Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 22: Trà xanh đến nhà



Cũng đã gần năm ngày kể từ ngày Minh Thư trở về, cô cũng không ngờ rằng trong năm ngày đó anh đã xin nghỉ phép ở nhà chỉ để đè cô lên giường từ sáng đến tối, kết quả là bây giờ cổ họng của cô đau rát không thể nói được nữa.

‘‘Anh đi đi.’’ Minh Thư dùng hết sức còn lại để hét lên với Minh Thành, cô thật sự không thể chịu nổi được nữa bây giờ cô chỉ muốn anh đi làm cả ngày thôi, không cần về nhà cũng được.

‘‘Thôi mà, baby, anh ở nhà chăm sóc em…’’

‘‘Anh mà không đi thì em đi.’’ Chưa đợi anh nói xong cô dã dứt khoát cầm chiếc túi xách bên cạnh tủ đồ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Chưa đi đến cửa thì cô đã bị anh bế lên, cảm giác hai chân không còn chạm đất, cả cơ thể bị nhấc bổng lên khiến cô phải choàng hai tay ôm lấy cổ anh, tiếp tục giãy giụa nói: “Thả em xuống, em không ở với anh nữa.”

Anh nói: “Thôi mà baby của anh, anh biết lỗi rồi mà. Anh đi làm là được đúng không? Em sẽ không bỏ đi nữa được chứ? hửm.”

“Anh đi luôn cũng được.” Cô nhìn anh với ánh mắt hiện rõ chữ ‘Bà đây không cần anh nữa’ phát hiện ra ánh mắt cô dành cho mình trong lòng anh cảm thấy hơi chột dạ nói: “Baby ngoan, ở nhà chờ anh, anh sẽ mua món baby thích về nhé.” Nghe anh nói vậy cô cũng không làm mình làm mẩy với anh nữa mà nói:

“Giờ mà anh không đi thì lỡ trễ giờ thì sao?”

“Ai dám mắng anh?” Một câu hỏi hết sức ngang ngược, cô cũng bó tay với người đàn ông này nói: “Thôi được rồi, thả em xuống đi để em làm đồ ăn sáng cho anh nhé.”

Anh nhẹ nhàng thả cô xuống rồi hôn lên má cô một cái “chụt” to, rõ khiến cô đỏ cả mặt, anh thì vui vẻ đi tắm. Cô đi xuống bếp làm đồ ăn cho anh, cô cũng không giỏi nấu ăn lắm nhưng hương vị thì vẫn chấp nhận được, thức ăn vừa nấu xong anh cũng đi xuống nhà.

Nhìn cô gái đeo tạp dề màu hồng với thân hình nhỏ nhắn chỉ cao đến vai anh nhìn trông vô cùng đáng yêu, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà thôi. Anh ngồi xuống ghế thưởng thức món ăn của cô nấu, vừa ăn vừa gật gù nói: “Anh thật là có mắt nhìn, chọn được một cô vợ vừa xinh lại vừa giỏi giang thế này chắc cả đời này anh không thể yêu thêm ai được nữa rồi.”

Nghe anh nói thế cô phì cười đáp: “Anh chỉ được cái dẻo mồm dẻo miệng thôi.”

“Ấy ấy, chưa đủ, em nói thế chưa đủ, anh không những dẻo mồm dẻo miệng, anh còn giỏi cả việc kiếm tiền để nuôi em và cả xuất sắc nhất là ‘làm’ em đến khàn cả giọng.” Anh vừa nói vừa nhìn cô cười gian tà.

Cô bước tới gõ nhẹ lên đầu anh: “Được rồi, anh là giỏi nhất, được chưa, ăn nhanh đi rồi còn đi làm nữa.” Anh nghe lời cô ăn hết phần của mình rồi chuẩn bị đi làm, khi anh chuẩn bị lên xe thì nói: " Hôn anh đi."

Cô ngơ ngác nhìn anh một hồi mới hiểu ra là anh muốn cô hôn tạm biệt, cô thật sự hết cách với người này rồi mà. “Chụt.” Một tiếng hôn vang lên rõ ràng. Khi anh chuẩn bị lên xe thì giọng của một người phụ nữ vang lên.

“Anh Thành.” Là Jenny, vừa nãy cô ta đã đi đến công ty tìm anh, nhưng nhận được tin trong năm ngày qua anh không đến công ty thì liền tìm đến nhà anh. Tiếng nói ấy đã thu hút sự chú ý của cả hai người, hai người chưa kịp lên tiếng thì cô ta nói tiếp: “Anh Thành à, tại sao… Anh lại dẫn phụ nữ về nhà cơ chứ, rõ ràng anh nói…”

Chưa đợi cô ta nói hết câu thì anh đã lên tiếng: “Vợ anh thì anh dẫn về nhà là sai sao?”

Cô ta trợn tròn hai mắt ngạc nhiên nói: “Anh… không thể nào, anh Thành à, anh đâu phải người dễ bị dụ dỗ sao lại để một người không danh không phận ‘bào’ mình chứ?”

Nghe rõ ý châm biếm cô của cô ta, Minh Thư liền đáp trả: “Sao cô biết tôi không danh không phận, sao cô biết tôi lên giường với anh ấy chỉ để ‘bào’ anh ấy thôi chứ?”

Cô ta ngạc nhiên lần hai khi biết cô đã lên giường cùng với anh, chưa đợi cô ta bình tĩnh lại, cô nói: “Chồng yêu à, sáng sớm thế này mà đã có người tới nói vợ thế, làm tâm trạng của vợ khó chịu quá, chồng tính sao đây?”

Anh cười thầm trong lòng, đúng là cô gái của anh, “Thôi mà vợ yêu, đừng giận nha, chồng sẽ giải quyết hết mấy thứ làm vợ buồn, đem quẳng vào sọt rác hết.”

Câu này rõ ràng anh đang nhấn mạnh cho Jenny rằng “Ông đây đã có chủ rồi, mau cút đi.” Nhìn sự thân thiết giữa hai người, mặt cô ta cứng đờ, ngượng mồm mà nói: “Em…Em xin lỗi, em không biết hai người…” Chưa đợi cô ta nói hết câu thì Minh Thư nói: “Không có gì đâu, chị biết em chỉ hiểu làm thôi.”

Cô nhìn qua anh nói: “Chồng à, anh mà không mau đi là trễ giờ đó.”

Anh nhìn đồng hồ nói: “Thế vợ hôn anh cái đi, rồi chồng đi.”

“Chụt.” “Em chúc chồng của em đi làm vui vẻ nha” nhưng chưa hết cô lợi dụng đang ở gần anh mà nói vào tai anh: “Chuyến này anh chết với em.” Rồi chào tạm biệt anh, chiếc xe Audi đen dần khuất. Cô đi gần đến Jenny nói thêm một câu mà khiến cô ta phải trợn mắt lần nữa.

“Đừng có mà đụng vào người đàn ông của tôi, nói cho cô biết trước, bà đây không đánh ghen nhưng cũng có đủ cách để cô phải hối hận và không dám đến gần chồng bà nữa, bà đây không ngán một ai đâu.”

“Rầm” Cô đóng sầm cửa lại rồi bước vào nhà để lại Jenny vẫn đang bốc khối đầy đầu.

Nay vừa thi tin học xong, làm bài ok lắm nha, vui quá nên tranh thủ up chương mới, chưa kip sửa mấy chương cũ.