộ đồng phục cảnh sát.

Màn đêm dần buông, bầu trời chuyển thành màu xanh sẫm, đèn đường vụt sáng soi lối cho khách bộ hành. Quán theo đó cũng đông nghịt, càng ngày càng có nhiều người đổ xô vào quầy nướng. Cách không xa là ánh đỏ ánh vàng nhấp nháy của khu thương mại, của bảng hiệu và đèn LED, nối đuôi nhau toả rực một góc trời. Đây đó là tiếng xe khởi động, tiếng còi inh ỏi, tiếng nói cười giòn tan của khách qua đường, tiếng xèo xèo trên kệ sắt... Khói trắng hoà trong hương cay nồng của các loại gia vị, không nghi ngờ gì nữa, đó là sự cám dỗ khó lòng chối từ dành cho những chiếc bụng đói ngoài kia. Chỉ vài yếu tố đơn giản thế thôi đã tạo nên khung cảnh phồn hoa chân thực nhất – đây là một mặt cắt ngang của Lâm Giang, cũng là cuộc sống thường nhật của biết bao con dân chốn này.

Trong bầu không khí như vậy, Úc Thu thấy mình thoải mái hơn bao giờ hết. Anh chống khuỷu tay lên gối, lười nhác híp mắt như chú mèo nhỏ, (mắt) long lanh nhìn thế giới màu sắc ngoài kia.

Anh hiếm khi được ngắm một phố thị rộn ràng. Trong ấn tượng của anh, phải bảy năm rồi mới được chứng kiến cảnh tưởng tráng lệ bậc này. Ừ, đúng vậy, bảy năm qua, anh chưa bao giờ tự mình ra ngoài mỗi khi đêm xuống.

Nhưng ở đây, ngay lúc này, sự tồn tại của Lục Trì Phong đã tiếp cho anh biết bao dũng khí.

"Em tin Lý Lâm đến quán nướng học việc thật," Úc Thu nói. "Quán thường đóng cửa vào ba, bốn giờ sáng. Lý Lâm chỉ cần tìm một chỗ cho qua ngày, gã không cần bận lòng về chốn ngủ nghỉ, tiết kiệm được kha khá."

Lục Trì Phong thắc mắc: "Chỉ cần tìm một chỗ cho qua ngày?"

"Ừ," Mắt hấp háy cười, Úc Thu toan pha trò nhưng rồi lại thôi. "Ví dụ như cửa hàng bọn em. Gã chỉ cần bỏ ra hơn mười tệ gọi cốc trà sữa, sau đó có thể ngồi cả ngày, ngủ trên bàn, miễn đừng kê ghế thành giường nằm lăn quay trong quán."

Lục Trì Phong nghe mà thấy đáng yêu quá xá. Gương mặt lạnh nghìn năm bất biến thoáng dịu đi, thay vào là nụ cười nhẹ.

Úc Thu nhìn, mắt đong đầy ý cười.

Hai người chuyện trò đôi câu, từ vụ án Lý Lâm, tình hình gần đây ở thành phố Lâm Giang cho đến những sự tích thú vị về đội điều tra hình sự.

Đương nói chuyện thì chủ quán bưng khay thịt nướng và dĩa cà tím xốc tỏi lên.

"Cảm ơn ông chủ."

"Không có gì, hai vị ăn ngon miệng nhá."

Úc Thu tách đũa dùng một lần cho Lục Trì Phong.

Lục Trì Phong nhận lấy nếm thử, vẫn như thuở nào, vị đậm quá. Hắn liếc nhìn chủ quán đang ướp thịt ở bàn bên – bột nêm, bột ngọt, muối, vài thìa sa tế và ti tỉ gia vị khác mà Lục Trì Phong không nhận ra. Hắn lại nhìn Úc Thu ngồi đối diện, anh đang chuyên tâm ăn cà tím, vẻ rất hài lòng.

Nom như mèo con. Lục Trì Phong nghe được tiếng tim mình đổ sụp.

Dù vậy, hắn vẫn răn đe nghiêm khắc: "Em ít ăn mấy thứ này một chút đi." Giọng điệu hệt như bậc cha chú đang dặn dò con cháu.

Úc Thu lại trông như đứa trẻ ngỗ nghịch, "Lâu lâu mới ăn một lần mà!"

Lục Trì Phong không nói nữa, nhìn chằm chằm bả vai và xương quai xanh nhô ra theo động tác của anh.

Úc Thu vẫn cứ thưởng thức bữa thịt nướng, vô tư chẳng biết gì.

Một chốc sau, Lục Trì Phong cuối cùng nhịn hết nổi, cảm thấy làn da lộ ra ngoài của Úc Thu trắng quá thể đáng. Có điều lời bật ra môi lại thành: "... Em gầy quá."

"Hả?" Úc Thu sửng sốt.

"... Em nên bồi bổ nhiều hơn, uống cả thực phẩm chức năng nữa." Lục Trì Phong cố lấp liếm.

"Em biết." Úc Thu vâng vâng dạ dạ. "Anh uống bia không? Lát nữa em lái cho."

"Không."

"Quên mất, anh uống không được."

"Thật ra..." Lục Trì Phong nghĩ bụng, thật ra tửu lượng của anh bây giờ có khi còn hơn em đấy.

Tiếng loảng xoảng vang lên từ bàn bên cắt ngang cuộc đối thoại giữa họ, e rằng có chai rượu vừa vỡ.

"Có sao không, tay cậu chảy máu kìa!"

"Mình không sao. M-mình... không say!"

"Không say con khỉ, cậu bị đứt tay rồi! Đừng nhặt nữa... Chậc, anh gì ơi! Giúp em một tay với!"

Lục Trì Phong và Úc Thu nhìn sang, phát hiện bên chân hai cô là chai rượu đã vỡ tan tành; một trong hai như uống quá chén, mặt đỏ ké, bất cẩn làm mình đứt tay; người còn lại thì sốt ruột đè khăn ăn lên vết thương bạn mình.

"Oái! Có chuyện gì thế?!"

"Anh ơi, bạn em say, bị đứt tay rồi."

Ông chủ đang dở việc, bị gọi giật giọng như thế thì hoảng lên: "Vậy... làm sao giờ!"

Úc Thu gác đũa, đứng dậy đi đến trước mặt ông chủ: "Không sao đâu, anh cứ làm việc đi. Để tôi mua băng cá nhân cho cô ấy." Anh thấy vết xước không sâu, chỉ có hai đường mỏng trên ngón trỏ tay phải nhưng e là sẽ hơi rát.

Tình cờ gần đó có cửa hàng tiện lợi. Úc Thu bèn chỉ miểng thuỷ tinh trên đất cho Lục Trì Phong, khi thấy hắn gật đầu thì cất bước sang đường.

Rồi, cô nàng đang giúp bạn cầm máu trơ mắt nhìn gã đàn ông cao to hơn mét tám bước từng bước về phía mình để... để cầm chổi quét miểng chai trên đất.

"..."

Lục Trì Phong nhanh nhẹn tháo vát, loáng cái đã dọn dẹp gọn gàng.

Cô nàng ngẩng đầu cảm ơn, tâm tưởng anh này đẹp nhưng bị cái lạnh lùng; chả bù cho anh hồi nãy, vừa đẹp vừa dịu dàng; nói chung cả hai đều tốt bụng, một người giúp mình dọn dẹp, một người thì chạy đi mua băng dán.

"Không có gì." Lục Trì Phong nói, giọng ráo hoảnh.

Úc Thu trở về với hộp băng dán, cô nàng nọ cũng gửi lời cảm ơn tới anh.

Vài phút sau, chiếc bàn bên yên tĩnh trở lại, tâm trạng cô gái cũng từ từ khá hơn.

Cô say nhưng vẫn giữ ý tứ, chỉ gắt gỏng với âm lượng bình thường: "Cậu nói xem, tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện?!"

Úc Thu dỏng tai lên, người ta cũng hay bảo "nhân chi sơ, tính tò mò" mà. Đùa vậy thôi, nguyên nhân chính là hai bàn kề nhau, dù nói ở giọng bình thường Úc Thu vẫn nghe rõ mồn một.

"Hai người các cậu lại đụng mặt nữa à?"

"Ờ! Mình sắp kết hôn rồi nhưng," Cô khoe nhẫn đính hôn ra. "Nhưng anh ta lại xuất hiện! Cậu nói coi, đây là sao hả?! Ông trời muốn trêu mình sao!"

Úc Thu ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Trì Phong tuy đang ăn nhưng cũng có vẻ suy tư.

Được rồi, ở đây, anh không phải là người duy nhất "tính tò mò".

"Biết làm sao giờ. Gặp thì gặp, nhưng tốt hơn hết cậu nên quên anh ta đi."

"Mình biết! Mình biết chớ! Nhưng mình không quên được. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, mình đã nhớ lại kỷ niệm hồi cả hai còn bên nhau bảy năm trước..."

"Dù sao là mối tình đầu, còn vấn vương âu cũng dễ hiểu. Nhưng bây giờ cậu sắp kết hôn rồi. Mình nói cho cậu biết, cậu không thể quay đầu được đâu."

"Mình biết, biết mà, chỉ là mình hơi buồn thôi... Kể ra cũng nực cười, bảy năm trước anh ta đột nhiên biến mất, bảo rằng muốn đi nơi khác. Hiện tại thì sao? Hồi tâm chuyển ý, nối lại tình xưa? Sao tình cảm của anh ta rẻ mạt quá vậy!"

"Đừng nhắc tới anh ta nữa, đàn ông ai cũng vậy cả. Nào, uống! Cậu cẩn thận chút, đừng đụng vào tay!"

"Ờ, uống!"

Hai cô cụng ly bắt đầu nốc. Úc Thu bên đây lại đặt đũa xuống.

Anh nhìn thấy Lục Trì Phong cũng gác đũa như mình.

Úc Thu bỗng hoảng sợ vô cớ, nụ cười thường trực trên môi nay đã gượng gạo: "Hay mình cũng uống đi? Em uống nhé, lát nữa anh lái xe."

"Tuỳ em." Lục Trì Phong nói.

Úc Thu gọi một chai, tự bật khoen nốc ừng ực. Hơi men giúp anh bớt hoảng sợ hơn.

Lục Trì Phong lấy gói thuốc ra, rít một hơi.

Mùi thuốc lá thoang thoảng giữa hai người.

Tim thắt lại, mang vị đắng như điếu thuốc hắn hút. Úc Thu nói: "Anh... Anh hút thuốc rồi." Rõ ràng trước đây anh không có thói quen này.

Lục Trì Phong nói: "Thỉnh thoảng thì rít một điếu." Hắn nhắm mắt lại, như muốn ngăn mình khỏi Úc Thu, khỏi ánh đèn neon nhập nhoạng đằng xa. "Nhanh thật nhỉ, kể từ ngày gặp lại ở quán trà sữa thì đã qua hai tháng. Nhưng em biết không, trong khoảng thời gian này, chúng ta nói với nhau nhiều nhất chỉ là vụ án." Lục Trì Phong khẽ giọng. "Do anh sơ suất cả, là bạn học cũ, lẽ ra anh phải quan tâm đến em nhiều hơn. Bảy năm qua của em thế nào?"

Úc Thu ngẩng đầu lên, nhìn khói thuốc chắn ngang giữa họ.

Và trong phút giây này, anh thấy Lục Trì Phong xa mình hơn bao giờ hết dẫu là khi họ đang ngồi đối diện nhau.

Em nghe thấy tiếng gương vỡ rồi, anh à.

Chiếc gương vỡ đâm vào lòng hai ta đẫm máu.

./.